Chương 225 Đạo tâm
Sau khi xem pháo hoa, Tuyết di nói lời cảm tạ với Mặc Hoạ, sau đó tạm biệt vợ chồng Mặc Sơn, liền dẫn Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi trở về.
Mặc Sơn có hẹn với mấy huynh đệ đội săn yêu, muốn cùng nhau uống rượu.
Liễu Như Hoa thì cùng Khương di đi ngắm hoa đăng, thuận tiện nếm thử mấy cửa hàng điểm tâm mới mở.
Chân trời khói lửa vẫn còn đang bốc cháy, Mặc Hoạ cũng chỉ có thể một mình đi dạo phố.
Đi dạo một vòng, thần thức Mặc Hoạ chợt có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện Du trưởng lão cũng một mình ngồi ở trên nóc nhà, lẻ loi trơ trọi uống rượu.
Mặc Hoạ thi triển Thệ Thủy Bộ, thẳng đứng dán vào vách tường, từng bước một đi lên nóc nhà.
Du trưởng lão nhìn thấy Mặc Hoạ, ánh mắt sáng lên, vỗ vỗ mái ngói bên cạnh: "Đến đây, ngồi đây, cùng uống một chén."
Mặc Hoạ đến ngồi xuống bên cạnh Du trưởng lão, từ trong túi trữ vật lấy ra rượu trái cây, cùng Du trưởng lão cụng một chén.
Rượu của Du trưởng lão là rượu mạnh, trong miệng đầy cay.
Rượu của Mặc Hoạ thì ngọt ngào, uống bao nhiêu cũng được.
Rượu trái cây vào cổ họng, có dư vị ngọt ngào, Mặc Hoạ không khỏi lắc lắc cái đầu nhỏ, quay đầu nhìn Du trưởng lão, nhịn không được hỏi:
"Trưởng lão, ngài chỉ có một mình sao?"
"Một mình làm sao vậy?"
"Nhìn có chút lẻ loi trơ trọi..." Mặc Hoạ đồng tình nói.
Lông mày Du trưởng lão nhướn lên, thở dài nhìn về phía xa xa nói: "Ta đây là cao hứng cho nên một mình đi lên uống một hớp rượu."
Mặc Hoạ gật đầu, cao hứng là được, chỉ cần không phải thê lương là được.
Mặc Hoạ suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Trưởng lão, trở thành Trúc Cơ tu sĩ rất khó sao?"
"Sao, muốn lên Trúc Cơ à?" Du trưởng lão có chút ngoài ý muốn.
"Còn sớm lắm, để ta hỏi trước." Mặc Hoạ có chút ngại ngùng cười nói.
Hiện tại hắn đã là Luyện Khí tầng sáu, còn chưa tới Luyện Khí hậu kỳ, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới Trúc Cơ.
"Trúc Cơ sao, nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản."
"Trưởng lão, ngài nói dễ hiểu một chút đi."
Du trưởng lão sặc một chút, không thừa nước đục thả câu, nói thẳng:
"Điểm khó khăn của Trúc Cơ kỳ thật chỉ có hai cái, một là linh căn, hai là linh thạch..."
"Linh căn không cần nhiều lời, linh căn tốt, linh lực thâm hậu, đột phá cũng dễ dàng hơn chút. Linh thạch thì càng không cần phải nói, không có linh thạch tu luyện cũng thành vấn đề, chớ nói chi là Trúc Cơ."
"Không phải còn có linh vật sao?" Mặc Hoạ hỏi.
"Phần lớn linh vật vẫn phải tốn linh thạch để mua, ít nhất những linh vật tu sĩ bình thường như chúng ta cần đều có thể dùng linh thạch mua được." Du trưởng lão nói.
Mặc Hoạ nhẹ gật đầu: "Cho nên xét đến cùng, vẫn là vấn đề linh thạch."
Du trưởng lão gật đầu nói: "Không sai."
