Chương 3010 Đại Hư Không, một đại dương màu tím 1
Khí tức của Trường Tôn Thánh Hải hiện giờ hùng hồn vô biên, hắn cũng là tận cùng đại đạo, nhưng tiến vào Nguyên Thủy đạo điện đã hơn vạn năm, mấy năm nay khổ tu lĩnh ngộ, đã khiến đạo hạnh của hắn lên tới trình độ cực cao.
Tiến thêm một bước, hắn có thể vấn đỉnh Nguyên Thủy đạo cảnh!
Hứa Ứng có thể nhìn ra được độ sâu và rộng của đại đạo của hắn đã đuổi sát mình, hiển nhiên tu hành trong Nguyên Thủy đạo điện, giúp cho hắn tiến bộ quá nhiều.
Sắc mặt Trường Tôn Thánh Hải ảm đạm nói: "Hứa sư thúc, chắc Đạo Ẩn tiền bối đã chết dưới tay ngươi đúng không?"
Hứa Ứng kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết Đạo Ẩn chết trong tay ta? Đúng rồi. Ngươi cưỡi con lừa của Đạo Ẩn đến mộ phần vũ trụ, chắc là Đạo Ẩn lệnh cho Thi Đức Thượng Nhân chở ngươi đi gặp Đạo Hoàng, xin Đạo Hoàng cho ngươi đến đây tu luyện."
Y chìm vào trầm mặc.
Trước khi đánh với hắn, Đạo Ẩn đã từng nói Trường Tôn Thánh Hải từng cầu xin Đạo Ẩn, đừng đả thương tính mạng của Hứa Ứng.
Đạo Ẩn có đại ân đối với Trường Tôn Thánh Hải, mà bản thân lại trở thành kẻ thù sát hại ân công của hắn.
Hứa Ứng nhìn Trường Tôn Thánh Hải, một lát sau nói: "Ta vẫn luôn cảm kích ngươi, năm đó lúc ở Bỉ Ngạn Thánh Hải sư huynh chỉ điểm ta. Trở thành đạo hữu với ngươi, để cho ta cảm nhận được ở vùng đất hiểm ác như Bỉ Ngạn cũng có chữ tình."
Trường Tôn Thánh Hải đi ngang qua bên cạnh y, men theo con đường đại đạo do Đạo Hoàng khai mở đi về phía Hỗn Độn Hải, giọng nói vang lên: "Lúc trước ngươi và ta là đạo hữu, nhưng sau này không còn."
Ngay lúc hắn sắp tiến vào Hỗn Độn Hải, đột nhiên dừng bước lại, nghiêng đầu nói: "Sau khi đọc hết tất cả điển tịch ở Nguyên Thủy đạo điện, ta nhận ra chỉ khi mở Hỗn Độn Hải mới thấy đại đạo chân thật. Hứa sư thúc, đừng trở về Hỗn Độn Hải nữa, ta không muốn ngươi trở thành kẻ địch của ta."
Hắn giơ chân lên, đi vào Hỗn Độn Hải.
Hứa Ứng đứng trước đạo điện, trầm mặc rất lâu, đứng dậy treo Quả Chuông dưới mái hiên Nguyên Thủy đạo điện.
"Chung gia, liệu có ngày nào ta sẽ trở thành người mà ngay cả ngươi cũng không nhận ra không?"
Hắn đứng lặng trước đạo điện, đưa lưng về phía Đại Hư Không, giọng nói nhỏ nhẹ, buồn bã: "Liệu có một ngày, ta sẽ giơ đao với đạo hữu cũ, ngươi cảm thấy khi đó ta có còn là thiếu niên bắn rắn khôngsao?"
Hai hàng lệ chảy xuống từ gương mặt y, Quả Chuông lắc lư, không biết nên an ủi hắn như thế nào.
Hứa Ứng đợi một lúc lâu, không nghe tiếng chuông, vì vậy cất bước tiến vào Nguyên Thủy đạo điện.
Đám người Huyền Nguyên Đại Thiên Tôn, Cực Thánh Thiên Tôn đang phá hủy bố cục của y, nhưng y bị Đạo Hoàng lưu đày ở đây, không thể trở về. Bây giờ cách tốt nhất y có thể nghĩ ra chính là mau chóng lĩnh ngộ trong Nguyên Thủy đạo điện, tìm hiểu đạo pháp thần thông mà các đời Nguyên Thủy đạo cảnh lưu lại, gia tăng thực lực.
Sau đó đánh ngược trở lại!
Y đi vào Nguyên Thủy đạo điện, bên tai lập tức vang lên từng tiếng đạo âm hùng vĩ, đó là tư duy của những tồn tại Nguyên Thủy cảnh lưu lại, gánh vác đại đạo của bọn họ, không ngừng vang vọng trong tòa đạo điện này.
Từng tiếng đạo âm đại biểu cho trí tuệ cao nhất của vô số văn minh, như lời ca ngợi đối với sinh mệnh vĩnh hằng Bất Hủ.
Hứa Ứng nhanh chóng đắm chìm trong việc tìm hiểu đại đạo nơi đây, tìm kiếm đạo lý mình chưa từng tìm hiểu ra được từ trong những đạo pháp của Nguyên Thủy đạo cảnh kia.
Cứ thế không biết bao lâu sau, y dần dần trầm mê trong đại dương mênh mông của đạo pháp, quên đi thời gian trôi qua, quên đi trách nhiệm của Hỗn Độn Chủ, quên luôn cả Tam giới, quên đi những người mà mình quan tâm.
Đại đạo tuyệt vời, khiến y lưu luyến, khiến y vong ngã.
Đúng lúc này, bên ngoài Nguyên Thủy đạo điện đột nhiên vang lên tiếng chuông dồn dập, Quả Chuông đong đưa qua lại, khiến cho Nguyên Thủy đạo điện lung lay không ngừng.
"A đáp! Biển! Biển!"
Tiếng chuông làm Hứa Ứng bừng tỉnh: "Mau ra đây! Trong hư không, có một vùng biển màu tím đang lao về phía bên này!"
"Trong Đại Hư Không có biển màu tím à?"
Hứa Ứng nghe nói như vậy, trong lòng khẽ động, tỉnh lại từ trong nhập đạo. Lúc này y mới cảm thấy nghĩ mà sợ, nhập đạo trong khoảng thời gian này khiến y quên mất trách nhiệm mình gánh vác, lại đắm chìm trong việc nghiên cứu đạo pháp!
Loại tình huống này cực kỳ nguy hiểm, bởi vì quá trầm mê trong đó, chỉ cảm thấy đại đạo cao hơn hết thảy, nhưng nghiên cứu lĩnh ngộ lại thường là chi tiết nhỏ của đại đạo, cảm thấy cách đại đạo càng ngày càng gần, thực ra không tiến bộ bao nhiêu, ngược lại sẽ kéo chậm tu vi tiến cảnh.
Rất nhiều tu sĩ trong lúc nhập định, chỉ cảm thấy lĩnh ngộ càng ngày càng nhiều, nhưng sau khi tỉnh lại, tu vi thực lực lại không gia tăng được bao nhiêu, chính là đạo lý này.
Hứa Ứng ra khỏi Nguyên Thủy đạo điện, trước mặt là một mảnh dạo hải màu tím lọt vào tầm mắt.