← Quay lại trang sách

Chương 206 Đan ngọc

Luyện chế ra lò luyện đan hình thể rất lớn, nhưng so với lò luyện khí cỡ lớn trong viện thì nhỏ hơn một chút, hình dáng càng cổ xưa, vân văn càng nhã trí, hình dạng và cấu tạo nhìn qua cũng phức tạp hơn một chút.

Trận pháp trong lò luyện đan so với lò luyện khí, cũng có khác biệt.

Duy có điểm tương đồng là đều cần lấy Dung Hỏa Trận cung cấp lửa làm tiêu chuẩn, khác nhau là, luyện khí càng ỷ lại hỏa lực lớn nhỏ, mà luyện đan càng chú ý khống chế hỏa hầu, cùng với điều hòa thuộc tính linh khí.

Mặc Hoạ dự định vẽ ở trên lò luyện đan, cũng là một loại phục trận, tên là nhất phẩm Hỏa Mộc Song Sinh Phục Trận.

Bộ phục trận này cũng bao hàm hai bộ trận pháp nhất phẩm, một cái là Dung Hỏa trận nhất phẩm, một cái khác là Mộc Linh trận nhất phẩm, ngoài ra cũng có các loại trận pháp công năng khác như Tụ Linh trận, Hàn Khí trận.

Bộ trận xu phục trận này, đã có hiệu dụng mở hợp khống linh, cũng có công dụng điều hòa thuộc tính.

Toàn bộ phục trận, bất luận là yêu cầu cường độ thần thức, hay là độ khó vẽ phỏng trận pháp, cùng với độ phức tạp thích hợp với lò luyện đan, đều cao hơn một chút so với nhất phẩm Dung Hỏa Khống Linh Phục Trận trước đó.

Nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà Mặc Hoạ có thể khống chế.

Nhất là trải qua chế tạo lò luyện khí trước đó, Mặc Hoạ đã quen thuộc và ứng dụng nhất phẩm Dung Hỏa Khống Linh Phục Trận, hiện tại học loại phục trận tiến giai của đồng loại này, đã xe nhẹ đường quen.

Chỉ có một chỗ khó, một là cường độ thần thức, hai là độ thuần thục phục trận.

Hai thứ này đều có thể tốn thời gian giải quyết.

Trước đó Mặc Hoạ đã có quy hoạch, cho nên vẽ xong luyện hỏa phục trận trên lò luyện khí, cũng đã bắt đầu luyện tập phục trận trên lò luyện đan.

Sau đó lại tốn thêm mấy ngày, cuối cùng Mặc Hoạ cũng nắm giữ được hoạ pháp nhất phẩm Hỏa Mộc Song Sinh Phục Trận, bắt đầu vẽ trận pháp.

Trong nội viện của Luyện Đan Hành ở Nam Thành, lò luyện đan cỡ lớn được mở ra, phân loại đặt trên mặt đất.

Mặc Hoạ ngồi xổm bên cạnh lò, cau mày, vẽ trận pháp.

Bắt đầu cũng không quá thuận lợi, trận xu vẽ mấy lần, đều có sai sót, Mặc Hoạ lại chỉ có thể vẽ vẽ loạn, nhẫn nại vẽ tiếp.

Phùng lão tiên sinh tới, thấy Mặc Hoạ đang hết sức chuyên chú vẽ trận pháp, liền không quấy rầy hắn, mà là ở một bên yên lặng nhìn.

Vẻ mặt Mặc Hoạ rất chuyên chú, ánh mắt sáng ngời có thần, lúc vẽ trận pháp, trong mắt rạng rỡ tỏa sáng.

Trận pháp dưới ngòi bút của hắn cũng phức tạp mà ưu mỹ, nhìn qua vô cùng có kết cấu.

Phùng lão tiên sinh nhìn một chút liền nhìn nhập thần.

Trong lòng của hắn thở dài, vô luận nhìn bao nhiêu lần, đều cảm thấy có chút khó tin.

