Chương 2920 Ta và ngươi đều ngẫu nhiên 1
Không bao lâu sau, Đàm giới có rất nhiều tu sĩ dồn dập phi thân chạy tới nơi hai người giao chiến, người cầm đầu là phong lưu nho nhã, chính là Giang Tự Lưu.
Lúc này Giang Tự Lưu, tu vi thực lực đã không thể coi thường, là cường giả đỉnh lưu của Đàm giới.
Sông máu và bóng người nguy nga vừa rồi, cùng với dị tượng luân hồi huyết sắc làm kinh động đến bọn họ, khiến cho bọn họ đến đây xem xét.
Mọi người quan sát bốn phía, chỉ thấy thiên địa đại đạo nơi đây trở nên khá dị thường.
Giang Tự Lưu khẽ biến sắc nói: "Là đại đạo dị chủng, khác hẳn với thiên địa đại đạo của chúng ta! Người vừa giao chiến ở đây tới từ vũ trụ khác!"
"Nơi này còn có một bộ thi thể!" Có người ở phía xa phát hiện.
Giang Tự Lưu vội vàng chạy tới, chỉ thấy trên mặt đất có vết đao chém ngang dọc, có một bộ thi thể nằm dưới đất, tất cả đại đạo trên người đều đã đứt gãy, bị ánh đao chặt đứt.
"Đao thật đáng sợ!"
Đám người Giang Tự Lưu hít một hơi khí lạnh: "Đao này có thể chém đại đạo! Cho dù là Đạo Chủ đứng trước đao này cũng khó thoát khỏi cái chết!"
Giang Tự Lưu tiến lên, xốc thi thể lên, thấy thi thể này toàn thân trên dưới bị thương trăm ngàn chỗ, diện mạo đã hoàn toàn thay đổi.
"Thật đáng tiếc cho vị cao thủ này."
Mọi người thở dài.
Một lát sau, mọi người không tìm được Giang Tự Lưu, vội vàng tìm kiếm khắp nơi, đã thấy Giang Tự Lưu đứng ở trên ngọn núi bị đụng gãy xa xa, ngẩng đầu nhìn về phía thiên ngoại, rất lâu sau vẫn chưa hề nhúc nhích.
"Giang Đạo Chủ, ngươi đang nhìn gì?"
"Xem bên ngoài vũ trụ."
Giang Tự Lưu thu hồi ánh mắt, sắc mặt có phần bi thương nói: "Ta phát hiện nhân quả của Đàm giới càng lúc càng rối ren, tương lai sớm muộn gì cũng có một ngày nhân quả hỗn loạn, Nhân Quả đại đạo sẽ không chịu nổi, tiến tới phát sinh chuyện nhân không phải nhân, quả mà không phải quả. Lúc đó, chỉ e kiếp vận rục rịch, cuối cùng tất cả mọi người của Đàm giới khó thoát khỏi cái chết."
Có người cười nói: "Đó là chuyện lâu đời cỡ nào, Giang Đạo Chủ cần gì ưu phiền?"
Giang Tự Lưu nghiêm mặt nói: "Người không lo xa ắt sẽ gặp nguy nan, nếu không thể phòng ngừa chu đáo, chỉ e tương lai tay chân luống cuống. Ta vốn tưởng rằng trong vũ trụ chỉ có chúng ta nhưng giờ phút này lại thấy cường giả đến từ vũ trụ khác. Bởi vậy ta nảy sinh một ý tưởng."
Thần thái của hắn sáng láng, ngẩng đầu nhìn về phía thiên ngoại nói: "Ta sẽ đi tới tận cùng vũ trụ, tiến vào hỗn độn mênh mông ở ngoài vũ trụ, tìm kiếm hi vọng sống sót cho chúng sinh ở Đàm giới này!"
"Chư quân, các ngươi chờ ta! Ta sẽ quay lại cứu các ngươi!"
Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, Đàm giới đã biến mất trong Hỗn Độn Hải, bị Hỗn Độn chi khí nuốt trọn.
"Lúc này chúng ta quay trở về có gặp lại Đàm giới nữa không?" Chung gia hỏi.
Hứa Ứng trong lòng khẽ động nói: " Đàm giới chắc là ở chỗ này a? Chúng ta theo đường cũ trở về, tất nhiên sẽ trở lại Đàm giới..."
Y nói tới đây, xoay người sang chỗ khác, theo đường cũ trở về.
Nhưng y đi rất lâu, từ đầu đến cuối không tìm được Đàm giới.
Hứa Ứng lại tìm kiếm bốn phía thật lâu nhưng vẫn không tìm được vũ trụ tương tự như Đàm giới.
Đàm giới mà trước đó bọn họ gặp phải như đã biến mất.
Hứa Ứng giật mình, qua một lúc lâu mới phun ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói: "Hỗn Độn Hải thực sự là thần bí khó lường. Cho dù ta lĩnh ngộ được trạng thái hỗn độn, trạng thái tịch diệt, trạng thái nhân quả của của đại đạo cũng chưa thể triệt để khai mở hình dáng thật sự của Hỗn Độn Hải. Khai mở Hỗn Độn Hải, thấy được đại đạo chân thật, khà khà, nói không chừng thật sự có ý nghĩa..."
Quả Chuông vội vàng phát ra tiếng leng keng, quát: "A Ứng, ngươi chớ rơi vào bẫy của Đạo Minh, thông đồng với Đạo Minh!"
Hứa Ứng cười nói: "Ta chỉ cảm thấy nhân quả trong Hỗn Độn Hải vô cùng kỳ lạ, muốn tìm hiểu đại đạo chân thật mà thôi."
Quả Chuông nghiêm nghị nói: "Giọng điệu của ngươi bây giờ giống hệt như Đạo Minh! Nếu như ngươi cố chấp với đại đạo chân thật, nói không chừng sẽ bước lên con đường của Đạo Minh, coi thường tất cả sinh mệnh!"
Hứa Ứng suy nghĩ cẩn thận một hồi, thừa nhận sai lầm nói: "Chung gia giáo huấn chí phải. Đạo Minh vì đại đạo chân thật mà cái gì cũng dám làm, thậm chí không tiếc để Hỗn Nguyên tiên triều lâm vào tịch diệt, chỉ để trồng ra một gốc Hỗn Độn linh căn thôn tính Hỗn Độn Hải. Ta không thể táng tận lương tâm như bọn họ! Thế nhưng, dùng biện pháp gì, mới có thể tìm ra tất cả huyền bí của Hỗn Độn Hải cơ chứ?"
Y ắn trái lo phải nghĩ, ngoại trừ giống như Đạo Minh triệt để khai mở Hỗn Độn Hải, y không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm trầm vang lên từ bên trong Hỗn Độn Hải: "Muốn thấy được Hỗn Độn Hải chân thực, đâu cần phải khai mở toàn bộ Hỗn Độn Hải này?"