← Quay lại trang sách

Tập 1

Hiếu Phong, anh có điện tín.

Đưa tay nhận phong thư từ anh bồi, Hiếu Phong mỉm cười nhìn đám bạn nguýt dài. Không hỏi, anh cũng biết chúng bực mình. Phải, sao lại không bực mình cơ chứ? Cuộc vui đang đến độ cao trào cơ mà.

- Không sao đâu! - Mỉm cười, Hiếu Phong đá mắt cùng đám bạn - Mình sẽ diễn lại từ đầu - Rồi nhẹ nhàng mở phong thư.

Xoảng!

Ly rượu rời khỏi tay rơi xuống đất vỡ tan. Hiếu Phong như kẻ mất hồn ngồi phịch luôn xuống ghế.

- Hiếu Phong! Chuyện gì vậy?

- Người yêu đi lấy chồng ư?

- Hay... công ty bị phá sản rồi?

Đám bạn vây quanh anh tỏ vẻ quan tâm. Đông Quân lanh ý nhặt tờ điện báo lên đọc lớn:

- Ông nội cháu mất rồi. Ngày... tháng... năm...

- Hả? Cái gì?

Đám bạn đang vây quanh Hiếu Phong dạt nhanh về phía Đông Quân. Tờ điện tín được chuyền tay nhau vội vã.

- Có nhầm lẫn gì không? Tỷ phú Kim Hưng hãy còn khỏe mạnh mà!

- Phải rồi! Mới tháng trước, tao thấy ổng xuất hiện trên ti vi đó.

- Ừ! Vô lý thật!

Mỗi kẻ một tiếng, bàn tán lạ lùng về cái chết của một người danh tiếng, chẳng ai chịu nhường ai. Đến khi chợt nhớ đến Hiếu Phong, ngẩng đầu lên thì... anh đã biến mất từ bao giờ.

Trong phòng, chỉ còn lại mớ bàn ghế ngổn ngang. Đó là đống cảnh trí Hiếu Phong biểu diễn màn bay mô tô vượt chướng ngại vật của mình.

Ngồi trên máy bay trở lại quê nhà, đôi mắt buồn rười rượi, lòng Hiếu Phong mới dậy lên nỗi dày vò cắn rứt. Chưa bao giờ trong cuộc đời Hiếu Phong mang tâm trạng như thế này.

Thế là đến phút cuối cùng, anh cũng không được thấy mặt ông, người mà Hiếu Phong yêu kính nhất đời. Dù hơn một năm qua, anh và ông đã đoạn tuyệt, không ai nói với ai lời nào cả.

Xiếc! Sao cõi đời này lại tồn tại một bộ môn nghệ thuật đáng căm thù như vậy? Nó là buà mê hay thứ quái quỉ gì mà bắt Hiếu Phong ngày còn thơ bỏ học trốn đi xem, lúc trưởng thành thì trở thành một đứa con bất hiếu.

Bất chấp lời khuyên can của ông, nước mắt và cả lời đe dọa từ bỏ của cha, anh vẫn đành lòng dứt áo ra đi. Bỏ cả bao đường tương lai, gia tài, sự sản của cha để theo đuổi nỗi đam mê của mình.

Rồi hôm nay, với cái mà anh học chưa xong liệu có bù đắp nỗi mất mát lớn lao này?

Một giọt nước mắt trào ra khoé mắt nhưng Hiếu Phong lập tức lau ngay. Phải khóc bao nhiêu nước mắt mới diễn tả nỗi đau đớn của trái tim anh trong phút giây này?

- Này anh! Máy bay dừng cánh đã lâu, mọi người xuống hết rồi, sao anh vẫn còn ngồi đây vậy?

Một cô tiếp viên mặc áo dài hồng đẹp như tiên nga đứng trước mặt anh nhắc khẽ. Đôi mắt cô nhìn anh thật chăm chú. Dường như trước anh, cô đang muốn khám phá điều gì. Hình như là tại... hai giọt nước mắt kia.

Nhưng Hiếu Phong trong tâm trạng rối bời đã bỏ qua một cơ hội, chẳng quan tâm người ta xem mình là ai, anh uể oải xách va li đi xuống. Mặc cho đôi mắt của cô còn ngơ ngác.

Giữa dòng người, Hiếu Phong mới nghe tâm tư mình mâu thuẫn. Nửa muốn mau chạy về nhà ôm ông mà khóc, nửa lại sợ phải nhìn thấy cơ thể ông trắng toát lạnh băng....

- Hiếu Phong! Bà sai tôi đi đón, cháu lên xe đi!

Một chiếc Mexedec màu kem sữa mới toanh đỗ xịch cạnh bên, người tài xế quen thuộc của gia đình bước ra vồn vã.

Vẫn im lặng, Hiếu Phong không nói một lời nào, anh ngã người ta sau nệm xe, mắt nhìn mãi một điểm xa xăm trong cõi mơ hồ.

- Hiếu Phong! Em đã về... vậy mà mọi người cứ tưởng...

- Vào đi con! Luật sư đang nóng lòng chờ.

Thấy anh, trên dưới hai chục người tuá ra mừng rỡ. Không mừng sao được khi chính anh là đứa cháu đích tôn duy nhất của ông.

- Ông ơi!

Nhìn thấy mặt ông khắc khổ trong giấc ngủ nghìn thu, Hiếu Phong không nén được oà lên khóc. Chắc là ông đã mòn mỏi trong nỗi đợi chờ. Chắc là ông đã không ngừng khắc khoải gọi tên anh.

- Tại sao?

- Tại sao khi ông bệnh, ông hấp hối, không ai gọi điện cho tôi biết?

- Ba định gọi, nhưng chú Ba con không cho, cô Tư của con cũng vậy. - Vụng về, ông Lâm, ba của anh giải thích.

- Tại sao hả?

Quay sang cô và chú của mình, mắt Hiếu Phong như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai người.

- À! Tại... tại vì...

Không tìm được lý do thanh minh, Thanh Loan - Cô Tư cũng là cô Út của Hiếu Phong xanh cả mặt.

- Tại vì chú sợ cháu sẽ về làm ông tức giận. Dù sao... lúc trước ông nội cũng đã từ mày trước mặt mọi người rồi. - Hiếu Đạt bước lên đỡ lời cho Thanh Loan.

- Ừ phải rồi! Cô cũng nghĩ như vậy. - Thanh Loan nhẹ gật đầu phụ họa.

Lý lẽ của họ đúng quá, Hiếu Phong không thể bắt bẻ vào dâu được. Gục đầu xuống, anh chỉ biết khóc nghẹn ngào. Cô và chú thật sai lầm mới nghĩ về con như vậy. Ông đã tha thứ cho cháu từ lâu rồi phải không ông?

- Thôi, nín đi con!

Nhẹ chậm nước mắt, bà Lâm đỡ con ngồi dậy. Thấy con bị cắn rứt bà chỉ muốn nói cho con hiểu ngay. Thực chất họ không phải sơ. Hiếu Phong về làm ông tức giận. Họ chỉ sợ anh về tỏ ra hiếu thảo với ông, ông dẽ để lại gia tài cho Hiếu Phong. Những ngày nuôi bệnh cha chồng, bà đã nhiều lần nghe họ lén nói xấu đủ thứ về Hiếu Phong với ông.

Nhưng ông lại nắm tay con dâu lắc đầu. Dù xấu tốt họ cũng là cô là chú của Hiếu Phong và cũng là những đứa con máu huyết của ông. Ông không muốn chuyện tranh chấp lại xảy ra trước khi ông nhắm mắt.

Hiếu Phong! Sao vậy? Dậy đi! Luật sư đang gọi con kià!

Mở mắt ra. Hiếu Phong chợt thấy một vùng ánh sáng ập vào mắt cay xè. Chớp mắt giây lâu anh mới hiểu, thì ra ông của anh đã chết thật và luật sư gọi anh để đọc chúc thư.

Ông đã chết rồi! Giọt nước mắt lăn dài, cắn chặt môi ngăn tiếng nấc. Hôm qua anh đã ôm chân dung ông cùng đoàn người tiễn ông về nghĩa trang.

- Đừng khóc nữa Phong!

Nét mặt dàu dàu đau khổ, ông Lâm khàn giọng nói:

- Đau khổ cách mấy ông cũng không sống lại được đâu! Dậy rửa mặt rồi theo cha ra phòng khách. Luật sư đang chờ con để đọc chúc thư ngoài kia.

- Đọc chúc thư ư?

Ngước đôi mắt thâm quầng nhìn cha. Hiểu Phong ngạc nhiên. Việc gì phải gấp rút như vậy chứ? Ông đã mồ yên mả đẹp đâu?

- Không phải ý của cha.

Như hiểu tia nhìn như trách của con, ông Lâm buồn buồn tiếp:

- Đó là ý của cô chú con.

Cô và chú? Bây giờ Hiếu Phong mới chợt nhớ ra, từ lúc mình về đến giờ, câu nào ba anh cũng bảo là "ý của cô và chú ".

- Tại sao?

Không có ý moi móc nhưng Hiếu Phong nghe lạ lẫm cho cha mình. Từ bao giờ, ông Lam - Cha anh - Đã trở nên thụ động như vậy? Làm sao anh không nhớ cha mình là con trai trưởng cơ chứ?

- Đừng nói gì con à.

