Chương 2883 Nguyên Thủy Đạo Chỉ 2
Tâm thần Hứa Ứng chấn động mãnh liệt, đầu óc như bị Hỗn Độn chung đánh qua, đờ đẫn ngây dại.
"Tu luyện tới Nguyên Thủy cảnh, cũng không thể vô tai vô kiếp!"
Trong vùng biển này nhân quả, kiếp vận và sát phạt nồng đậm như thế, cho thấy dù là tồn tại Nguyên Thủy Cảnh, bản thân cũng sẽ bị nhân quả kiếp vận và sát phạt trong trạng thái hỗn độn ảnh hưởng!
Tồn tại Nguyên Thủy cảnh, chịu nhân quả kiếp vận sát phạt ảnh hưởng, ở nơi đây giao phong, lưu lại một mảnh đại đạo cấm địa!
Phát hiện này, khiến trong lòng Hứa Ứng lạnh buốt.
Ngay cả tồn tại Nguyên Thủy cảnh cũng bị kiếp vận ảnh hưởng, còn có biện pháp nào có thể thoát khỏi kiếp vận?
"Nếu nói Nguyên Thủy cảnh cũng trong kiếp vận, như vậy nên bảo hộ Tam giới như thế nào?"
Y có một loại cảm giác chán nản, tồn tại Nguyên Thủy cảnh còn khó khăn, lấy gì cứu người? Lấy gì cứu vớt vũ trụ của mình?
"Nguyên Thủy cảnh, chắc cũng không chứng được đại đạo chân thật?"
Trong lòng Hứa Ứng lại dấy lên hi vọng, hạ giọng nói: "Bất kể là Hỗn Độn hay là Hư Không, hoặc là Kiếp Vận Sát Phạt Tịch Diệt, đều là hình thái mà đạo chân thật biểu hiện ra. Chỉ cần đạt được đạo chân thật là có thể thoát khỏi kiếp vận, không bị kiếp vận ảnh hưởng!"
Lúc này, rất nhiều thuyền bè lầu các xe kéo của Nghĩa Minh đều đi đường vòng, chỉ còn lại Minh chủ Võ Trưng của Nghĩa Minh, Thân Đồ Luân và rất ít người khác. Bọn họ là trụ cột vững chắc của Nghĩa Minh, thực lực mạnh nhất, dự định xuyên qua mảnh đất này, xem xét tình hình giao phong của tồn tại Nguyên Thủy cảnh.
Đám người Thân Đồ Luân thấy Tả Liễn Đạo Chủ điều khiển thuyền lầu chạy tới, ai nấy đều nhíu mày.
Trên chiếc thuyền này, có người có thực lực vượt qua vùng biển này chỉ có một mình Hứa Ứng, hơn nữa Hứa Ứng dựa vào Hỗn Độn chung mới có thực lực này. không ngờ y lại cả gan làm loạn, dự định mang theo những người khác trên thuyền cùng vượt qua!
"Tồn tại Nguyên Thủy cảnh rất hiếm thấy, Nguyên Thủy cảnh giao thủ với nhau càng là gặp gỡ thì được mong thì chẳng thấy, chúng ta đi vào, quan sát ảo diệu trong đó."
Võ Trưng mở miệng nói: "Chư vị cẩn thận, theo sát ta."
Hắn bỏ thuyền mà đi, bước vào hải vực này trước, những người khác cũng dồn dập thu hồi các loại bảo vật xe kéo, tàu thuyền, Thân Đồ Luân tế ra Đạo thụ, mấy người khác cũng tự mình tế ra pháp bảo, hình thành một khu vực đạo tràng, thủ hộ bản thân.
Mọi người đều tự đứng sừng sững tận cùng đại đạo, đạo quang quanh quẩn, đuổi theo Võ Trưng.
Nhưng khi tiến vào vùng biển này, đạo quang quanh thân bọn họ đột nhiên dừng lại, lập tức tầng tầng đạo quang như bị áp chế, không ngừng co rút lại, miễn cưỡng bảo vệ bản thân!
Thậm chí, đám người Hứa Ứng còn thấy một vị tận cùng đại đạo của Nghĩa Minh thân hình lay động, suýt nữa rơi xuống!
Người này điều động đại đạo của bản thân, hình thành chín loại dị tượng vũ trụ đại đạo, lúc này mới miễn cưỡng ổn định thân hình. Nhưng chín loại vũ trụ đại đạo như ngọn nến trong gió, chao đảo bất định, hiển nhiên khó có thể kéo dài.
"Võ Minh chủ, chư vị đạo hữu, đạo hạnh của ta chưa đủ, không thể đi theo các ngươi." Người kia dừng bước lại, áy náy nói.
"Xà đạo hữu dừng bước."
Võ Minh chủ quay đầu lại nói: "Ngươi cùng những người khác đi đường vòng, bảo vệ bọn họ."
Người kia vâng dạ, xoay người rời đi.
Tả Liễn Đạo Chủ thấy tình hình này, trong lòng giật mình, dự định thu hồi thuyền lầu, Hứa Ứng lắc đầu nói: "Không cần."
Tả Liễn Đạo Chủ thoáng chần chờ, nói nhỏ: "Tu vi của Hứa đạo hữu đã đến bước này rồi sao?"
Hứa Ứng cười nói: "Tu vi của ta không bằng tận cùng đại đạo, nhưng cũng không khác nhau lắm. Hơn nữa, ta hiểu nhiều hơn nhiều so với tận cùng đại đạo."
Thuyền lầu Thúy Nhan cũ kỹ vào vùng biển này thế nhưng lại không bất cứ chuyện gì phát sinh, đạo lực ở xung quanh vẫn dồi dào như trước!
Tả Liễn Đạo Chủ chỉ cảm thấy các loại đại đạo vận hành bình thường, không hề trì trệ, trong lòng thấy thầm kỳ lạ.
Những người khác, cho dù là Minh chủ tới vùng biển này cũng phải chịu áp chế rất lớn, mà chiếc thuyền của bọn họ lại có thể bình yên chạy qua, thực sự là việc quái lạ.
"Chẳng lẽ là tác dụng của Hỗn Độn chung?" Hắn vụng trộm liếc qua Hỗn Độn chung treo trên đỉnh đầu Hứa Ứng.
Lê Tiểu cũng ngẩng đầu nhìn Hỗn Độn chung, nghi hoặc không thôi, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Hứa sư đệ thật sự là Hỗn Độn Chủ?"
Hỗn Độn chung ung dung xoay tròn, không quan tâm vấn đề trong lòng bọn họ, dù sao nó cũng không bỏ chút sức lực nào, nhàn nhã tự tại.
Đám người Võ Trưng, Thân Đồ Luân chậm rãi chèo thuyền tới gần, từng người nhíu mày. Chiếc thuyền này không như chạy trong Hỗn Độn Hải, ngược lại như chạy trong hư không, khiến cho người ta có cảm giác hư ảo mông lung.