Chương 2834 Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam tâm 2
Có cung nữ mặt tròn vén rèm châu của bảo liễn, nhô đầu ra cười nói: "Hứa huynh, Đại tế ti, bệ hạ có lệnh, mời hai vị lên xe."
"Chậm đã."
Giọng nói của Hồn Truân Sinh đột nhiên truyền ra từ trong Hỗn Độn Hải, Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương kinh ngạc, cung nữ mặt tròn cũng không kìm được mà giật mình, theo tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy gương mặt của Hồn Truân Sinh mang theo ý cười bước từng bước đi ra từ trong Hỗn Độn Hải, vẻ kinh hoàng lúc trước không cánh mà bay, thay vào đó là vẻ ung dung bình tĩnh.
Trong bảo liễn, Đế Thần khẽ nhíu mày, gương mặt cạnh xuất hiện trên cửa sổ.
Ánh mắt của Hồn Truân Sinh nhìn vào gương mặt hắn, cười nói: "Bệ hạ, Đại tế ti là của Hỗn Nguyên tiên triều ngươi, nhưng dù sao Hứa đạo hữu cũng la đệ tử ngoại môn của Đạo Minh ta. Một ngày biến hóa chưa chết, thì một ngày đó Hứa đạo hữu sẽ không phải Hỗn Nguyên Tiên Đế. Vì, ngươi không thể mang hắn đi được."
Đế Thần thản nhiên nói: "Lúc trước ngươi một mực cung kính với ta, hiện giờ lại chậm rãi nói năng như vậy, không phải vì ngươi muốn nói đạo lý, mà là sau lưng ngươi có người làm chỗ dựa cho ngươi, cho ngươi cảm thấy mình có đạo lý, có thể nói lý. Có đúng không?"
Hồn Truân Sinh mỉm cười khen: "Bệ hạ thông minh vô song. Minh chủ, mời."
Hắn khom người đứng hầu, chỉ thấy một bóng người cao lớn tỏa ra đạo quang tĩnh lặng, chiếu rọi Hỗn Độn Hải, cất bước đi về phía bên này.
Hứa Ứng thầm kinh ngạc, nhìn về phía thân hình cao lớn kia, thầm nghĩ: "Minh chủ Đạo Minh, cuối cùng cũng hiện thân rồi! Hắn chính là người đầu tiên đồn ra ngoài ta là đại nhân vật! Làm sao hắn biết được ta là đại nhân vật? Chẳng lẽ, cũng là thông qua kiếp vận trong Hỗn Độn Hải?"
(Bản chương kết thúc)
Minh chủ Đạo Minh luôn luôn là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, Hứa Ứng đi vào Đạo Minh mấy trăm năm cũng chưa từng gặp hắn.
Không ngờ hôm nay, Minh chủ lại hiện thân ở chỗ này!
Hứa Ứng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy quanh thân người tới có hào quang bay đến, trường bào rộng thùng thình theo gió tung bay, phảng phất như cho dù đi trong Hỗn Độn Hải, còn có đại đạo đồng hành nhảy múa.
Đó là ánh sáng chiếu lên nơi tận cùng đại đạo, chiếu lên trên người hắn, nhưng khiến người ta không nhìn ra là loại đại đạo nào.
Đợi đến khi người này đến gần, Hứa Ứng mới nhìn ra người đi tới trong đạo quang là tướng mạo trung niên, mặc một bộ đạo bào màu xám không có trang trí, hết sức giản dị, khuôn mặt hắn đã có một chút nếp nhăn, nhưng lại không làm mất vẻ anh tuấn của hắn.
Hắn không có cảm giác khí thế hùng hổ dọa người, cũng không cao sang quyền quý, hắn chỉ điềm đạm đi tới, không như Đế Thần cưỡi đế liễn, cũng không có cung nữ thị vệ đi theo, nhưng hắn lại thể hiện hết vẻ cao quý và ôn hòa.
Thấy hắn nhàn nhã dạo bước trong Hỗn Độn Hải, ngay cả Đế Thần, giờ phút này cũng có một loại cảm giác mình không nên ngồi xe.
Ngồi xe đến, vô hình trung khiến cho khí thế khí chất của mình ngược lại yếu hơn Minh chủ Đạo Minh một phần.
Hứa Ứng lại cảm thấy, chắc là mình nên ngồi trong đế liễn, chỉ có ngồi trong đế liễn, mới có thể chống lại Minh chủ Đạo Minh về mặt khí thế khí chất.
Hứa Ứng nói nhỏ với Nguyên Vị Ương: "Lần đầu tiên ta thấy người có khí chất và khí thế có thể đè đầu Đế Thần."
Nguyên Vị Ương lặng lẽ gật đầu, cực kỳ tán đồng với câu này.
Khí chất khí chất của Đế Thần, là khí chất do thống trị hàng vạn vũ trụ, giơ tay nhấc chân, là như đại biểu cho thiên địa đạo lực của cả vạn vũ trụ, không gì có thể ngang hàng!
Mà Minh chủ Đạo Minh cho người ta cảm giác, không nặng nề như quyền lực thế tục, chỉ có vẻ hào hiệp của người đắc đạo, đồng thời lại có một loại hùng hồn vượt qua Đế Thần.
Đế Thần vẫn ngồi trong đế liễn, cách song cửa sổ, âm thanh nhẹ nhàng như mây gió nói: "Thì ra là đạo huynh chống lưng cho Hồn Truân Sinh, khiến hắn đột nhiên cảm thấy mình có lý."
"Không dám."
Minh chủ Đạo Minh cười nói: "Ta chỉ là trùng hợp đi qua nơi đây, trong lúc vô ý phát hiện ra bệ hạ và Hồn Truân Sinh tranh có chấp. Bệ hạ, Hứa Ứng thật sự là đệ tử của Đạo Minh ta, chứ không phải là Đạo Minh không nói lý."
Giọng nói của Đế Thần vang lên từ trong đế liễn, không chút vui buồn nói: "Đạo huynh khách khí. Hỗn Nguyên tiên triều cũng không phải hạng người hùng hổ bức người, Hứa Ứng trở thành đệ tử Đạo Minh trước, sau đó trở thành Hỗn Nguyên Tiên Đế đời kế tiếp, đã như vậy, Hứa Ứng cứ về Đạo Minh trước đi."
Minh chủ Đạo Minh khom người nói: "Xin nhận ân tình."
Đế Thần đáp khô khốc: "Không dám. Về phần Đại tế ti, phải theo trẫm trở về Hoàng Cực đế đô."
Minh chủ Đạo Minh nói: "Không dám ngăn trở."
Nguyên Vị Ương nhìn Hứa Ứng, Hứa Ứng nhẹ nhàng gật đầu.