Không cho ý nghĩ của con bật thành lời, ông Lâm đỡ Hiếu Phong đứng lên:

- Hãy nghe ba! Một câu nhịn, chín câu lành.

Sao lạ kỳ? Hiếu Phong thấy lạ nhưng chẳng còn tâm trí để điều tra. Ông nội vừa nằm xuống, hãy để cho linh hồn ông thanh thản

- Ngồi đi cháu! Ngồi đi

Đang nôn nóng, vừa nhìn thấy anh mọi người đồng đứng bật lên đon đả. Chỉ có mẹ anh vẫn ngồi yên trong góc phòng đưa mắt buồn rười rượi nhìn con.

- Đã đông đủ cả. Bây giờ tôi xin phép được đọc chúc thư của ông Hưng.

Giơ cao chiếc phong bì còn niêm kín, luật sư Khiêm nhẹ giọng cất lời.

Mọi tiếng động lập tức biến mất. Trong tiếng máy điều hoà nhiệt độ chạy rè rè, tưởng chừng như nghe được từng nhịp tim đập rộn lên vì hồi hộp. Phần tài sản này, cái công ty to lớn kia sẽ thuộc về ai?

"Tôi Trần Hiếu Đông sinh năm... hiện là Tổng giám đốc công ty xây dựng Kim Hưng. Lập chúc thư này dưới sự hiện diện cuả hai luật sư: - Nguyễn Lâm và Lê Tấn Khiêm cùng sự chứng kiến của bác sĩ Huỳnh Gia Tạo rằng hiện tại sức khỏe của tôi không có vấn đề gì cũng như thần kinh của tôi hoàn toàn minh mẫn.

Tôi tự nguyện để toàn bộ tài sản của tôi gồm:

- Căn biệt thư. Da. Lý, ba mươi phần trăm cổ phần của công ty xây dựng Kim Hưng sẽ thuộc về Trần Hiếu Lâm.

Riêng số tiền năm mươi triệu đồng trong két sắt là của cháu nội tôi Trần Hiếu Phong."

Không có vấn đề gì. Hiếu Phong thoáng thấy Hiếu Đạt quay nhìn Thanh Loan nở nụ cười mãn nguyện. Phần tài sản vừa kể chỉ là một phần nhỏ, rất nhỏ trong tất cả sản nghiệp của tỷ phú Kim Hưng thôi mà!

"- Ba mươ phần trăm cổ phần của công ty và biệt thư. Hàng Dương được sang tên vĩnh viễn cho Trần Hiếu Đạt.

Và số tiền ba mươi triệu trong tài khoản của công ty tôi tặng cho Trần Hiếu Phương, cháu nội gái."

Đến lượt môi Thanh Loan nở rộng nụ cười, đôi mắt sáng long lanh, tổng tài sản, vốn bất động sản đáng giá bạc tỷ đang nằm trong tay cô rồi.

"- Toàn bộ nữ trang của vợ tôi để lại và mười phần trăm cổ phần còn lại của công ty sẽ được tặng cho Thanh Loan trong ngày xuất giá."

- Hết rồi ư?

Thanh Loan hụt hẫng lên tiếng hỏi.

Hiếu Đạt cũng nóng lòng chờ câu trả lời của luật sư. Chỉ có gia đình Hiếu Phong là im lặng ngồi bên nhau.

- Còn một di chúc nữa! - Luật sư sửa lại đôi mắt kính trả lời.

- Di chúc cho ai? - Nôn nóng, Thanh Loan giật mạnh tờ di chúc đọc lớn:

"- Kể từ ngày tôi mất, công nhân sẽ được tăng lương mười phần trăm."

- Vậy thôi ư?

Hiếu Đạt giằng tờ giấy khỏi tay Thanh Loan, xem xong ông cau mày lẩm bẩm:

- Vậy khu đất ở Nha Trang và toàn bộ tài sản gửi ở ngân hàng Á Châu thuộc về ai chứ?

- Các vị sẽ được biết sau khi nghe tôi đọc xong chúc thư này. - Luật sư Lâm bất chợt rút từ trong phong bì ra một tờ giấy nữa..

- Ồ! - Đứng bật cả lên, đôi mắt Thanh Loan lấp lánh. Là con gái út, chắc chắn cha sẽ ưu tiên mà.

Còn Hiếu Đạt thì nghĩ khác. Ông nghĩ đây chính là phần thưởng của những ngày hầu hạ chăm sóc của mình. Cùng bao lời đường mật nói xấu Hiếu Phong, ông ăn chắc phần tài sản kia sẽ thuộc về mình.

Hiếu Lâm, Hiếu Phong và bà Lâm, không ai nghĩ đến phần tài sản ấy. Vẫn giọt vắn, giọt dài họ nhớ đến những ngày ông còn sống. Đại gia đình Kim Hưng này khắng khít biết bao.

"- Tất cả tiền mặt và phần đất ơ? Nha Trang của tôi sẽ để lại cho Cao Nhã Đoan Trang, sinh năm... tài khoản số... "

Ủa? Sao kỳ vậy? Cả gia đình Kim Hưng đồng sửng sốt nhìn nhau. Cái tên Cao Nhã Đoan Trang ấy sao lạ quá, như từ trên trời rơi xuống vậy. Dể bàng quan, dửng dưng như Hiếu Phong còn phải bất ngờ, sửng sốt. Thì nói gì đến Thanh Loan và Hiếu Đạt, những người rất quan tâm đến tài sản của cha.

Nắm lấy áo luật sư, Hiếu Đạt nói như gây:

- Đoan Trang là ai mà cha tôi phải viết di chúc chứ?

- Rất tiếc thưa ông - Sửa lại chiếc cavat bị kéo lệch của mình, luật sư Lâm nhẹ nhún vai - Tôi không thể trả lời ông.

- Vì sao? - Thanh Loan sấn bước - Ông định làm khó chúng tôi à? Hay là... ông muốn bao nhiêu? Cứ nói thẳng ra đi - Cười mai mỉa, bà giở bóp như sẵn sàng lấy tiền ra lập tứ c.

- Thưa, ba không nên nói thế - Bị xúc phạm, luật sư Lâm cố dằn lòng không nổi nóng - Danh dự của con người không phải lúc nào cũng được trả giá bằng tiền đâu.

- Thôi thôi - Hiếu Đạt nhăn nhó xen vào - Thanh Loan, em sai rồi, xin lỗi luật sư đi!

- Thì xin lỗi, coi như tôi rút lại lời nói của mình. - Nể mặt anh, Thanh Loan đáp vùng vằng.

Lâm nhã nhặn:

- Không phải tôi làm khó, nhưng kỳ thật, cũng như ông với cô đây tôi chỉ biết Cao Nhã Đoan Trang qua mấy từ ghi trên giấy. Thông cảm nhé!

Rồi ngưng một phút, ông nhẹ đứng lên:

- Có lẽ đến đây nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành. Xin phép ông bà!

- Vâng! - Đứng dậy tiễn Lẫm, Hiếu Lâm ray rứt - Mong ông bỏ qua cho những lời không phải vừa rồi của Thanh Loan.

- Vâng, ông không phải bận tâm. Xin chào!

Khép tập hồ sơ trên tay lại, luật sư Lâm bước đi nhanh. Mặc cho sau lưng mình đại gia đình Kim Hưng lo lắng hoang mang. Cao Nhã Đoan Trang là ai nhỉ? Sao chưa bao giờ, chưa ai thấy, ai nghe ông nhắc đến tên cô gái ấy?

- Không lẽ... nó là bồ nhí của ba?

Thanh Loan chợt phán một câu nghe rùng rợn. Hiếu Lâm lừ mất chẳng hài lòng:

- Anh không cho phép em xúc phạm ba đâu.

- Đúng rồi, đừng nói bậy. - Hiếu Đạt cũng chau mày không đồng ý.

- Vậy... hai anh trả lời đi. Cao Nhã Đoan Trang là ai? Sao ba lại để tất cả gia tài cho nó chư? - Thanh Loan chanh chua giọng.

Bây giờ Hiếu Phong mới cắt lời:

- Cô yên tâm đi, dù cô ta là ai, con cũng quyết tìm ra.

Làm thế nào để tìm ra Cao Nhã Đoan Trang? Mệt nhoài thả người xuống ghế, Hiếu Phong cảm thấy điên đầu. Chẳng biết vì sao trong tất cả giấy tờ, di chúc điều không ghi lại địa chỉ của cô.

Ba đêm thức trắng, Hiếu Phong cùng cha và chú Hiếu Đạt lục tung đống hồ sơ to tướng trên bàn làm việc của ông. Chăm chú đọc từng biên lai mua văn phòng phẩm vẫn không tìm ra chút manh mối nào của Cao Nhã Đoan Trang.

Không một dòng chữ nào có liên quan đến Đoan Trang, để đôi lúc Hiếu Phong phải nghi ngờ. Rằng trên thế gian này không tồn tại người con gái có cái tên lạ lùng đến thế. Nhưng... tờ di chúc thì sao? Giấy trắng mực đen, ngày tháng ghi còn rành rành ra đó. Nó chứng tỏ ông đã lập tờ di chúc này với tất cả thành ý của mình. Vậy thì... cô gái ấy là ai? Ở đâu? Quan hệ với nội ra sao? Cô bao nhiêu tuổi? Còn trẻ hay đã già rồi? Và có đúng như cô Thanh Loan đã nghi ngờ? Ồ không! Hiếu Phong chợt lắc đầu, anh thấy mình có lỗi với ông nhiều, nếu trong ý nghĩ chợt nghĩ ông như vậy.

