← Quay lại trang sách

Chương 2774 Tiểu lang quân như ý 4

Hứa Ứng đi về phía Dụ gia, đứng trước Đế quan Đế Vọng, vừa chỉ trích sai lầm trong đạo pháp Đế vọng, vừa điều động đạo pháp, điều động công pháp của Dụ gia.

Trên dưới của Dụ gia sắc mặt xanh mét, nhưng không ai dám có hành động gì.

Công pháp mà Hứa Ứng phát động, chính là Luân Hồi Vĩnh Chứng Bất Hủ Kinh của Dụ gia!

Bọn họ vốn cho rằng Luân Hồi Vĩnh Chứng Bất Hủ Kinh là công pháp lợi hại nhất trên đời này, không có bất cứ sơ hở nào, nhưng lại không nghĩ rằng, lại bị một thiếu niên trực tiếp đứng ngay trước mặt Đế tộc khác, triển khai môn công pháp này ra, đồng thời chỉ ra sơ hở trí mạng trong đó!

Hứa Ứng không để ý đến bọn họ, đi tới trước Đế quan của Văn gia.

Văn gia như gặp đại địch.

Hứa Ứng giảng đạo pháp và sơ hở của Văn gia, lại đi về phía cỗ Đế quan tiếp theo. Y nói rất du dương, vừa đi trong Kim Loan điện, vừa diễn luyện công pháp chư đế, thi triển đạo pháp chư đế vô cùng nhuần nhuyễn, vừa chỉ ra chỗ thiếu sót trong đạo pháp chư đế.

Các thế gia Đại Đế sắc mặt xanh mét.

Hứa Ứng đi một vòng, cuối cùng đi tới trước mặt Túc Hồng Ngọc, thoáng chần chờ, vẫn đi đến trước Đế quan của Đế Sa.

Trong lòng đám Vân Bác hầu thắt lại, tiến lên trước một bước định ngăn cản y diễn luyện Hồng Mông Vô Lượng Kiếp Kinh của Túc gia. Túc Hồng Ngọc giơ tay lên, sắc mặt căng thẳng nói: "Không cần cản hắn. Ta cũng muốn biết, Hồng Mông Vô Lượng Kiếp của Túc gia chúng ta có sơ hở hay không. Biết rồi mới có hy vọng sửa lại. Nếu không biết thì không còn khả năng tiến bộ."

Vô tri mới là thành kiến.

Cô rất muốn vượt qua tiền nhân, vượt qua tổ tiên Đế Chiếu, nhưng muốn vượt qua Đế Chiếu cần phải đánh vỡ vô tri.

Hứa Ứng đứng trước mặt mọi người, thi triển ra Hồng Mông Vô Lượng Kiếp Kinh, cực kỳ tỉ mỉ, chỉ ra sơ hở của đạo pháp Đế Chiếu.

Sắc mặt Túc Hồng Ngọc càng tái nhợt, đợi đến khi Hứa Ứng chỉ ra tất cả sơ hở, cô đã mặt không còn chút máu, nhưng vẫn đứng dậy, cúi người thật sâu với Hứa Ứng, chân thành nói: "Hồng Ngọc, đa tạ Hứa đạo huynh chỉ điểm, ta vô cùng cảm kích."

Hứa Ứng vội vàng đỡ cô ta, cười nói: "Nếu không có ngươi chỉ điểm, ta cũng không thể phá vỡ nan đề quấy nhiễu ta bấy lâu nay. Ngươi tặng ta ngọc đào, ta trao ngươi quỳnh dao."

Túc Hồng Ngọc nói nhỏ: "Ngươi đi mau. thế gia chư đế, tuyệt đối sẽ không lưu ngươi trên đời này!"

Hứa Ứng trong lòng ngơ ngác, không hiểu.

Trong Lạc Thủy cung của Hoàng Cực đế, Nguyên Vị Ương mặc trang phục nữ võ quan, đặt ngang kiếm ở đầu gối, ngồi trước mặt nước, mặt nước bình tĩnh không gợn sóng, chỉ có sương mù màu trắng bồng bềnh.

Mặt nước trong sương mù như gương sáng chiếu rọi mọi thứ trong điện Kim Loan.

Cô ở chỗ này nhìn trộm Kim Loan điện đã lâu, nhưng không ai có thể phát hiện.

"Đại tế ti ở đây quan sát thật lâu, có phải có ý đồ với tên da đen này hay không?"

Đế Hậu nương nương chân đạp mặt nước, cất bước đi tới, trêu ghẹo nói: "Lúc này chính là lễ Nguyên Ái, chính là thời khắc nam hoan nữ ái. Đại tế ti cũng là nữ nhi, bản cung có thể tác hợp cho."

Nguyên Vị Ương thu hồi ánh mắt nói: "Nương nương nói đùa rồi."

Đế Hậu nương nương nghiêm mặt nói: "Nhìn khắp Hỗn Độn Hải, người có thể đuổi kịp ngươi trên phương diện tài học thật sự là quá ít. Đế Thần bệ hạ đã là nhân vật tuyệt đại, nhưng ông ấy cũng không xứng với ngươi. Mà cái gã mặt đen này lại có đạo pháp không thua gì ngươi. Đại tế ti đừng nên bỏ lỡ cơ hội tốt."

Nguyên Vị Ương không tỏ ý kiến.

Đế Hậu nương nương cười nói: "Nếu như ngươi thích, ta sẽ ra mặt cứu hắn."

"Cứu hắn?" Nguyên Vị Ương ngơ ngác.

Đế Hậu nương nương cười nói: "Cái tên Hứa Ứng này, giờ đã chỉ ra sơ hở trong công pháp chư đế, lại thể hiện ra phong thái tuyệt thế Đại Đế, ngươi cho rằng thế gia chư đế có thể dễ dàng tha thứ cho hắn sao? Ngươi nắm giữ sơ hở của công pháp của ta, lại là chướng ngại vật lớn nhất để ta đăng lâm đế vị, đương nhiên là diệt trừ ngươi càng sớm càng tốt."

Đế Hậu cười lạnh nói: "Bệ hạ còn chưa lộ ý làm phản, đã có lời đồn bệ hạ muốn tạo phản, lan truyền tới ồn ào huyên náo, chắc chắn là những người này đứng sau lưng đổ thêm dầu vào lửa. Bọn họ không dễ dàng tha thứ cho bệ hạ, tất nhiên cũng dung thứ được Hứa Ứng."

Nguyên Vị Ương dò xét nói: "Vậy bệ hạ muốn tạo phản sao?"

"Đương nhiên muốn phản rồi!"

Nương nương Đế hậu lý lẽ hùng hồn nói: "Bệ hạ nhất định phải tạo phản! Bệ hạ không phản, Hỗn Nguyên tiên triều không tốt lên được!"

Cô đầy phấn khởi nhìn chằm chằm vào mặt hồ, cười nói: "Chư đế là công tâm, nhưng thế gia chư đế tràn đầy tư tâm! Ngươi chờ xem, lát nữa những lão già này sẽ không nhịn được động thủ, đánh tiểu lang quân như ý của ngươi thành bột phấn!"

Nguyên Vị Ương không khỏi lo lắng cho Hứa Ứng.