← Quay lại trang sách

Chương 2824 Truyền thừa Hỗn Độn Chủ 2

Bọn họ càng đi về phía trước, số lượng sinh vật hỗn độn hình người trên con đường phía trước càng ít, dần dà, trên con đường này chỉ còn lác đác vài sinh vật hỗn độn hình người.

Thiếu niên do Hỗn Độn chung biến thành cũng cất bước càng ngày càng gian nan, mặc dù nó là tận cùng đại đạo, nhưng số lượng đại đạo bản thân khắc dấu, khác với số lượng đại đạo mà Hỗn Độn Chủ nắm giữ, lĩnh ngộ đối với tận cùng đại đạo cũng có chênh lệch với Hỗn Độn Chủ, bởi vậy dần dần đạt tới cực hạn của nó.

Lúc này, Hứa Ứng nhìn thấy phía trước bỗng nhiên có ánh sáng vang lên, đó là từng vầng sáng luân hồi quy mô lớn lao, xen kẽ đan xen, Luân Hồi Hoàn cơ hồ che đậy toàn bộ con đường!

"Ở tận cùng Luân Hồi có vị Cửu Đạo Luân Hồi kia!"

Hứa Ứng nhìn lại, lúc này khoảng cách giữa y với vị tồn tại Cửu Đạo Luân Hồi kia gần tới mức trước nay chưa từng có, chỉ cảm thấy người này càng thêm cao lớn hùng vĩ!

Tồn tại Cửu Đạo Luân Hồi này, chính là chủ nhân của thanh đao gãy!

Lúc trước trên đường Hứa Ứng gặp phải dòng sông đạo huynh, chính là máu tươi người này bị thương chảy ra.

"Vị đó chính là Hỗn Độn Chủ thế hệ này."

Thiếu niên áo vàng vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Hỗn Độn Chủ thế hệ này bảo vệ Hỗn Độn Hải vạn ức thái bình, Hỗn Độn Hải dưới sự cai trị của hắn tràn ngập sinh cơ bừng bừng. Đạo hiệu của hắn, gọi là Thái Hoàng."

"Đạo hiệu là Thái Hoàng?"

Hứa Ứng nhìn về phía trước nơi bóng người hùng vĩ, người này có ba mắt, hiển lộ vẻ thô kệch hùng tráng, có một loại tinh thần vô cùng nồng đậm, giống y hệt thân hình kia, khắc ở tận cùng đại đạo!

"Hỗn Độn Chủ Thái Hoàng, đạt được con đường tận cùng đại đạo của các đời Hỗn Độn Chủ, tu vi đại thành, muốn chứng Nguyên Thủy."

Thiếu niên áo vàng sắc mặt như chung đồng nói: "Tư chất của hắn không tốt, thiên phú không cao, cũng không thông minh, nhưng nghị lực kinh người. Sau khi hắn thành đạo Nguyên Thủy, lại luyện thành thân xác Nguyên Thủy, nguyên thần Nguyên Thủy và pháp bảo Nguyên Thủy. Dựa trụ cột của tiền nhân, hắn đã đạt được thành tựu vượt qua tiền nhân."

Hứa Ứng ngước nhìn vị thần nhân này, lẩm bẩm nói: "Nhưng hắn lại chết. Tồn tại như hắn, vì sao lại chết?"

Thiếu niên áo vàng nói: "Hắn gặp phải cường giả từ hải ngoại tới. Người này tự xưng là Ngọc Hư. Trước đây cứ cách một đoạn thời gian, Ngọc Hư Thiên Tôn sẽ tới Hỗn Độn Hải, luận đạo cùng Thái Hoàng. Đến cấp độ của bọn họ, đây gọi là luận đạo, con đường tốt nhất không phải là động khẩu, mà là động thủ."

Trong lòng Hứa Ứng khẽ động, Ngọc Hư Thiên Tôn chắc là thiếu niên áo xanh trong quan tài đen kia?

"Hóa ra hắn tên là Ngọc Hư, không biết ta gọi Ngọc Hư, hắn có thể sống lại không?" Hứa Ứng thầm nghĩ.

"Mỗi lần động thủ trước đó, bọn họ đều bị trọng thương. Ngọc Hư Thiên Tôn là một trong những tồn tại mạnh mẽ nhất mà hắn từng gặp, Thái Hoàng cũng khó có thể vượt qua hắn. Nhưng lần luận đạo bốn mươi bốn ức năm trước đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn." Thiếu niên áo vàng nói.

Hứa Ứng hiếu kỳ nói: "Cái gì ngoài ý muốn?"

Thiếu niên áo vàng khô khan nói: "Ngọc Hư Thiên Tôn và Thái Hoàng đồng thời vẫn lạc."

Hứa Ứng ngạc nhiên, la lên thất thanh: "Bọn họ đồng quy vu tận?"

Thiếu niên áo vàng gật đầu.

Hứa Ứng khẽ nhíu mày nói: "Trước đây mỗi lần bọn họ luận đạo, đều chỉ là trọng thương, không nguy hiểm tính mạng, nói rõ cho dù bọn họ đều phía nóng nảy, nhưng lý trí vẫn còn. Vậy vì sao lần này lại đồng quy vu tận? Trong này liệu có biến số gì khác hay không?"

Thiếu niên áo vàng lắc đầu nói: "Không biết. Khi đó ta không ở đây."

Hứa Ứng suy tư nói: "Như vậy, là ai khâm liệm Ngọc Hư Thiên Tôn, bỏ vào trong quan tài đen?"

Thiếu niên áo vàng lắc đầu nói: "Không biết."

Ánh mắt Hứa Ứng lấp lóe nói: "Ngọc Hư tranh chấp cùng Thái Hoàng, chuyện quan trọng như vậy, không ngờ ngươi lại không đi hộ pháp, thế thì lúc ấy ngươi ở nơi nào?"

Thiếu niên áo vàng nói: "Ta cũng không phải là pháp bảo chủ chốt của Hỗn Độn Chủ Thái Hoàng, ta là pháp bảo mà Hỗn Độn Chủ đời thứ nhất lưu lại. Khi đó, ta cảm giác được bên trong Hỗn Độn Hải, mộ phần vũ trụ có một số chấn động kỳ lạ. Năm đó, Hỗn Độn Chủ đời thứ nhất đánh chết một vị tồn tại tứ chứng Nguyên Thủy ở nơi đó, nhân quả khá lớn. Ta lo lắng có chuyện kỳ dị, bởi vậy tới đó thăm dò."

Hứa Ứng lập loè đôi mắt nói: "Thật quá trùng hợp."

Thiếu niên áo vàng nói: "Thực sự rất trùng hợp."

Hứa Ứng nhíu mày suy tư, phải chăng là Hỗn Độn chung bị người ta dẫn đi, dẫn đến hai vị Nguyên Thủy Cảnh tồn tại không thu tay được, lúc này mới đồng quy vu tận?

Hay là thừa dịp hai vị cảnh giới Nguyên Thủy bị trọng thương, có người thừa cơ ra tay đánh bại từng người?

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, Hứa Ứng lại nhìn thấy Hỗn Độn Chủ khác ngoài Thái Hoàng.