← Quay lại trang sách

Chương 2817 Khách đến từ Đại Hư Không 2

Hứa Ứng dò xét xung quanh, chỉ thấy Hỗn Độn Hải khắp nơi tràn ngập chỗ trống kỳ dị, cùng với các loại núi non do Hỗn Độn kỳ thạch ngưng kết thành, ngoài ra còn có các loại đạo khí.

Thậm chí ngay cả Nguyên Thủy đạo khí cũng có.

Từng tòa Hỗn Độn thần sơn lọt vào tầm mắt Hứa Ứng, các loại đạo triện trong núi, hoặc hóa thành linh tuyền, hoặc hóa thành thác nước, lại có Tiên Thiên bất diệt linh quang hóa thành Hỗn Độn linh căn kỳ dị trong núi, như cây ăn quả, cỏ cây cùng hoa lá điểm xuyết những ngọn núi hỗn độn này.

Những Hỗn Độn thần sơn này đều không cao, nhưng nó do Hỗn Độn chi khí ngưng kết biến thành, kiên cố không gì sánh được, tương tự cũng vô cùng nặng nề.

Hứa Ứng ước lượng một tòa hỗn độn Thần Sơn, nếu khai mở chỉ e có thể hóa thành mấy vũ trụ!

Giữa các dãy núi, có một dãy núi cao nhất, lại còn có Hỗn Độn mỹ ngọc làm bậc thang, đường trải từ dưới núi lên trên núi.

Trên núi có tiên điện, cũng được luyện chế từ Hỗn Độn kỳ thạch, châu ngọc tô điểm, khá là thanh tú.

"Nơi này, chính là nơi cư trú của Hỗn Độn Chủ!"

Sắc mặt Hứa Ứng nghiêm nghị, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vứt bỏ tạp niệm, đi lên từng bậc thang, tiến về phía toà tiên điện kia.

Cùng lúc đó, từng con từng con sinh vật hỗn độn lần lượt bơi ra khỏi Hỗn Độn Hải, chúng bò ra từ hỗn độn, bước lên hỗn độn thạch, chính là lên bờ.

Từng sinh vật hỗn độn rơi xuống đất, mỗi con hóa thành một đám kỳ nhân có dung mạo cổ xưa, nữ có nam có, già có trẻ có, cao thấp mập ốm không giống nhau.

Sau đầu bọn họ có các loại vầng sáng kỳ dị, đạo pháp tinh thâm hơi sâu, dưới chân hơi động, chỉ thấy có đạo quang làm đường, trải thành một con đường vô tận.

Bọn họ đi theo sau lưng Hứa Ứng, nhắm mắt theo đuôi leo lên đỉnh núi.

Nhưng Hứa Ứng đi ở chín mươi chín bậc phía trước, khoảng cách giữa bọn họ và Hứa Ứng trước sau gì vẫn cách nhau chín mươi chín bậc.

Cùng lúc đó, cũng có không ít sinh vật hỗn độn dồn dập bơi ra khỏi vách đá, tới giữa không trung là hiện ra chân thân, từng con từng con nhẹ nhàng đáp xuống dưới, cũng rơi trên thềm đá.

Hứa Ứng cũng nhận ra bọn họ, thầm nghĩ: "Bọn họ cũng tới bái kiến Hỗn Độn Chủ."

Rốt cuộc, y leo lên tòa Hỗn Độn thần sơn này, đi theo con đường dưới chân núi, tới trước tòa tiên điện kia.

"Đệ tử Hứa Ứng, cầu kiến Hỗn Độn Chủ." Hứa Ứng cúi người ở ngoài điện.

Còn sau lưng y, những sinh vật hỗn độn kia biến thành từng hình người kỳ dị, dồn dập dừng bước.

Cánh cửa tiên điện khai mở, bên trong không ai trả lời.

Hứa Ứng chờ đợi một lát, lại nói một lần, nhưng vẫn không ai trả lời.

Y còn định nói thêm, bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, Hứa Ứng không tự chủ được đi vào trong điện, đợi đến khi y khôi phục năng lực hành động, y thấy mình đã ngồi trên bảo tọa của toà tiên điện rồi.

Y đang kinh ngạc thì nghe thấy bên ngoài vang lên từng đạo âm vang dội.

"Đệ tử Tử Dương Đạo Quân!"

"Đệ tử Trùng Hư Đạo Quân!"

"Đệ tử Thông Diệu Đạo Quân!"

"Đệ tử Động Nguyên Đạo Quân!"

"Đệ tử Bảo Hoa Đạo Quân!"

...

Từng tiếng đạo hiệu vang lên, muôn vàn âm thanh hóa thành một dòng lũ.

"Tham kiến Hỗn Độn Chủ!"

Trên bảo tọa, Hứa Ứng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, đã thấy vô số sinh vật hỗn độn kia biến thành hình người kỳ dị, đang bái lạy mình.

"Ta là Hỗn Độn Chủ?"

Đầu óc Hứa Ứng ong ong, lập tức không kịp phản ứng, ngẩn người tại nguyên chỗ, Qua một hồi lâu mới nhớ tới mình còn ngồi trên bảo tọa Hỗn Độn Chủ, vội vàng đứng dậy nói: "Các ngươi mau đứng lên!"

"Tạ ơn Hỗn Độn Chủ!" Những sinh vật hỗn độn kia biến thành hình người kỳ dị đồng thanh nói.

Hứa Ứng xua tay, cười nói: "Các ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải là Hỗn Độn Chủ gì cả. Ta tên Hứa Ứng, người Tam giới, không có chút gì liên quan tới Hỗn Độn Chủ. Tu vi thực lực của ta cũng chả ra sao, kém chư vị rất nhiều. Hỗn Độn Chủ ở đâu? Đạo huynh, chớ có đùa với ta."

Đột nhiên y tỉnh ngộ nói: "Lẽ nào vị đạo huynh trong quan tài đen đó chính là Hỗn Độn Chủ?"

Quan tài màu đen đột nhiên thu hồi xiềng xích, lặng lẽ bay ra phía sau y, miễn cho bị y liên lụy.

Hứa Ứng nhận thấy, nhân quả ngàn vạn tận cùng đại đạo vừa bái lạy rơi vào trên người mình, phảng phất như nương theo một tiếng "Hỗn Độn Chủ" này, chính mình liền thành lập liên hệ nhân quả với những tồn tại này.

Hứa Ứng trong lòng hoảng loạn, trình độ Nhân Quả đại đạo đang đột nhiên tăng mạnh, rất có xu thế vấn đỉnh tận cùng đại đạo.

Có điều Nhân Quả đại đạo hiện giờ chỉ là một khâu trong Hậu Thiên đại đạo của y, cho dù trưởng thành như thế nào, cũng không cách nào nhảy ra khỏi phạm trù Hậu Thiên đại đạo, bởi vậy y không lo lắng chút nào.

Điều y lo lắng là danh hiệu Hỗn Độn Chủ.