← Quay lại trang sách

Chương 2848 Cửu Đạo Luân Hồi, nhất trảm kinh thiên 2

Trong lòng Khôi Cương cả kinh, thầm nghĩ: "Đối phó với một Đạo Chủ, cần phát động tận cùng đại đạo hay sao?"

Sắc mặt Vĩnh Lạc Chân Quân không nhìn ra chút buồn vui nào, chỉ dừng một chút rồi lại tiếp tục đi thẳng tới.

"Hứa Ứng, ngươi nhận được Đạo Minh lệnh của ta, vốn nên trở thành đệ tử Hồng Vũ điện của ta. Thế nhưng ngươi thật sự quá giỏi gây họa, bởi vậy ta không thể không trục xuất ngươi khỏi Hồng Vũ điện."

Vĩnh Lạc Chân Quân nhìn về phía thi thể của những đệ tử Đạo Minh tử vong kia, hạ giọng nói: "Ngươi vì Đạo Minh lệnh của ta nên mới đi tới Đạo Minh, nhân quả này, phải do ta tự mình cắt đứt."

Hứa Ứng tiếp tục tiến về phía trước, Ôn Nam và Quả Chuông đã sớm sợ ngây người.

Thậm chí Hứa Ứng còn không ra tay, không nhìn thấy y điều động pháp lực, mà Hỗn Độn Hải xung quanh đã dồn dập đè chết những cường giả Đạo Minh kia!

Cảnh tượng này thật sự quá chấn động.

Trước đó Đạo Minh cũng đã từng thua thiệt, nhưng chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy,

"Lần này Đạo Minh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!" Ôn Nam Huân lo lắng nói.

Đột nhiên trong lòng Hứa Ứng hơi động, quay đầu lại nhìn về phía Hỗn Độn Hải nói: "Đạo Minh thật sự không từ bỏ ý đồ. Truy binh đã đến rồi."

Đúng lúc này, đạo quang vô lượng chiếu sáng Hỗn Độn Hải, một con đường do đại đạo thuần túy tạo thành bỗng nhiên khai mở, kéo dài đến dưới chân Hứa Ứng và Ôn Nam Huân.

"Tận cùng đại đạo!" Hứa Ứng nhíu mày, nhìn về phía màn hào quang mông lung tận cùng đại đạo.

Chỉ thấy hào quang lấp lóe, một bóng người đi ra từ trong hào quang, dần dần rõ ràng.

Hứa Ứng nhìn về phía người đến, chỉ thấy Hỗn Độn Hải ở bốn phía theo người nọ đi tới mà phảng phất như biến thành lưu ly, trong lưu ly có thời gian, có thời không.

Nhưng thời gian và không gian lại bị Hỗn Độn Hải ảnh hưởng, trở nên tan thành từng mảnh. Thời không hình thái lưu ly phía trước Hứa Ứng, Ôn Nam Huân và Quả Chuông vỡ tan, càng tới gần bọn họ thì mảnh vỡ càng nghiêm trọng, như mạng nhện dày đặc.

Kỳ quái là, mỗi thời không bị nghiền nát đều có một Quả Chuông, một Hứa Ứng và một Ôn Nam Huân.

Thời không khác nhau, động tác của hai người một chuông cũng không giống nhau, có bay tới bay lui, có hết nhìn đông tới nhìn tây, có người lại đang nói cái gì đó, còn có người thì đầy nghi hoặc vươn hai tay ra, như đang chạm vào mặt cắt của thời không.

Đến khi những thời không bị nghiền nát này đi tới bên cạnh đám người Hứa Ứng thì đã bị nhỏ tựa như hạt cát, nhưng trong mỗi hạt cát lại có một khoảng thời không hoàn chỉnh, bên trong có Hứa Ứng, Ôn Nam Huân và Quả Chuông.

Lập tức những hạt cát thời không này, hóa thành cát bụi cuồn cuộn bay đi sau lưng bọn họ, trở nên càng thêm nhỏ bé.

Cát bay lại vỡ thành vô số hạt nhỏ, lẫn vào Hỗn Độn Hải, biến mất trong hỗn độn.

Giờ khắc này, Hứa Ứng, Ôn Nam Huân và Quả Chuông cảm giác được vô số mình đã chết đi hóa thành Hỗn Độn chi khí!

Đây là một loại công kích đến từ tận cùng đại đạo!

Loại công kích này cũng không phải trực tiếp vận dụng thần thông cường đại để diệt trừ bọn họ bây giờ, mà là ở trên vô số khoảng thời gian, vô số quá khứ, khiến toàn bộ bọn họ tất cả đều hỗn độn hóa, mượn năng lượng của Hỗn Độn Hải, gạt bỏ bọn họ!

Quả Chuông vang lên tiếng leng keng, đạo pháp của bản thân lại kèm theo hỗn độn hóa trong thời không kia, có xu thế hóa thành Hỗn Độn chi khí tan đi!

Nó không khỏi kinh hãi vạn phần, mấy trăm năm nay nó vẫn luôn ở trong Đạo Minh, thỉnh giáo các vị Điện chủ các loại đạo pháp tận cùng đại đạo.

Bởi vì nó là "đại nhân vật", nó đã được của các Điện chủ trong Đạo Minh chiếu cố nhiều chỗ, bất cứ đạo pháp nào hễ nó muốn học là những Điện chủ này nhất định sẽ dốc túi truyền thụ, tuyệt không giấu giếm điều gì!

Mấy trăm năm, tu vi của nó đã đạt tới trình độ cao mà trước đây không thể theo kịp, Tiên Thiên Cửu Đạo, đã tuần chứng được đến Đạo Chủ viên mãn, vận hành không ngại, rất có xu thế chủ nhân một điện của Đạo Minh.

Nó cũng tự cho là mình cực cao, cho rằng mình có thể đứng ngang hàng với Điện chủ.

Song vị tận cùng Thời Không đại đạo này đến tận nơi, khiến nó thấy được chênh lệch.

Chênh lệch vô ngần.

Khoảng cách xa vô hạn.

Khiến người ta tuyệt vọng.

Ôn Nam Huân còn tệ hơn so với nó, khi vị tận cùng Thời Không đại đạo kia đi về phía nó, cô nhận thấy trong quá khứ và tương lai, vô số lần mình lần lượt táng thân, hóa thành Hỗn Độn chi khí!

Quá khứ và tương lai của cô đã chết, tử vong đang tiến về phía cô, cô không có bất cứ biện pháp nào để ngăn cản mình tử vong!