Uể oải đứng lên xếp lại chồng hồ sơ cho ngăn nắp, Hiếu Phong thầm trách chú mình. Ông đã chẳng ở lại phụ anh dọn dẹp sau khi đã bày tất cả ra bàn.

À! Như sực nhớ, Hiếu Phong vỗ mạnh trán mình kêu lên mừng rỡ. Việc đơn giản vậy mà sao anh ngu ngốc quá. Chỉ một cú điện cho luật sư Lâm hỏi số tài khoản của Đoan Trang mà nghĩ chẳng ra.

Xong xuôi, chẳng kịp chải lại mái tóc, Hiếu Phong phóng như bay đến ngân hàng.

- Chào Hiếu Phong! - Là khách quen nên vừa thấy anh viên quản lý đon đả - Tôi giúp được gì cho cậu?

- Tôi muốn nhờ anh điều tra giùm lý lịch người có số tài khoản...

- Không thành vấn đề!

Viên quan lý sốt sắng đứng lên:

- Mời cậu theo tôi!

Không phải khó khăn vất vả gì, chỉ với vài thao tác đơn giản trên bàn phím, toàn bộ lý lịch của Cao Nhã Đoan Trang hiện ra ngay trước màn hình.

- Họ và tên: Cao Nhã Đoan Trang.

- Ngày tháng năm sinh:...

- Quê quán: Nha Trang.

- Địa chỉ, số, đường...

- Nghề nghiệp: (bỏ trống)

- Tên cha mẹ: (bỏ trống)

- Tài khoản số...

- Tiền hiện hữu trong ngân hàng: ba mươi sáu triệu.

- Số tiền rút ra trong các lần: không có.

- Người nhập tài khoảng: Trần Hiếu Đông.

- Cậu Phong! Cậu xem xong rồi chứ?

Thấy Hiếu Phong cứ dán mắt mãi vào màn hình, viên quản lý khẽ nhắc. Như chợt tỉnh, Hiếu Phong gật đầu:

- Tôi xem xong rồi. Nhưng khoan đã! Tôi muốn ghi lại địa chỉ.

Thoáng chút ngập ngừng, viên quản lý đưa tay tắt màn hình rồi kiên quyết nói:

- Tiết lộ thân phận và số tiền gởi của khách là điều cấm kỵ lớn nhất của chúng tôi. Nhưng vì cậu, tôi đã một lần vi phạm. Nay cậu lại đòi ghi địa chỉ... tôi e rằng không thể được. Mong...

- Tôi biết! - Hiếu Phong thông cảm gật đầu - Tôi thừa biết nguyên tắc làm việc của ngân hàng. Nhưng tôi xin anh, hãy giúp đỡ tôi thêm một lần nữa. Chuyện này quan trọng lắm. Nó liên quan đến cái chết của ông tôi. Đến toàn bộ gia tài sự sản của dòng họ tôi.

Ngưng một chút Hiếu Phong nói thêm:

- Vì bao nhiêu quen biết, bao nhiêu nghiã tình của ông tôi đối với ngân hàng, tôi mong anh đừng từ chối. tôi hứa không làm gì tổn hại đến ngân hàng đâu. Tôi chỉ muốn xem cô gái ấy là ai và quan hệ thế nào với nội tôi thôi!

Ánh mắt Hiếu Phong chân thành quá, giọng anh lại tha thiết khẩn cầu làm viên quản lý khó cản lại lòng mình. Một lần nữa anh ta đành phải phạm quy, tiết lộ thân phận của một khách hàng.

- Anh có thể cho tôi xem hình của Đoan Trang được không?

Ghi xong địa chỉ vào quyển sổ tay, Hiếu Phong cất lời, nhưng viên quản lý nhẹ lắc đầu:

- Không thể! Nhưng không phải vì nguyên tắc hay muốn khó dễ anh mà vì trong hồ sơ lưu của chúnmg tôi không có ảnh cô ấy.

- Không có ảnh ư? Sao lạ vậy? - Hiếu Phong ngạc nhiên - Theo nguyên tắc mỗi hồ sơ phải có ba bức ảnh mà?

- Nhưng lần đó thì sai nguyên tắc. - Viên quản lý nhíu mày cố nhớ - À, phải rồi! Lần đó chính ông Đông đã lợi dụng sự thân tín quen biết của mình với giám đốc ngân hàng để tạo ngoại lệ này.

- Ông nội tôi muốn giấu thân phận của Đoan Trang ư?

Hiếu Phong cảm thấy hoang mang. Sao lại giấu? Ông và Đoang Trang có bí ẩn gì? Bây giờ thì anh đã biết tuổi Đoan Trang. Cô ấy nhỏ hơn mình, chỉ đáng tuổi cháu của ông.

Không dám để ý nghĩ lệch sang một hướng không trong sáng, Hiếu Phong chỉ nghe ghen tức trong lòng. Sao ông lại có một bí mật cùng người khác chứ? Từ trước đến nay, có bao giờ ông giấu anh điều gì. Cả những cuộc tình thời trai trẻ, ông kể cho anh nghe nữa, huống hồ...

- Thật tiếc là không giúp được anh. - Viên quản lý áy náy - Duy chỉ có điều này rất lạ. Tuy người mở tài khoản cho Đoan Trang là ông Đông, nhưng hàng tháng số tiền được nhập lại từ bưu điện gởi vào. Họ bảo, theo yêu cầu của khách hàng.

- Vậy ư? - Với bao nhiêu điều lạ về Cao Nhã Đoan Trang, Hiếu Phong không ngạc nhiên nhiều.

Thấy viên quản lý kín đáo ngó đồng hồ, biết anh ta còn nhiều việc cần giải quyết, Hiếu Phong đứng dậy:

- Cảm ơn anh đã nhiệt tình giúp đỡ!

- Bạn bè cả, khách sáo làm gì. - Bắt tay, tiễn Hiếu Phong ra cửa, anh còn nhắn - Bao giờ phát hiện được gì, nhớ kể mình nhge nhé!

- Nhất định, yên tâm đi - Hiếu Phong quay lại vẫy tay chào.

- Cậu chủ, bây giờ mình đi đâu? - Viên tài xế lên tiếng hỏi.

- Nha Trang - Hiếu Phong cộc lốc trong lúc viên tài xế tròn xoe mắt.

Trời đất, chạng vạng chiều, chưa chuẩn bị gì. Nhưng mặt Hiếu Phong trông nghiêm quá. Anh không dám hỏi, đành chấp hành theo mệnh lệnh mà lòng ngán ngẩm nghĩ đến chặng đường xa dịu vợi.

Cuối cùng rồi cái ngày mong đợi nhất cũng đến với Tiểu Cầm. Đó là ngày cô chính thức được mặc bộ vay xanh, cùng các bạn phiêu lưu khắp thế giới trong lòng con đại bàng sắt. Ngày cô được mọi người gọi bằng cái danh từ: "Tiếp viên hàng không", nghe oai làm sao?

Là chuyến bay đầu tiên trong cuộc đời mình nên Tiểu Cầm hồi hộp lắm. Cô đã chuẩn bị phút giây này không phải bây giờ mà từ hơn một năm về trước. Khi được hãng hàng không gởi giấy mời, thông báo cô đã trúng tuyển sau kỳ phỏng vấn.

Ôi, nói sao cho hết nỗi vui mừng của Tiểu Cầm lúc ấy. Ôm tờ thư báo trên tay, cô như thấy mình đang tung cánh bồng bềnh giữa trời mây. Tuyệt làm sao! Vậy là từ nay cô đã có việc làm. một việc làm đúng như mơ ước. Và đáng mừng hơn tất cả là việc làm ấy sẽ đem lại cho cô khoản thu nhập khá cao.

Với khoản thu nhập này, cô sẽ đủ thanh toán tiền nhà, đủ cho ba lai rai ngày vài xị rượu, đủ nuôi sống bản thân và tuyệt nhất là nó có thể giúp cô thỏa mộng. một giấc mộng thật bình thường. Được họp tiếp chương trình đại học còn dang dở.

- Tiểu Cầm, đến giờ phục vụ khách bay rồi, sao không đẩy xe ra đi?

Một cô bạn cùng chuyến bay lên tiếng nhắc, rồi mỉm cười nhìn Tiểu Cầm lập cập đẩy xe nước ra ngoài. Lần đầu cô bay cũng vậy thôi. Mới mẻ và ngơ ngác.

- Dạ, thưa ông dùng chi? Trà hay nước ngọt ạ? - Cất tiếng ngọt ngào, Tiểu Cầm hỏi vị khách đầu tiên mình phục vụ.

- Trà!

Vị khách trả lời cộc lốc làm Tiểu Cầm rất ngạc nhiên. Bấy lâu nay cô cứ tưởng khách đi máy bay sang lắm, lịch sự vô cùng. Vậy mà... ông ta từ nãy giờ chẳng buồn ngẩng đầu lên, cứ dán mắt vào tờ báo.

Đặt tách trà lên chiếc bàn con trước mặt ông, Tiểu Cầm tiếp tục công việc của mình. Mặc dù các vị khách không buồn chú ý đến cho sớm? Ba mẹ ở nhà chắc là lo cho cậu lắm đó.