Đứa trẻ này từ lúc sinh ra thân thể đã yếu ớt, từ nhỏ ánh mắt trong suốt, tươi cười ngây thơ. Hắn nhìn đứa nhỏ này lớn lên, hôm nay cũng chỉ mười mấy tuổi, đã có thể vẽ ra nhất phẩm trận pháp.

Nhất phẩm trận pháp a...

Rất nhiều lão Trận sư tóc hoa râm, vẽ một bộ nhất phẩm trận pháp đều phải minh thần khổ tư, hao hết tâm thần, vẽ xong, cả người sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.

Nhưng những trận pháp nhất phẩm Mặc Họa vẽ lại có vẻ thành thạo điêu luyện, cho dù mệt mỏi, sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, tinh thần lại sáng láng.

Nếu không phải hắn nhìn Mặc Hoạ lớn lên, hắn cơ hồ đều hoài nghi Mặc Hoạ bị lão yêu quái nào đoạt xá...

Mặc Họa khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, thở phào một cái, đặt mông ngồi trên mặt đất, xoa xoa cánh tay nhỏ đau nhức.

Phùng lão tiên sinh liền tiến lên, xoa bóp mấy huyệt vị cho hắn, lại lấy linh lực nhu hòa, khơi thông khí huyết của Mặc Hoạ.

Mặc Hoạ như tắm gió xuân, cả người đều thoải mái hơn không ít.

"Cảm ơn Phùng gia gia!" Mặc Hoạ cười nói tạ ơn.

"Ta nên cảm ơn ngươi mới đúng." Phùng lão tiên sinh phủi phủi tro bụi trên mặt đất, ngồi ở bên cạnh Mặc Hoạ, hòa ái nói:

"Nếu không có ngươi, có thể đời này ta cũng không thể nhìn đến lò luyện đan bực này."

"Sau này ta sẽ làm cho ngài một cái tốt hơn." Mặc Hoạ thề son sắt nói.

Phùng lão tiên sinh bật cười: "Cái này là đủ rồi."

Nói xong, Phùng lão tiên sinh lấy ra một miếng ngọc bội, đưa cho Mặc Hoạ: "Đây là ta tặng cho ngươi."

Ngọc bội có màu trắng nhạt, bên trong ẩn ẩn có linh văn xanh biếc, không biết là loại ngọc nào, cũng không có linh lực gì, kiểu dáng nhìn đơn giản, tạo hình cũng bình thường, nhưng ánh mắt vừa chạm đến, liền cảm giác khí tức tường hòa, tâm thần yên ổn.

"Đây là ngọc gì vậy?"

"Đây là Đan ngọc." Phùng lão tiên sinh nói.

"Đan ngọc?"

Phùng lão tiên sinh lật ngọc bội lại, Mặc Hoạ thấy phía trên quả nhiên thiết câu ngân hoa, khắc một chữ "Đan".

"Luyện đan sư bình thường đều mang theo một viên Đan ngọc bên người, hàng năm dùng linh lực Mộc hệ ôn dưỡng, thời gian dài, ngọc giống như linh khí, có thể khiến người ta khí tức an bình, tâm cảnh tường hòa, không nhiễm tạp niệm."

"Viên Đan ngọc này là năm đó sư phụ tặng cho ta. Nhiều năm như vậy, ta vấn mạch chữa bệnh, luyện đan cứu người, một mực mang theo bên người. Hiện tại ta lưu lại cũng vô dụng, liền đưa cho ngươi."

Phùng lão tiên sinh nói.

Mặc Hoạ lắc đầu: "Vật quý trọng như vậy, ta không thể nhận."

Phùng lão tiên sinh lại tự tay đem Đan ngọc đeo ở trên cổ Mặc Hoạ: "Trưởng giả ban thưởng, không thể từ chối."

"Thế nhưng..." Mặc Hoạ có chút hổ thẹn: "Ta cũng không phải Đan sư, ngài đưa cho ta làm gì?"

