← Quay lại trang sách

Chương 2777 Chỉ thế mà thôi 3

Luân Hồi điện chủ Cố Đạo Sinh kinh ngạc khó tả, la lên thất thanh: "Ngươi có thể thấy tương lai của hắn? Không đúng, khi hắn tu hành ở Luân Hồi trì của ta, hoàn toàn không thể thấy tương lai của hắn!"

Đạo Nhàn cung chủ thản nhiên nói: "Ta cũng chỉ thấy được một loại tương lai của hắn."

"Nói như vậy, đại nhân vật theo như lời Minh chủ Đạo Minh..."

Hồn Truân Sinh lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ không phải Chung đạo hữu, mà là hắn?"

Trong lòng mỗi Điện chủ khác đều hơi chấn động.

Nếu Hứa Ứng là đại nhân vật, như vậy bọn họ không nhìn thấy tương lai của Hứa Ứng thì chỉ có một khả năng: Tương lai Hứa Ứng, tu vi thành tựu vượt xa những Điện chủ như bọn họ, che mờ tương lai!

Cung chủ Đạo Nhàn nói: "Đại nhân vật liên quan đến thắng bại giữa chúng ta và Hỗn Độn Chủ, liên quan đến việc Đạo Minh chúng ta có thể thấy đại đạo chân thật hay không! Vô luận như thế nào, không thể để hắn rơi vào trong tay Hỗn Nguyên tiên triều!"

Giang Tự Lưu thản nhiên nói: "Nếu là đại nhân vật mà không thể là đại nhân vật của Đạo Minh ta, như vậy tốt nhất là đại nhân vật đã chết."

Các vị Điện chủ dồn dập gật đầu.

Hứa Ứng cũng không biết Đế Thần đã trở lại Hoàng Cực đế đô, nghe thấy lời nói Túc Hồng Ngọc, kinh ngạc nói: "Đạo pháp của bọn họ đã bị ta phá, còn dám động thủ với ta? Nhưng Hồng Ngọc, ngươi có thể nói cho bọn họ biết, ta không có ý gì đối với đế vị."

Túc Hồng Ngọc khẽ nhíu mày, truyền âm nói: "Không phải ngươi không có ý với đế vị là có thể toàn thân trở ra, ngươi chỉ ra nhược điểm trong công pháp và đạo pháp của các Đại Đế tộc, dựa theo suy nghĩ của người thường, bọn họ vốn nên cảm ơn ngươi. Nhưng đối với bọn họ mà nói, ngươi làm như vậy chính là tự tìm đường chết."

Cô dừng một chút nói: "Bản thân các vị Tiên Đế đời trước còn không thể tu bổ những công pháp này, bọn họ chỉ là hậu nhân của các vị Tiên Đế, càng không cách nào tu bổ hoàn thiện công pháp tổ truyền. Ngươi nói cho bọn họ biết sơ hở ở đâu cũng vô dụng, ngược lại để lộ sơ hở tuyệt học tổ truyền của bọn họ. Ngươi không chết, bọn họ cũng khó yên lòng!"

Hứa Ứng bật cười.

Rõ ràng có ơn với bọn họ, lại muốn giết chết ân nhân.

"Suy nghĩ của những thứ thế phiệt Đế tộc này chẳng khác gì thế phiệt ở thế giới Nguyên Thú năm xưa." Trong lòng y thầm nghĩ.

Mục đích y đến đây chỉ là để tránh né đám người Đế Thần lùng bắt, vô tình tham gia trận chiến bức vua thoái vị gì đó, lập tức truyền âm nói: "Một khi đã như vậy, ta đi là được."

Ánh mắt Túc Hồng Ngọc lấp lóe nói: "Ta hộ tống ngươi rời đi!"

"Không cần."

Hứa Ứng trực tiếp đi ra ngoài điện Kim Loan, ung dung nói: "Trước khi ta tu thành Đạo Chủ, ta cũng phải ngưỡng mộ những cường giả Hoàng Cực đế đô này. Sau khi ta tu thành Đạo Chủ, lại quan sát bọn họ, đỉnh đầu mỗi người đều cắm một cọng cỏ, đánh dấu xong giá cả."

Túc Hồng Ngọc khẽ nhíu mày, không biết những lời này của y là có ý gì.

"Hứa đạo hữu chạy đi đâu?"

Đột nhiên, Điền Bất Vật của Điền gia sắc mặt hiền lành, cười ha hả nói: "Hứa đạo hữu, hiện đang trong thời điểm mấu chốt để đối phó Đế Thần, ngươi không thể đi."

Hứa Ứng cười nói: "Các vị thứ lỗi. Đế Thần chưa trở về, hôm nay lại là lễ Nguyên Ái, ta chính là thiếu niên ngây ngô, khó tránh khỏi có ý niệm tình yêu."

"Thì ra là thế."

Mọi người đều mang thần sắc ngầm hiểu, Điền Bất Vật cười nói: "Người không phong lưu uổng thiếu niên. Hứa đạo hữu, ngươi cõng Đế quan đi dự hội, chẳng phải đường đột mất hứng giai nhân sao? Lưu lại Đế quan."

Hứa Ứng chân không ngừng bước, đi thẳng đến bên ngoài Kim Loan điện, cười nói: "Quan tài này rất quan trọng, thứ cho ta không thể để quan tài rời khỏi người."

Điền Bất Vật nghe vậy, cũng đứng dậy, cười ha hả nói: "Lễ Nguyên Ái, nữ hài thanh xuân uyển chuyển, khiến cho bộ xương già này của ta cũng khó tránh khỏi động tâm. Ta cũng tới góp vui, nói không chừng có người thích bộ xương già này của ta."

Tộc lão Tần gia Tần Phong Cốt cười nói: "Điền đạo hữu già mà lòng chưa lão, đã như vậy, ta cũng đi cùng hắn."

Tộc lão Văn gia Văn Uyên cười nói: "Mấy lão già các ngươi không nghiêm chỉnh, đi ra ngoài cũng không sợ bị người chê cười. Các ngươi đã không sợ, ta cũng không sợ!"

Lại có mấy vị tộc lão dồn dập đứng dậy, la hét muốn tham gia lễ Nguyên Ái, dồn dập đi ra ngoài điện.

Hứa Ứng sải bước đi ra ngoài điện, thầm nghĩ: "Vị Ương biết ta đến Hoàng Cực đế đô, chắc chắn cô ấy sẽ đến đây tìm ta. Chỉ có điều chưa chắc cô ấy đã biết ta đang ở đâu."

Y sải bước đi ra ngoài, Hậu Thiên đại đạo trong cơ thể vận chuyển, chỉ một thoáng Tiên Thiên Cửu Đạo, Hư Không đại đạo và Dị Đạo, tất cả đều không có bất cứ thuộc tính đại đạo nào, Hồng Nguyên trong cơ thể như một mảnh hồ phẳng lặng, không gợn sóng nổi.