- Ừ, mình quên mất. Thôi tạm biệt nhé! - Mỉm cười, Tiểu Cầm đưa tay chào các bạn đồng hành. Họ khác hẳn cô, đang chờ bạn trai đến đón trên những chiếc DreamII lịch sự và sang trọng.

Còn mình? Mỉm cười, nhún vai, xốc lại chiếc túi da đã bạc màu, Tiểu Cầm thả bộ lang thang. Chẳng những không có bạn trai, mà cả một chiếc xe đạp để đi về, cô còn chưa sắm nổi.

Đi đâu bây giờ? Tiểu Cầm ngửa đầu nhìn những vì sao. Nhà ư? Có đó, nhưng cô chẳng muốn về một chút nào. Như địa ngục, nó giam hãm cuộc đời cô trong tăm tối.

- Ê! - Một bàn tay chợt đập mạnh vào vai đau điếng - Tan sở lâu rồi, sao không về, còn định đi đâu nữa?

Không ngẩng lên, Tiểu Cầm cũng biết ai. Thế gian này ngoài Gia Thăng, còn ai dám vỗ vai cô sổ sàng như vậy. Tự nhiên thấy hết buồn, cô quay lại nghiêm mặt:

- Đi đâu mặc người ta. Ai cho phép anh rình rập theo dõi chứ?

Hừ! Nghe tự ái Gia Thăng không thèm đáp, anh quay ngược chiếc xe đạp cà tàng trở lại.

- Ê, làm gì oai vậy - Tiểu Cầm chụp mạnh tay vào cổ chiếc xe - Mới nói đã giận rồi, có muốn nghe tui kể chuyện máy bay không?

- Nghe hơi lọt lỗ tai.

Vờ như nguôi giận, Gia Thăng vùng vằng xuống xe, cùng cô bước sóng đôi:

- Rồi đó, kể gì thì kể đại đi. Mất thời gian quá!

Lại làm cao! Mỉm cười, Tiểu Cầm chợt thấy vui trong bụng. Sao mà cô không biết anh nôn nóng đón mình là muốn nghe kể chuyện trên không chứ?

- Có kể không? Tôi đổi ý bây giờ - Thấy Tiểu Cầm cứ lặng thinh, Gia Thăng nôn nóng giục.

- Ừ thì kể. - Hít một hơi dài, Tiểu Cầm cao giọng kể anh nghe chuyện chuyến bay. Nào là cảm giác bồng bềnh, nào là áp suất, là nhiệt độ. Từ những khóm mây hình thù kỳ lạ dễ yêu đến những hành khách sang trọng. Những vị giám đốc trẻ măng hào hoa lịch sụ... cô như kể mãi không thôi, thiên thu, bất tận.

Thích nghe lắm, nhưng Gia Thăng biết mình chỉ nên tin một nửa thôi. Kinh nghiệm của một người cùng sống và lớn lên với Tiểu Cầm đã cho anh biết trí tưởng tượng của cô phong phú đến dường nào.

- Sao vậy? Toàn sự thật mà! - Thấy mặt Gia Thăng cứ dửng dưng trước câu chuyện kể của mình, Tiểu Cầm mất hứng kêu to - Bộ không tin hả?

- Đâu có, tin mà!

Gia Thăng cố tỏ niềm tin lên nét mặt nhưng không giống làm Tiểu Cầm phát quạu:

- Không thèm kể nữa.

Cô bước nhanh đến một quán bên đường mua hai xị rượu.

- Lại mua cho ổng nữa à? - Gia Thăng nhìn vào bịch rượu trên tay cô, e ngại hỏi. Nhẹ nhún vai, Tiểu Cầm thở hắt ra:

- Biết sao? Không có là không yên với ổng đâu.

Vẻ vô tư vụt biến, trong phút chốc đôi mắt cô trĩu nặng nét ưu tư, phiền muộn.

Một cơn gió đêm vô tình thổi qua mang hơi lạnh, Gia Thăng chàng một cánh tay lên vai cô:

- Buồn làm quái gì? Nghe lời tui, bỏ mặc ổng cho rồi. Phải ruột thịt gì cho cam...

Biết vậy, nhưng Tiểu Cầm chẳng đành lòng. Dù sao người đàn ông sáng say chiều xỉn ấy cũng một thời chở che, bao bọc mẹ con cô. Mẹ tuy đã mất nhưng lời trăn trối còn kia. Làm sao cô bỏ mặc ông với một cách tay tàn phế?

- Thì thôi vậy!

Biết có khuyên cũng vô ích như bao lần, Gia Thăng chuyển đề tài:

- Em lại có giấy báo lãnh tiền đó.

- Vậy ư? - Nhận tờ giấy từ tay Gia Thăng, Tiểu Cầm dửng dưng cho vào túi.

Chẳng bù cho ba năm về trước, lần đầu nhận được giấy báo lãnh tiền, cô đã sợ điếng hồn. Cứ như mình vừa làm một điều phi pháp vậy.

Nhớ năm đó, Tiểu Cầm vừa thi xong đại học, cầm tờ giấy báo trúng tuyển trên tay, cô đã khóc ròng. Mừng cũng có, nhưng... tủi nhiều hơn. Thà cô cứ rớt đi cho đỡ khổ.

Với hai bàn tay và ý chí, Tiểu Cầm biết mình thừa sức vừa học, vừa làm kiếm tiền nuôi sống bản thân. Nhưng còn dượng thì sao? Với một tay còn lại, ông xoay sở ra sao khi không có cô bên cạnh? Ai nuôi ông? Ai nấu cơm và giặt đồ? Cô đâu thể ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình như vậy? Quyết định không học tiếp, Tiểu Cầm bon chen đến làng chài tìm một việc làm thì... bỗng nhận được giấy báo lãnh tiền.

Một triệu đồng! Ôi, số tiền mới lớn làm sao. Lớn đến nỗi cô phải run tay, lập cập mãi mới ký xong chữ ký vào sổ bưu điện. Hối hả chạy hỏi dượng, hỏi Gia Thăng, hỏi khắp mọi người, cô vẫn không biết ai là người tốt bụng, đã kịp thời gởi tiền cứu giúp cô giữa cơn thái ngặt.

- Còn chần chờ gì? Xài đại đi!

Dượng, Gia Thăng và cả mọi người, ai cũng xúi cô như vậy. Tuy không biết mặt, biết tên nhưng chắc chắn số tiền đó là của một nhà hảo tâm giúp đỡ cho. Có phải tiền ăn cắp vay mượn đâu mà sợ.

Không phải sợ, mà là tự trọng. Tiểu Cầm quyết đem tờ chi phiếu ấy đến bưu điện nhờ trả lại cho người tốt bụng kia.

Ba ngày sau, tờ chi phiếu quay trở lại cô với một lý do chính đáng. Người gởi không lưu lại địa chỉ, cũng như chẳng viết rõ họ tên.

Càng không biết, Tiểu Cầm quyết đem tờ chi phiếu ấy đến bưu điện nhờ trả lại cho người tốt bụng kia. Cứ mỗi tháng một tờ, cô đem cất nó cẩn thận vào chiếc hộp con giáu kín ở đầu giường.

- Tiểu Cầm... - Thấy cô còn bước tiếp, Gia Thăng chợt kêu - Đến nhà rồi, em không thấy hay sao?

- Ồ, em đãng trí quá!

Chớp mắt như người vừa chợt tỉnh, Tiểu Cầm nhoẻn miệng cười. Tạm biệt Gia Thăng, cô bước vào nhà. Đó là một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ đóng thùng, ghép tạm bợ rất mong manh.

- Giờ này mới về, sao không đi luôn theo con mẹ mày đi? Bộ không biết là tao thèm rượu hay sao hả?

Cánh cửa vừa khép lại, Gia Thăng đã nghe giọng ông Nhân hét vọng ra. Quá quen với cảnh này rồi, Gia Thăng nhẹ thở dài rồi đi vào nhà của mình. Trùm chăn lại, anh vẫn hình dung ra gương mặt đầy nước mắt của Tiểu Cầm sau vách bên kia.

- Không, không... xin dượng đừng làm thế, thả con ra... không thì con sẽ la to đấy.

- La làm gì, khôn hồn thì nằm yên đó. Nhẹ thôi mà, nhanh lắm.

- Không... không... bớ...

Tiếng kêu cứu bị cắt nghẹn giữa chừng, nhưng cũng đủ làm Gia Thăng thức giấc. Sao giống tiếng Tiểu Cầm? Anh nằm yên chờ động tịnh. Tiếng kêu cứu không còn... nhưng sau bức vách dường như có tiếng người đang vật lộn.

Đứng bật dậy, không kịp xỏ tay vào áo, anh đẩy tung cánh cửa ghép bằng mấy miếng ván thông. Quai hàm bạnh lại, mắt hoa lên, anh nghe giận bừng bừng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình. Tiểu Cầm đang bị người cha ghẻ dở trò cưỡng bức.

- Buông cô ấy ra lập tức! - Gia Thăng gầm lớn như sư tử biển, rồi không đợi ông kịp có phản ứng gì, anh bước đến, tung ngay vào giữa mặt ông hai cú đấm.

Hai cú đấm không đến nỗi làm ông bị gãy răng chảy máu, nhưng đủ làm ông bừng tỉnh cơn dục vọng. Len lét ngó Tiểu Cầm với Gia Thăng.

