Chương 3003 Thánh Tổ thần bí 1
Giọng nói sau lưng tượng đá dẫn dụ từng bước nói: "Ngươi không muốn gánh tội danh, không muốn gánh vác kiếp vận, ngươi cần có người gánh tội thay ngươi gánh vác kiếp vận thay ngươi, cho nên ngươi tới tìm ta. Ngươi luôn sợ hãi gặp ta, nhưng ngươi vẫn tới. Ngươi muốn để ta tới gánh tội danh này,, đúng không? Ngươi đến phóng thích ta..."
Đạo Hoàng thở dài nói: "Thánh Tổ, đoạn lúc trước ngài đã đoán đúng rồi, duy chỉ có chuyện này là ngài đoán sai. Quả thật lần này ta đến muốn thỉnh giáo ngài, nhưng phóng thích ngài gánh tội thay thì ta hoàn toàn không nghĩ tới. Năm đó Hỗn Độn Chủ đời thứ nhất trấn áp ngài, điều kiện đầu tiên ta hòa đàm với ta chính là vĩnh viễn trấn áp ngài, không được phóng thích. Tuy ta là bằng hữu của ngài, nhưng ta cũng cảm thấy ngài cực kỳ nguy hiểm, hỏi sao lại thả ngài ra kia chứ?"
Giọng nói sau lưng tượng đá giận tím mặt: "Ngươi đánh thức ta, tổn hại đạo hạnh và tính mạng của ta là hỏi ta mấy vấn đề đơn giản này à?"
Đạo Hoàng chân thành nói: "Trên đời này, người có thể trao đổi với ta, trừ ngươi ra đã không còn ai khác."
"Ngươi cút đi!"
...
Hứa Ứng, con lừa Thi Đức và Chung gia chờ đợi một lát. Giọng nói của Đạo Hoàng không tiếp tục vang lên, có lẽ đã rời đi.
"Thánh Tổ này bị Hỗn Độn Chủ đời thứ nhất Thất công tử trấn áp ở đây, chỉ e người này cực kỳ hung hiểm, thực lực không kém Đạo Hoàng!"
Hứa Ứng đang định xoay người rời đi, đột nhiên sau lưng tượng đá vang lên một âm thanh, cười nói: "Hỗn Độn Chủ Hứa Ứng, đã đến rồi, sao phải nóng lòng rời đi?"
Hứa Ứng trong lòng căng thẳng, chỉ cảm thấy một luồng đạo lực vô hình mà lại cường đại vô biên bao phủ lấy mình. Cùng lúc đó, bốn phía có từng đóa Tịch Diệt thiên hỏa bay tới từ lúc nào chẳng hay, bao phủ tất cả đường lui của y.
Từng đoá từng đoá Tịch Diệt thiên hỏa bay lượn, ép Hứa Ứng đi thẳng về phía trước.
Hứa Ứng cười ha hả nói: "Thánh Tổ không được làm bừa. Ta là Hỗn Độn Chủ, đã kế thừa đạo pháp của Hỗn Độn Chủ đời đầu, nếu ta phát động phong ấn của hắn, ngươi không chết cũng bị lột da."
Từng đoá từng đoá Tịch Diệt thiên hỏa kia lập tức không dám tới gần, chỉ là đi theo phía xa.
Lúc này y chỉ cần rời khỏi, chắc chắn tượng đá kia không dám ngăn cản. Hứa Ứng lại ra hiệu cho Thi Đức Thượng Nhân, Chung gia đuổi theo, đi về phía tượng đá, cười nói: "Làm sao Thánh Tổ phát hiện ta tới chỗ này?"
Dũng khí của Thi Đức Thượng Nhân dâng lên, cười nói: "Vừa rồi ta còn tưởng chúng ta là chim non, mặc cho người ta nhào nặn, hiện tại xem ra, chúng ta mới là lão gia!"
Con lừa đứng thẳng lên, nâng móng trước chỉ hướng tượng đá, cười ha hả nói: "Hắn mới là chim non!"
Quả Chuông cố nén run rẩy, trong lòng âm thầm kêu khổ: "Lần này A Ứng chơi lớn rồi, năm đó khi Chung lão gia truyền công nào có dạy dạy phong ấn của Hỗn Độn Chủ đời thứ nhất "
Con lừa kiêu ngạo ương ngạnh, khiến nó hận không thể lắc chuông đánh chết con lừa kia rồi khấu đầu bồi tội với tượng đá.
Tượng đá kia cười nói: "Ngươi lấy bản thân làm vật chứa, nung nấu kiếp vận của hàng ức vũ trụ, kiếp vận trên người ngươi nặng nề tới mức chẳng khác nào một mộ phần vũ trụ khác. Khi ngươi bước vào mộ phần vũ trụ, là đã kinh động đến ta. Chẳng qua ta không ngờ hôm nay ngươi mới tới tìm ta."
Hứa Ứng chắp hai tay sau lưng, dạo bước tới sau tượng đá, chỉ thấy bốn phía là từng luồng Tịch Diệt thiên hỏa bay lên, rơi vào trên bàn tay tượng đá, âm u thiêu đốt.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy quả nhiên tượng đá kia không có cái ót, phía sau ót sinh ra một gương mặt tuấn mỹ, từ trên cao nhìn xuống y!
Gương mặt tuấn mỹ kia chính là Thánh Tổ trong miệng Đạo Hoàng, bị Đạo Hoàng đánh thức, đã là trạng thái máu thịt, nói: "Hứa đạo hữu quả đúng là nhân tài thế hệ này, không thua gì các đời Hỗn Độn Chủ. Sơn nhân không tiện chào, thứ lỗi."
Hứa Ứng cười nói: "Không cần đa lễ."
Ánh mắt Thánh tổ lấp lóe nói: "Hứa đạo hữu, ngươi gánh vác kiếp vận nặng nề như thế, chỉ cần đợi kiếp vận vũ trụ của ngươi bộc phát, ngươi sẽ ứng kiếp mà chết, bất cứ ai, bất luận đại đạo gì đều không cứu được ngươi. Duy chỉ có ta. Chỉ có ta có thể mang kiếp vận trong cơ thể ngươi hóa thành đạo hạnh và trợ lực vô thượng cho ngươi, để ngươi tiến thêm một bước, tu thành Nguyên Thủy đạo cảnh!"
Hứa Ứng cười ha hả nói: "Chỉ là kiếp vận, có thể làm gì được ta..."
Thánh tổ lạnh lùng nhìn y, đột nhiên nói: "Không cần giả vờ, Hỗn Độn chung không truyền thụ cho ngươi bất cứ pháp môn trấn áp nào. Sau khi Hỗn Độn Chủ đời thứ nhất trấn áp ta đã rời khỏi Hỗn Độn Hải, không truyền cho quả chuông rách kia."
Thi Đức Thượng Nhân cười ha hả, nhảy dựng lên, hai vó chống nạnh, quát: "Hừ! Lão già, kính ngươi một tiếng Thánh Tổ là để mắt đến ngươi, không kính ngươi thì gọi ngươi là con rết ngàn chân! Hứa công tử lật bàn tay một cái là có thể trấn áp ngươi!"