SINH NHẬT MỘT NGƯỜI TRẺ… LẠ LÙNG!
Giáo sư nhạc sỹ Trần Văn Khê không phải là ai xa lạ! Với tôi, ông còn có chút tình gia đình, tôi vẫn gọi ông bằng “chú Khê” gần gũi vì ông vốn là bạn từ thuở thiếu thời với cậu tôi, nhà văn Nguyễn Ngu Í. Từ nhiều năm nay, tôi còn được ông tín nhiệm làm “cố vấn” sức khỏe cho ông. Nhớ có lần ông bệnh khá nặng, mới ở bệnh viện về, lại đựơc mời đi Hà Nội gấp nên bác sỹ nào cũng khuyên chớ có đi, nguy hiểm. Riêng tôi, vì hiểu ông quá, nên nhắm tình hình xong bèn khuyên chú cứ đi! Quả thật, nhờ chuyến đi đó, ông trở về sảng khoái, bệnh gì cũng biến mất! Ông nói nếu chú không được đi Hà Nội chuyến đó chắc chú… chết!
Sinh nhật ông lần này - 89 tuổi - hơi âm thầm, có lẽ ông đợi tuổi chẵn 90 mới làm sinh nhật hoành tráng chăng? Dù vậy, ông vẫn còn rất trẻ, nhiệt tình, năng động và làm việc không ngừng. Ông nói ông vẫn luôn rung động trước “cái đẹp”. Tôi chắc ông hẳn tủm tỉm cười, bắt chước Nguyễn Công Trứ: “Bảy mươi năm trước, qua mới… mười chín tuổi!”. Bởi ông vẫn nói cười rổn rảng, trí nhớ vẫn tuyệt vời, sẵn sàng bay đi khắp nơi để thuyết trình, để ca hát, để ngâm thơ… Thực ra thì ông có đủ các thứ bệnh trên đời, nhưng ông biết sống chung “hoà hợp” với nó. Nào phổi, nào thận, nào tim, nào huyết áp, nào khớp, nào tiểu đường… thứ nào cũng có, từ hồi còn nhỏ đến bây giờ. Bệnh tật sống chung với ông làm như hai bên dựa vào nhau, cộng sinh với nhau để “hai bên cùng hưởng lợi”! Tôi tưởng các nhà y học có thể làm một nghiên cứu về ông, để biết thế nào là chất lượng cuộc sống của một bệnh nhân. Có lẽ nó khác xa với cách đánh giá của thầy thuốc nếu chỉ dựa vào các xét nghiệm vô hồn! Ông may mắn có được dược sỹ Tường Vân tận tình chăm sóc sức khỏe, lo lắng thuốc men, dinh dưỡng. Ông tuân thủ “y lệnh” của cô rất nghiêm, dù không ít lần cãi cọ, cằn nhằn, cử nhử! Dược sỹ Tường Vân năm nay mới… 90 tuổi ta, được ông gọi thân mật là “lão hữu”, tóc trắng phau, đẹp như nhuộm bạc, còn rất khỏe! Cô nói từ nhỏ sống ở biển (cô là dân Phan Thiết) nên được ăn toàn cá biển, mà ăn cả xương! Có lẽ nhờ vậy mà bây giờ cô chưa có dấu hiệu loãng xương, răng vẫn chắc, vẫn khỏe, vẫn còn siết mía rào rào. Tính cô nhanh nhẹn, tháo vát, bộc trực, dễ thương!
Có lần tôi gọi điện hỏi tình hình sức khỏe chú Khê, cô Tường Vân nói: “Chú Khê hả? Từ bụng trở lên thì rất tốt còn từ bụng trở xuống thì hết xài! Ăn uống ngon lành. Nói năng hoạt bát. Trí nhớ tuyệt vời nhưng hai chân yếu xìu, thấp khớp, sưng, đi đâu cũng phải có xe lăn!…”
Vậy mà vài năm trước đây, hết thấy ông trên đài truyền hình thành phố lại thấy ông trên VTV, hết thấy ông trả lới phỏng vấn về âm nhạc dân tộc, lại thấy ông thuyết trình về cồng chiêng, về ca trù, về rối nước…! Hết thấy ông bay ra Hà Nội dự hội thảo lại thấy ông bay về Huế dự Festival, rồi bay qua Paris chấm luận văn cho học trò! Nay thì ông đã chính thức về lại quê hương, sống trong một ngôi nhà khang trang ở Bình Thạnh, nơi ông thường xuyên tổ chức những buổi họp mặt văn nghệ đông vui.
Trong giấy mời sinh nhật, ông dặn “Xin vui lòng không mang hoa và quà”. Tôi đành viết tặng ông mấy câu:
Mừng sinh nhật chú Khê!
Tám mươi chín tuổi chẳng là bao Vẫn đắm vẫn say vẫn tự trào Phân nửa phần trên đầy sống động Nửa phần bên dưới có hư hao…
Hư hao mà cũng chẳng làm sao Bệnh tật thân quen tự thuở nào Trí tuệ vẫn không ngừng sáng tạo Xe lăn vun vút chín từng cao!
Bác sỹ Đỗ Hồng Ngọc (Theo Trang nhà của bác sỹ Đỗ Hồng Ngọc, 27/9/2009)