- Tiểu Cầm, em có sao không? - Nhìn thấy quần áo vẫn còn nguyên trên người cô, Gia Thăng tạm yên tâm. Đỡ Tiểu Cầm ngồi dậy, anh nhẹ vén mấy sợi tóc rối bù vương trên mặt cô. Xót xa nhìn mấy vết bầm rồi nghiến răng bật chửi:

- Khốn nạn, đồ cầm thú! Ngày mai anh sẽ thưa việc này lên công an.

- Đừng Gia Thăng! - Tiểu Cầm chợt rùng mình. Rồi như đã trấn tỉnh, cô nghiêm giọng:

- Không có gì đâu, anh về đi!

- Em lúc nào cũng không có gì - Gia Thăng như bực mình trước cách xử sự của cô anh gắt nhẹ - Lúc nãy tôi qua không kịp, em đã bị...

- Đã bảo đừng nói nữa mà! - Tiểu Cầm cắt lời anh - Về đi thôi, em cần yên tĩnh. - Ừ thì về - Trước thái độ quyết liệt của cô, Gia Thăng đành đứng dậy - Em ngủ đi nhé!

Không trả lời anh, mắt Tiểu Cầm mở to, ráo hoảnh. Đến khi bóng anh khuất dạng rồi cô mới gục đầu xuống gối. Dòng nước mắt lăn dài, Tiểu Cầm âm thầm khóc.

Thế gian này, cả Gia Thăng nữa không một ai biết được nỗi khổ của cô đâu. Thấy cô hay cười, lý lắc, mọi người cứ ngỡ cô là một cô gái hồn nhiên, vô tư nhất trần đời.

Vậy mà... sự thật... hoàn toàn trái ngược lại. Nụ cười thật của đời mình, từ lúc có nhận thức đến giờ, Tiểu Cầm chưa một lần được biết. năm tuổi cô đã được ăn đòn. Những trận đòn vô lý và oan ức đeo đuổi cô đến lớn. Nhưng thương mẹ, Tiểu Cầm chỉ cắn chặt răng không khóc. Cười trong đau đớn, cô muốn mẹ được yên lòng, được ngủ ngon sau hơn một ngày dài cực khổ lựa cá trên bãi biển.

Còn ông, người đàn ông cô gọi bằng dượng, cũng chẳng sung sướng thảnh thơi gì. Năm này, tháng kia lênh đênh trên mặt biển, phơi tấm lưng trần ra dưới nắng chang chang. Cực khổ, vất vả là vậy nên ông hay quạu lắm. Được một cái là ông thương mẹ thật lòng. Mỗi lúc mẹ bệnh, nhìn ông lo lắng, săn sóc tận tình, Tiểu Cầm thấy lòng ngập đầy hạnh phúc. Quên mất những trận đòn đau, cô bỗng thấy thương ông.

- "Thế ba ruột của mày đâu hả Tiểu Cầm?" - Những người hàng xóm lại thỉnh thoảng hỏi cô câu ấy. Chạy về hỏi mẹ, cô chỉ nhận được câu trả lời từ mắt mẹ buồn thiu. Chết lâu rồi! Lau giọt lệ, bà bỏ đi chỗ khác như không muốn nghe con hỏi nữa.

Vậy là ba đã chết! Tiểu Cầm tin vào lời mẹ cũng như những người hàng xóm tin và cô vậy. Họ chẳng biết gốc gác, quê quán của mẹ con cô. Chỉ nhớ, lâu lắm rồi. một chiều kia bỗng có một bà mẹ ôm trên tay đứa con còn đỏ hỏn đến xin cư ngụ. Thương tình, họ cho tạm ở nhờ trên mảnh đất hoang. Lâu dần, mẹ con Tiểu Cầm trở thành dân biển y như họ, không khác biệt chút nào.

- Tiểu Cầm! - Một bàn tay nhẹ đặt lên vai cắt ngang dòng hồi tưởng của Tiểu Cầm. Giật mình quay đầu lại, nhận ra dượng ghẻ của mình, cô rút nhanh đôi chân lại. Thủ thế theo bán năng, Tiểu Cầm quắc mắt:

- Dượng muốn gì?

- Còn hỏi nữa? - Hềnh hệ cười phô hàm răng vàng ám khói, ông Nhân nheo nheo mắt - Ngoan, chiều dượng một lần đi!

- Ông dang ra... - Sợ hét lớn lại làm kinh động Gia Thăng lần nữa. Tiểu Cầm rít qua hai hàm răng nghiến chặt - Không thì tôi chẳng nể nữa đâu.

Vừa nói, cô vừa bật con dao ngắn ở đầu giường:

- Dượng lùi về ngay lập tức.

- Làm bộ chi không biết. - Ông như không sợ, vẫn lừ lừ tiến tới.

- Ông im đi, khốn nạn, đồ cầm thú! - Con dao rạch một đường lên gương mặt ông gần kề sát mặt mình. Tiểu Cầm hét lớn rồi vụt chạy nhanh ra cứa. Trong đầu như có tiếng sấm nổ rền.

Đau thắt tim, Tiểu Cầm cắn chặt răng lao như điên dại trên đường. Nước mắt tràn như suối, nhạt nhòa trước mắt cô.

Một chiếc xe đang lao đến với tốc độ cao. Ánh đèn của nó pha vào mắt cô chói lòe, cay xé. Có thể chạy vào lề để tránh, nhưng... Tiểu Cầm không làm thế.

Ầm! Xoảng!

Một tiếng động ghê rợn vang lên, nhưng sao chờ lâu quá chẳng nghe thấy cảm giác gì? Tiểu Cầm ngơ ngác mở bừng đôi mắt. Trước mắt cô không có chiếc xe nào, chỉ có một gã thanh niên. Hắn trợn mắt nhìn cô hầm hầm giận:

- Bộ muốn chết à? Sao đi lang thang giữa đường như vậy?

Hắn đã không cán chết mình! Tiểu Cầm thất vọng. Không nói tiếng nào, cô tiếp tục bước lang thang.

- Này, vậy là bỏ đi sao? Chiếc xe của tôi cô tính sao? - Thô bạo, hắn nắm tay cô kéo mạnh. Bây giờ Tiểu Cầm mới nhìn thấy chiếc xe của hắn. một chiếc Mercedes mới toanh, dường như chỉ mới chạy lần đầu. Vì cứu cô đã lao vào cột điện, bẹp dí đầu lại bể mất cái đèn.

- Tính sao thì tính! - Giương đôi mắt nhìn vị ân nhân đã cứu mình, Tiểu Cầm ra vẻ không quan trọng. Giỏi thì giết cô đi.

- Sao cô không nói? Cô khi tôi hay câm rồi hả? - Thấy cô cứ lặng im, gã càng lồng lộn tức - Nói thiệt nghe, nếu cô không đền tôi sẽ không để cho cô đi một cách dễ dàng đâu. À, được rồi, cô tưởng tôi hù suông chứ gì? Được lắm, theo tôi, tôi sẽ nhờ công an phân xử. - Nắm tay cô, hắn mạnh dạn kéo đi.

- Buông Tiểu Cầm ra! - Chợt bên đường có tiếng hét của Gia Thăng. Anh đã từ lâu dõi theo bóng Tiểu Cầm và nghe hiểu tất cả. - Rồi tôi sẽ đền cho.

Không dám bước ra ngay, anh sợ Tiểu Cầm xấu hổ với mình, anh lén theo cô, bước thấp bước cao trong sương lạnh lang thang.

Lúc nhìn thấy chiếc xe lao nhanh đến, anh đã điếng hồn kinh sợ. Khoảng cách xa quá, không cho phép anh lao ra cứu Tiểu Cầm. Nhắm mắt, anh chỉ biết chấp tay cầu nguyện rồi thở phào ra khi thấy cô được an toàn.

- Đền! - Chủ nhân chiếc xe quay lại, thấy Gia Thăng hắn cười gằn - Nói nghe dễ chưa? Mày có bao nhiều mà đòi đền chứ? Bán cả mạng mày cũng chưa chắc đủ tiền để đền đâu.

- Đừng khi người quá đáng. Bao nhiêu? - Nghe tự ái, Gia Thăng hất mặt lên. Trong đầu anh hình dung đến số tiền năm triệu mình dành dụm được.

- 100 triệu đó!

- 100 triệu - Gia Thăng há hốc mồm, cái tên này muốn làm khó đây mà. Chiếc xe bẹp đầu một tí, bể có một cái đèn, mà hét nghe ghê quá - Này, đừng thấy người ta nhịn rồi làm tới, chiếc xe đó nói thiệt với mày, đem đến gara giỏi lắm là vài ba trăm ngàn thôi.

- Vài ba trăm ngàn? - Hắn bật lên cười lớn - Mày biết xe của tao bao nhiêu tiền không mà nói? Nó đáng giá một tỷ đồng. Đền 100 triệu là tao còn nhân nhượng lắm.

- Nè, mày không được xúc phạm đó nhé! - Bị mắng nhà quê, lại thêm ngu ngốc nữa, Gia Thăng nổi máu du côn - Bây giờ tao không đền đó, mày làm gì tao coi thử.

- Tao không nói với mày. Tao chỉ bắt thủ phạm thôi - Hắn chụp Tiểu Cầm, lôi mạnh cô sang phía mình.