Phùng lão tiên sinh trầm tư chốc lát, nói: "Đan sư cứu người, nhưng lại cứu không được quá nhiều người, trận sư không cứu người, nhưng lại có thể cứu rất nhiều người."

Mặc Hoạ sửng sốt, sau đó như có điều hiểu ra gật gật đầu.

Phùng lão tiên sinh nhìn Mặc Hoạ, mắt lộ ra vẻ chờ đợi nói:

"Còn có một cách nói, Đan sư trị bệnh cứu người, có thể góp nhặt công đức, Đan ngọc tùy thân mang theo, liền gánh chịu công đức của Đan sư. Ta đưa Đan ngọc cho ngươi, là hi vọng nó có thể bảo đảm ngươi gặp dữ hóa lành, bình an lớn lên."

Mặc Hoạ trong lòng cả kinh, lo lắng nói: "Vậy đem ngọc cho ta, ngài làm sao bây giờ?"

Phùng lão tiên sinh cười: "Cách nói về công đức chỉ là hư vô mờ mịt, chỉ là cầu được an tâm mà thôi. Ta luyện đan hành y nhiều năm như vậy, cũng không phải là vì tin những thứ này."

Mặc Hoạ nói: "Vậy nếu nói về công đức, là thật thì sao?"

Nụ cười của Phùng lão tiên sinh càng lộ vẻ hòa ái: "Nếu như công đức là thật, vậy ta đưa Đan ngọc cho ngươi, Đan ngọc lại thật sự có thể giúp ngươi gặp dữ hóa lành, nói không chừng là công đức lớn hơn nhiều so với ta chữa bệnh cứu người nhiều năm như vậy đấy."

Mặc Hoạ có chút ngượng ngùng, chỉ có thể nhận lấy nói: "Cảm ơn Phùng gia gia!"

Đan ngọc lạnh lẽo treo ở trên cổ, Mặc Hoạ cảm thấy tâm thần an bình, lại cảm thấy trong lòng ấm áp.

Cũng không biết có phải là bởi vì tác dụng của Đan ngọc hay không, tâm cảnh Mặc Hoạ bình thản, lúc vẽ trận pháp càng thêm chuyên chú, vận bút cũng càng lưu loát sinh động.

Hai ngày sau, Mặc Hoạ liền đem nhất phẩm Hỏa Mộc Song Sinh phục trận hoạ xong.

Mặc Hoạ mời Phùng lão tiên sinh tới khai lò, theo Phùng lão tiên sinh cùng nhau đến đây, còn có một số đan sư khác.

Những đan sư này được Phùng lão tiên sinh mời gia nhập vào luyện đan, cùng nghiên cứu đan đạo, luyện chế đan dược.

Phùng lão tiên sinh đặt linh thạch, châm lửa mở lò, lò lửa đỏ tươi lập tức dấy lên.

Mặc dù trước đó đã có dự liệu, nhưng khi nhìn thấy lò lửa tinh thuần như vậy, Phùng lão tiên sinh vẫn hơi hơi giật mình.

Đây chính là lô hỏa trên linh lực của Luyện Khí kỳ siêu thoát bình thường.

Những luyện đan sư khác thấy thế thì thần sắc càng chấn động, sau đó đều kích động không thôi.

Phùng lão tiên sinh lại thử lợi dụng linh lực của lò luyện hỏa mộc điều hòa, luyện một lò đan dược.

Đan dược là Huyết Khí Đan thường thấy, có thể cầm máu hồi khí, là đan dược tu sĩ ở nhà dùng, hoặc là một trong những đan dược thường dùng khi ra ngoài săn yêu.

Đan dược tuy bình thường, nhưng phẩm chất thành đan lại không tầm thường, lô hỏa tinh thuần khiến dược hiệu tăng lên một thành có thừa.

Phùng lão tiên sinh vô cùng hài lòng, lại không nhịn được nhìn Mặc Hoạ bên cạnh, vui mừng gật đầu.