Gia Thăng gạt mạnh tay của hắn, giành cô trở lại:

- Buông ra! Không thì đừng trách.

- Đừng trách - Vừa nói, gã vừa vung ngay nắm đấm. Bất ngờ, Gia Thăng lãnh trọn. Đau quá, anh điên tiết lồng lên.

- Thôi... thôi... - Đã bình tâm lại sau một hồi nghe hai bên cãi vã, Tiểu Cầm hét lớn - Đừng đánh nữa. Nghe tôi nói đây.

- Nói đi! - Hai gã đàn ông gườm gườm nhìn nhau như hai chú trống choại hăng máu.

- Cám ơn anh đã không cán chết tôi! - Tiểu Cầm trầm giọng. Cô không có cảm tình với ân nhân của mình một chút nào, xưa nay cô vốn chẳng ưa mấy gã nhà giàu, phách lối - Nhưng sự thật tôi không có lỗi thì sao phải đền cho anh chứ?

- Cô nói gì? - Hắn lại gầm lên, đưa mắt nhìn đám đông hiếu kỳ đang bước dần lại tìm sự cảm thông.

Tiểu Cầm không bối rối:

- Theo luật phần lỗi sẽ thuộc về các loại xe phân khối lớn. Anh đi xe hơi, trong lúc tôi đi bộ, làm sao tôi đụng hư xe anh được mà đền chứ? Hơn nữa, tự ý anh lao đầu xe vào cột điện chứ có phải tôi đâu.

- Hừ! Đúng là thứ lý luận ngang tàng. Tôi không thèm cãi, theo tôi đến công an lập tức...

- Tôi không đi - Tiểu Cầm quay gót rồi bảo Gia Thăng - Mình về thôi anh, mặc hắn.

- Đứng lại - Hắn chụp mạnh tay Tiểu Cầm kéo lại, nhưng trước đôi mắt long lên của Gia Thăng, của đám đông hiếu kỳ tỏ ý chẳng bằng lòng, hắn đành phải buông tay.

Nhìn bóng cô khuất xa dần, hắn chỉ biết nghiến răng, mắng một câu:

- Khôn hồn thì đừng để tôi gặp lại.

- Tiểu Cầm, lý lẽ em sắt quá! - Đi được một đoạn xa, Gia Thăng quay sang ngó Tiểu Cầm - Làm luật sư được đó. Chà! Nhớ gương mặt nghệch ra vì bí của gã láu cá kia, anh thiệt thích quá trời. Hừ! Chắc là hắn tức điên lên. Nghĩ cũng tội, chiếc xe mới quá mà.

Mặc cho Gia Thăng nói huyên thuyên, Tiểu Cầm chỉ lặng yên chậm bước. Nỗi tuyệt vọng dần tan theo câu chuyện rắc rối trên đường với gã lái xe. Quên mất niềm đau, cô mãi đuổi theo thắc mắc của mình. Gã tài xế kia, cô gặp bao giờ, sao trông quen quá?

À! Quẹo nngay một khúc cua, Tiểu Cầm chợt vỗ mạnh trán reo to:

- Nhớ ra rồi.

Ngạc nhiên, Gia Thăng quay đầu lại:

- Nhớ cái gì?

Tiểu Cầm không trả lời anh, đôi mắt ngở xa xăm. Đúng thật rồi, gã con trai kỳ lạ khóc dai hôm nào trên máy bay và gã tài xế hung hăng ban nãy là một người thôi. Nhưng hắn đi đâu vậy? Sao lại lao như điên dại trong đêm tối? Lòng Tiểu Cầm dậy lên nỗi tò mò... và cũng nhờ vậy mà... cô thôi không khóc nữa.

Dù nóng lòng tìm tung tích của Cao Nhã Đoan Trang, Hiếu Phong cũng không đành lòng bỏ mặc chiếc Meccedec của mình và viên tài xế ở lại gara. Hơn sáu tiếng đồng hồ hết đứng lại ngồi, chờ chiếc xe được tân trang lại, anh có cảm giác như đang chờ một người thân trong phòng mổ. Chốc chốc lại nắm lưng anh thợ nôn nóng hỏi:

- Này anh, liệu có còn để lại dấu vết không? Ý tôi nói là vết trầy, liệu nó còn không?

- Còn, dĩ nhiên là còn rồi - Người thợ trả lời rồi thấy mặt Hiếu Phong chợt tái, anh an ủi - Nhưng yên tâm, tôi sẽ cố hết sức mình. Bảo đảm y như mới.

- Vâng, xin anh ráng dùm cho - Nắm tay anh, Hiếu Phong khẩn khoản - Tiền bạc không thành vấn đề, miễn sao...

- Tôi hiểu mà! - Người thợ gật đầu rồi mỉm cười đùa một câu - Anh lo cho chiếc xe quá, cứ như nó là người, là thân nhân của anh không bằng vậy.

Mỉm cười ngồi xuống ghế, Hiếu Phong không trả lời người thợ. Mà dù có trả lời anh ta cũng không hiểu, không tin. Phải, làm sao tin nổi. Chiếc Meccdec này giờ đây còn quý hơn sinh mạng Hiếu Phong. Thà... vết trầy kia nằm trên tay anh còn dễ chịu hơn.

Bởi... chiếc Meccedec kia không chỉ là một chiếc xe vừa mới khui thùng. Nó còn là di vật. Phải, di vật cuối cùng của ông để lại cho đứa cháu đích tôn thương yêu nhất đời mình.

Ông chỉ mong được anh dùng món quà sinh nhật lần thứ 24 này, chiều chiều chở ông dạo phố. Ông cháu bên nhau vui vẻ chuyện trò.

Vậy mà... vì quá mải mê môn xiếc môtô hay, anh hẹn ông lần lựa. Để đến phút cuối cùng, ông chết rồi, vẫn chưa một lần được thằng cháu đưa đi dạo.

Ray rứt, ăn năn quá, Hiếu Phong nhủ lòng sẽ nâng niu giữ gìn kỷ vật của ông. Sẽ chạy nó đến hết đời mình, như thể ông còn tồn tại, lúc nào cũng cạnh bên an ủi sẻ chia.

Thế nhưng, lần lăn bánh đầu tiên anh đã làm nó bị móp đầu, bể đèn rồi. Ăn làm sao, nói làm sao với ông đây? Tất cả cũng tại cô gái điên khùng ấy, khi không lao đầu vào xe của anh như vậy.

Nghĩ đến đây Hiếu Phong giận ứa gan. Nghiến chặt răng, anh chỉ muốn đập chết cô ta ngay lập tức. Cả gã con trai vô tích sự nhiều chuyện kia. Hừ! Được lắm, Hiếu Phong này không phải hạng người dễ bỏ qua đâu. Nhất định có ngày nó sẽ cho các ngươi biết tay mà.

- Anh à, xe đã sửa xong rồi, mời nghiệm thu cho. - Người thợ nhẹ vỗ tay lên vai Hiếu Phong, cười đon đả - Hài lòng chứ?

Đứng lên nhìn chiếc xe, Hiếu Phong nát tan lòng. Dù người thợ đã cố gắng nhiều, nhưng vẫn không làm mất vết trầy trên đầu xe được. Nó như một vết thẹo dài, mất thẩm mỹ trên gương mặt đẹp.

- Trả tiền rồi đi thôi cậu chủ. - Người tài xế rụt rè. Hôm qua đến giờ, từ lúc đụng xe, anh không dám hé môi nói tiếng nào. Dẫu biết chắc, lỗi không thuộc về mình, nhưng nhìn cậu chủ chau mày, nhăn nhó, anh nghe ngột ngạt làm sao. May, Hiếu Phong biết chuyện, không như những vị chủ nhân nóng lòng xót của, đổ tất cả lỗi lên đầu tài xế.

- Ừ thì đi!

Trả xong số tiền lớn cho người thợ, Hiếu Phong mới nhớ ra. một ngày đêm rồi mình và tài xế chưa có gì bỏ bụng. Cười biết lỗi, anh bảo viên tài xế dừng trước một nhà hàng rồi mời anh ta dùng bữa với mình.

Đây mà là nhà của Cao Nhã Đoan Trang ư? Hiếu Phong ngỡ ngàng nhìn lại dòng địa chỉ trên tay cho chắc ăn. Đúng thật rồi, không sai một số, một xuyệt nào, sao anh vẫn tần ngần không bước vào như vậy?

Lạ làm sao? Hiếu Phong không tài nào tin nổI nhà của Đoan Trang lại sơ xài, xiêu vẹo như thế. Cứ ngỡ, nó phải là một biệt thự nguy nga, hay ít ra cũng tường cao kiên cố.

Đóng kịch, che mắt thế gian thôi! Bình tâm nghĩ lại, Hiếu Phong thầm nhận xét. Ông chắc hẳn đã cảm động nhiều trước cảnh nghèo của ả, nên mới động lòng. Hừ! Nghĩ đến đây, máu nóng trào lên cổ. Hiếu Phong chỉ muốn gặp mặt Đoan Trang ngay lập tức để coi ả mày dày, mặt dạn bao nhiêu mà trơ trẽn quá. Dụ dỗ một ông già như vậy! Ồ! Không, không, Hiếu Phong chợt lắc đầu phủ nhận. Đừng nghĩ về ông như vậy khi mọi việc chưa được sáng tỏ. Dù bao nhiêu sự việc dường như tố cáo ông, anh vẫn không tin, không bao giờ tin ông làm một việc xấu xa tồi bại như thế cả.

Vĩnh viễn trong trái tim anh, ông là một người ông mẫu mực, một thần tượng thủy chung đáng được tôn thờ. Không phải bây giờ mà hơn 40 năm về trước. Ông đã được giới danh thương ngưỡng mộ về sự thủy chung rồi. Ngày bà nội chết, Hiếu Phong chưa được sinh ra. Nhưng anh vẫn nghe ba tự hào kể lại. Ông đã từ chối tất cả những lời mai mối. Kiên quyết ở vậy làm gà trống nuôi con. một tay gầy dựng nên sự nghiệp, một tay dịu dàng chăm sóc ba đứa con còn nhỏ dại. Còn trẻ, ông đà không màng chăn gối yêu đương. Thì bây giờ, đã hơn 80 rồi, sao bỗng dưng xảy ra điều tệ bạc? Không, trăm lần không, vạn lần không, Hiếu Phong quyết không tin. Nhất định có mờ ám, hiểu lầm gì.

- Trời ơi, sao mà ông ngang ngược quá? Tôi đã bảo là không bán thiếu nữa mà. Trả chai rượu lại đây!

Giọng một người đàn bà the thé vang lớn sau lưng. Dứt cơn suy tưởng quay đầu lại, Hiếu Phong trông thấy một người đàn bà mập mạp đang đuổi theo một lão già ốm tong teo. Lão dường như đã say, chăn bước quàng xiên, tay ôm chai rượu đế còn quá nữa.

- Không trả, tao không trả đó, ngon thì nhà vô kiếm ăn.

Cánh tay gạt mạnh, lão kiên quyết ôm chặt chai rượu vào lòng khi bà chủ quán bước lên giằng lại. Cả hai càng lùi càng tiến gần căn nhà hơn.

Thấy làm ngang không lại, lão hạ giọng năn nỉ:

- Chị Sáu à... bán cho tôi lần này nữa thôi. Ngày mai tôi trả cho mà!

- Không được. - Bà cương quyết gỡ chai rượu ra khỏi tay ông.

Thấy tội nghiệp quá, Hiếu Phong bước lên một bước:

- Nè bà, chai rượu ấy bao nhiêu? Tôi trả cho.

E dè, bà trả lời anh:

- Dạ, 10 ngàn.

Hiếu Phong trả tiền rồi đỡ người đàn ông đứng dậy. Như rất ngạc nhiên, ông cứ lõ mắt nhìn anh không chớp.

- Bác về đi, chai rượu của bác đây.

- Cậu trả tôi hả? - Như chưa tin ông hỏi lại, rồi thấy anh gật đầu, ông mỉm cười phô nguyên hàm răng:

- Cám ơn nghe!

Rồi siêu vẹo bước vào nhà:

- Ủa! Này bác ơi! - Hiếu Phong đuổi theo ông - Bác là chủ nhà này ư?

- Đúng vậy! - Gật đầu, ông ngồi phệch luôn xuống đất, coh tay vào góc nhà, ông lấy ra một cái ly dơ đầy bụi bặm.

Hiếu Phong ngồi xuống cạnh bên ông:

- Vậy bác là gì của cô Cao Nhã Đoan Trang?

Giật nảy mình lên, người đàn ông như sợ hãi:

- Cậu tìm Cao Nhã Đoan Trang à? Ôi tôi hổng quen, hổng biết nó đâu.

Nhìn thái độ của ông, Hiếu Phong biết ông đang nói dối, anh cho tay vào túi lấy một xấp tiền:

- Bác đừng lo, cháu là bạn của Đoan Trang, có phải bác là... ba của cô ấy không?

Hiếu Phong nói đại, không ngờ ông lại gật đầu:

- Đúng vậy! Mà cậu là bạn sao với nó vậy? Có phải người yêu của nó không? Sao tôi không biết cậu?

- Dạ! - Nuốt nước miếng, Hiếu Phong đặt chuyện - Thật ra... chỉ có cháu yêu cô ấy thôi. Cháu muốn...

- Thôi đi, đừng có mơ! - Ông chợt nạt lớn cướp lời anh - Người như cậu không phải mẫu nó chọn đâu.

Thấy ông cởi mở, Hiếu Phong mừng trong bụng. Vờ thiểu não, anh gật đầu:

- Dạ! Cháu cũng biết phận mình. Buồn quá, cho cháu cùng uống với.

- Được, được! - Có bạn nhậu, ông mừng quýnh, rót ngay một ly cho Hiếu Phong - Cậu uống đi!

- Dạ! - Đỡ ly rượu, nhìn cái ly dơ Hiếu Phong phát rùng mình. Nhưng vì ông, vì bộ mặt của Đoan Trang, anh đành liều một chuyến.

- Chú quen nó lâu chưa? - Uống được mấy ly, ông gợi chuyện.

- Dạ... mới đây thôi! - Kín đáo nhổ hớp rượu, Hiếu Phong trả lời buồn - Mà cô ấy đâu rồi bác?

- Nó bỏ tui rồi! - Đặt ly rượu xuống đất, ông bỗng ôm mặt khóc ngon lành - Ai đời nó đối xử với tôi tệ vậy. Dù gì tui cũng là ba của nó mà. Mỗi ngày cho tui vài ngàn uống rượu có là bao. Vậy mà... nó chẳng chịu cho, còn nặng nhẹ đủ điều. Mới hôm qua đây, khi tui xin nó ba ngàn mua xị rượu, nó đã chửi tui một trận rồi bỏ nhà đi mất tiêu.

- Vậy ư? - Hiếu Phong bất mãn. Đứa con gái kia thật là quá đáng. Cả cha cũng chửi, cũng bỏ đi thì... thiên hạ có là gì với ả.

Thấy thái độ đồng tình của Hiếu Phong, ông tiếp:

- Nói thật chú nghe, chẳng lẽ chuyện nhỏ tui lại đem ra kể hết. Chứ thật tình... nó có tiền chứ bộ không à. Tháng nào nó cũng có giấy báo lãnh tiền. một triệu lận!

Hiếu Phong như nghẹn thở:

- Một... một triệu ư? Thế bác có biết ai gởi cho cô ấy không?

- Sao tôi không biết chứ? - Ông rót một ly roựu đầy uống cạn. - Bồ của nó. Tỷ phú Kim Hưng.

- Tỷ phú Kim Hưng? - Đứng bật nhanh như chạm phải điện, Hiếu Phong kêu thảng thốt. Thật không ngờ lão già kia lại nêu đích danh ông nội. Chua xót lắm thay.

Ông vẫn dửng dưng, rót một ly uống cạn rồi cười chua chát:

- Thì tỷ phú Kim Hưng, cái lão già gần đất xa trời ấy. Già mà mê con nít. Nghe đâu sa đọa quá đã ngủm rồi. Đáng đời...

- Ông có im đi không? - Chợt hét lên, Hiếu Phong ôm đầu vụt chạy ra đường. Ôi, ông tôn kính của con, còn đâu thần tượng? Nước mắt tuôn ràn rụa trên môi, anh nghe tim mình vỡ ra từng mảnh vụn.

Trong lúc đó ông lão lại hiểu lầm, tưởng anh đau khổ vì ghen tức, chép miệng than:

- Ôi, tội nghiệp thay!

Chiếc Boing đi từ Thành phố ra Nha Trang lao vút vào tầng mây bằng một đường bay thật đep. Tiểu Cầm như thu hết cảnh quê hương vào trong tầm mắt, sau khi hướng dẫn viên của phi hành đoàn thông báo:

- "Hành khách có thể nới lỏng dây an toàn".

Lạ làm sao, Tiểu Cầm không hiểu. hai tháng làm tiếp viên hàng không với gần chục chuyến bay rồi vẫn không làm cô chán. Lần nào cũng giống lần nào, cô háo hức chờ máy bay bay đúng độ cao, xem mây hiện ra bên khung cửa sổ. Giá có thể thò tay ra cửa được, nhất định cô sẽ lấy về một đám mây tặng Gia Thăng, để anh khỏi ấm ức, ghen tức, ước ao hoài. Bao giờ mới được như cô, bay một chuyến. Không đem mây về được cho anh, nhưng Tiểu Cầm có một thứ đem về cho anh cùng đám trẻ bán hàng rong nghèo hèn trên biển được. Đó là những chiếc bánh mì ngọt, ngon tuyệt còn dư lại trong khẩu phần ăn của khách. Hôm nay đến phiên cô trực đẩy điểm tâm. Tha hồ cho cô lấy cho vào bóp.

Vui vẻ đẩy xe từ cuối hàng ghế trở lên, Tiểu Cầm nhẹ nhón tay cho từng chiếc bánh ngọt vào trong túi. Lòng hân hoan nghĩ đến những đôi mắt sáng bừng lên mừng rỡ của lũ trẻ mồ côi. Lần đầu tiên, chúng được thưởng thức mùi vị bánh ngon đến thế. Thì bỗng bên tai vang giọng một người đàn ông la lớn:

- Cô à, sao cô lấy bánh của tôi?

- Dạ - Giật mình, buông tay cho chiếc bánh rơi bịch xuống khay, Tiểu Cầm nghe lạ trong lòng, rõ ràng anh ta đã bỏ, đã không dùng nữa rồi mà. Nhưng lịch sự, cô nhẹ giọng - Xin lỗi, tôi ngỡ ông không dùng nữa.

- Sao không dùng chứ? Cô đã hỏi tôi chưa? Sao lại tự ý bỏ bánh của tôi vào bóp chứ?

Đúng là cái giọng kiếm chuyện mà! Lùi về sau một bước, Tiểu Cầm nhìn rõ hơn vị khách rồi sững người ra bất động. Ma đưa lối, quỷ dẫn đường nào lại xui cô gặp hắn? Cái gã ngang tàng hôm nào đã đụng xe trên đường phố Nha Trang.

- Có chuyện gì vậy Tiểu Cầm?

Nghe lớn tiếng, các tiếp viên ùa ra. Có cả chị tiếp viên trưởng.

- Dạ... - Cắn nhẹ môi, Tiểu Cầm tìm không ra từ giải thích. Chuyện chẳng có gì, nhưng nếu đổ bể ra... thì xấu hổ làm sao. Đôi mắt van lơn, cô ngước nhìn gã đàn ông. Mong hắn thương tình, im hơi, nói lảng sang chuyện khác.

Song... thật tiểu nhân, hắn bỗng mỉm cười rồi đắc thắng, cất cao giọng của mình:

- Cứ mở xắc tay kia ra, các cô sẽ hiểu thôi.

Cô làm chuyện mờ ám hả Tiểu Cầm? Đôi mắt nghiêm nghị của chị tổ trưởng nhìn cô như dò hỏi. Đám đông cũng hiếu kỳ, nhìn chăm chú vào chiếc bóp nhỏ trên tay của Tiểu Cầm. Lẽ nào... cô dám lấy cắp tư trang của hành khách?

- Thì cứ mở ra đi. - Thừa thắng, gã xông tới - Hay là tôi mở giùm cho?

Chuyện lớn rồi! Câu chuyện càng lúc càng tập trung sự chú ý của nhiều người. Tiểu Cầm thẹn điếng người. Mọi người sẽ nghĩ gì khi thấy trong xắc tay cô toàn bánh?

- Mở ra đi Tiểu Cầm! - Thấy cô cứ đứng im, chị tổ trưởng bực bội - Cây ngay thì sợ gì chết đứng.

- Ừ! Mở thì mở chứ sợ gì.

Tiểu Cầm bỗng hất mặt lên. Với thái độ hách dịch, cô mở tung chiếc bóp rồi chông ngược đổ tất cả ra bàn.

Ồ! Là ba chiếc bánh ngọt ư?

Đám đông không kìm được tiếng thở dài thất vọng. Vậy mà cứ tưởng gì ghê gớm lắm. Cái gã đàn ông tốt mã kia coi vậy mà nhỏ mọn ghê!

Chị tiếp viên trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng... thời buổi kinh tế thị trường, khách hàng là thượng đến nên... chị đành nghiêm giọng bảo Tiểu Cầm:

- Em trả bánh và xin lỗi quý khách đi! Lần sau đừng làm vậy nữa. Mấy cái bánh thôi, ê mặt lắm!

Không phục trong bụng chút nào nhưng nể lời chị tiếp viên trưởng quá, Tiểu Cầm nén giận cầm chiếc bánh lên, bỏ vào cái đĩa rồi đưa cho hắn:

- Xin trả lại ong chiếc bánh. Mong ông thứ lỗi và đừng phản ảnh chuyện này với giám đốc hãng hàng không, thành thật biết ơn ông.

- Ừ! - Đưa tay nhận với vẻ bền trên, gã đàn ông lột ngay chiếc bánh cho vào miệng nhai nhồm nhoàm tự đắc.

- Theo tôi vào đây!

Chị tiếp viên trưởng vẫn hầm hầm giận. Dường như chị chưa muốn bỏ qua việc này đâu. Và đúng vậy, cánh cửa vừa khép lại, Tiểu Cầm lập tức bị chị mắng cho một trận rồi đem một lô lý thuyết ra giảng giải. Bắt cô viết một tờ kiểm điểm và dọa sẽ phản ảnh lên cấp trên nếu cô còn một lần tái phạm.

Vâng, dạ ra vẻ phục tùng nhưng Tiểu Cầm ức trong bụng lắm. Ngồi viết kiểm điểm mà môi cứ bậm lại, căm thù. Được lắm! Gã đàn ông nhỏ mọn kia, Tiểu Cầm này hứa sẽ chẳng bỏ qua đâu!

Sáng nay đến Nha Trang ngoài việc cùng Lâm Thanh vào Hảo Mỹ tìm mặt bằng đặt văn phòng giao dịch, Hiếu Phong còn một việc quan trọng khác cần giải quyết ngay. Đó là việc phải tìm cho ra cô tiếp viên hàng không tội nghiệp Tiểu Cầm.

Hai chuyến bay liên tiếp vắng mặt cô càng khiến anh tin vào linh cảm của mình hơn. Tiểu Cầm đã bị đuổi rồi. Đuổi vì một lý do không đáng, vì một phút ích kỷ, nhỏ mọn của bản thân anh.

Nhớ lại hôm đó, sau khi Tiểu Cầm theo chị tiếp viên trưởng vào phòng rồi, Hiếu Phong mới nhận thức được việc mình làm. Nó tai hại dường bao, không giản đơn là trò đùa như anh nghĩ.

Suốt hơn 25 phút còn lại của chuyến bay, anh không chỉ nếm trải hình phạt của lương tâm mình, mà còn phải chịu đựng những ánh mắt soi mói, mất cảm tình của các vị khách đi chung. Cả các cô tiếp viên cũng vậy. Ai cũng nghĩ, cũng khi anh nhỏ mọn tiểu nhân. Tiểu Cầm bị đuổi, anh vui lắm chắc?

- Có cái bánh cũng làm lớn chuyện, anh có biết Tiểu Cầm nó nghèo lắm hay không?

Lời trách nhẹ nhàng của cô bạn tiếp viên làm tim Hiếu Phong đau nhói. Anh hối hận quá, chỉ muốn chạy gặp chị tiếp viên trưởng rút lại lời mình nói. Nhưng máy bay đã hạ cánh rồi.

Năn nỉ thật lâu, Hiếu Phong mới xin được địa chỉ Tiểu Cầm từ cô bạn tiếp viên. Mừng hơn bắt được vàng, anh không đến khách sạn như lời hẹn cùng Lâm Thanh. Vội vã mua bó hoa thật lớn, anh tự lái xe tìm đến nhà cô.

Không phải nhà, chỉ là một căn phòng nhỏ, vuông vức bốn mét vuông. Tiểu Cầm và một người bạn nữa đã thuê ở chung với giá 400 ngàn một tháng. Bà chủ nhà tốt bụng đã tiết lộ với Hiếu Phong, rằng Tiểu Cầm không có nhà.

Quay trở ra, Hiếu Phong nhủ lòng sẽ còn trở lại đây lần nữa. Để làm gì? Anh không biết. Có thể là một câu xin lồi giản đơn, mà cũng có thể một việc làm trong công ty mới thành lập của anh. Hiếu Phong hứa sẽ đền lại cho Tiểu Cầm nếu chẳng may chuyện vừa qua làm cô mất việc.

- Chú, chú tìm chị Tiểu Cầm à?

Một đứa bé đánh liều nắm lấy áo vest của Hiếu Phong giật nhẹ khi anh vừa mở cửa định bước lên xe. Nó dường như theo dõi anh từ lâu.

Đôi mày vừa chau lại lập tức giãn ra, Hiếu Phong cười thân mật:

- Ừ, đúng vậy! Em biết chị Tiểu Cầm à?

- Sao hỏng biết! - Hất mặt lên, thằng bé tự hào - Chỉ là bạn thân của em, của tụi em đó.

- Thiệt hả? - Quay hẳn người trở lại, Hiếu Phong cho tay vào túi lấy phong chocolate đưa thằng bé, anh hỏi:

- Kể anh nghe, chị Tiểu Cầm đi đâu hả?

- Chỉ đi học rồi! - Tháo phong kẹp, thằng bé ăn ngay không khách sáo - Ồ, ngon quá đi, chẳng thua gì bánh của chị Tiểu Cầm cho.

- Chị Cầm hay cho em bánh lắm à? - Tự nhiên tò mò, Hiếu Phong háo hức nghe lời thằng bé.

- Dạ, trước đây, lần nào bay về chỉ cũng cho tụi em bánh. Thứ bánh mì ngọt có nhưng, ngọt lắm cơ. Nhưng... - Nuốt ực miếng nước bọt, mặt thằng bé ỉu xìu - Mấy hôm nay thì không có nữa, chị bảo tại thằng cha mắc dịch kia nhỏ mọn, làm chị bị kiểm điểm, bị cấm không được đem bánh về cho tụi em nữa đó. Thiệt thấy ghét ghê.

Thừa biết mình là thằng cha mắc dịch, nhỏ mọn kia, nhưng Hiếu Phong không giận. Mỉm cười, thở phào ra, anh mừng cho cái tin Tiểu Cầm không bị đuổi.

- À! Lúc nãy em bảo chị Cầm đi học, mà học cái gì? Chị đi làm rồi mà!

- Chỉ học đại học đó. - Thằng bé nói như khoe - Chỉ còn phụ bán sách báo cho dì Năm trên chợ nữa. Ở đây, mọi người ai cũng thương, cũng khen chỉ