"Vậy nếu linh căn không kém, linh thạch không thiếu, có phải nhất định có thể lên Trúc Cơ hay không?"
"Chuyện thế gian này, khó mà nói nhất định, mọi việc đều sẽ có ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần không thiếu linh thạch, Trúc Cơ đại khái là không có vấn đề."
Du trưởng lão uống một hớp rượu, tiếp tục nói: "Chuẩn bị tốt linh thạch, gom đủ linh vật, một lần thất bại, vậy lại làm một lần, tóm lại sẽ có một lần thành công. Mà chỉ cần thành công một lần, chính là tu sĩ Trúc Cơ."
Mặc Hoạ nhíu nhíu mày: "Nghe qua, hình như cũng không khó..."
"Tu đạo từ khi bắt đầu Luyện Khí, Trúc Cơ tuy cao hơn một bậc, nhưng cũng chỉ là bước thêm một bước so với Luyện Khí mà thôi. Sau này từ Kim Đan cảnh bắt đầu, mới là một bước khó hơn một bước, đối với linh căn, thiên phú, ngộ tính, yêu cầu truyền thừa đều rất hà khắc."
Du trưởng lão than thở: "Về phần Trúc Cơ, vốn chính là có linh thạch là được."
Trúc Cơ có linh thạch là được, nhưng tán tu trăm năm qua cũng chỉ có Du trưởng lão thành công lên được Trúc Cơ...
Mặc Hoạ hỏi: "Trúc Cơ cần rất nhiều linh thạch sao?"
Du trưởng lão thở dài: "Mỗi người mỗi khác, dùng để tu luyện, hơn nữa mua linh vật, ít nhất cũng phải hơn vạn miếng linh thạch."
Mặc Hoạ trong lòng yên lặng tính toán, một tu sĩ Luyện Khí bình thường, mỗi ngày kiếm một viên linh thạch, một năm ba trăm sáu mươi viên, tích lũy đủ hơn một vạn viên linh thạch, đoán chừng cũng phải chừng ba mươi năm.
Không ăn không uống không phát sinh việc xui xẻo, tích lũy ba mươi năm.
Đây vẫn chỉ là linh thạch dùng để đột phá, nếu thất bại, tất cả linh thạch tiêu hao hầu như không còn, ba mươi năm khổ cực trôi theo dòng nước.
Huống chi tu sĩ làm sao có thể không ăn không uống, làm sao có thể vô bệnh vô tai, làm sao có thể không gặp phải sự cố đột phát chứ?
Mặc Hoạ cũng thở dài.
Du trưởng lão khổ sở nói: "Tán tu không cách nào tiến thăng trúc cơ, nguyên nhân chủ yếu nhất kỳ thực chính là nghèo."
"Ngưỡng cửa tu đạo có rất nhiều, nhưng nghèo mới là ngưỡng cửa tuyệt vọng nhất."
"Linh căn không được, ngay từ đầu ngươi đã biết đường này không thông, nhưng nghèo sẽ để cho ngươi nhìn thấy hi vọng trước, lại để ngươi nhận thức tuyệt vọng, linh thạch vĩnh viễn là hạt cát trong sa mạc, đại đạo vĩnh viễn là mong muốn mà không thể thành."
Trong thần sắc của Du trưởng lão vừa có thẫn thờ, cũng có bất đắc dĩ.
"Tán tu trên đời này đều như vậy sao?" Mặc Hoạ hỏi.
"Nói chung là như vậy." Du trưởng lão thở dài: "Tu đạo giới này tu sĩ Luyện Khí kỳ là nhiều nhất, cũng là tu sĩ Luyện Khí kỳ khổ nhất. Cửu Châu mênh mông, mênh mông vô tận, tương lai khi ngươi rời khỏi Hắc Sơn giới, tự mình đi nhìn một cái sẽ biết, ở đâu cũng có Tiên thành nghèo hơn Thông Tiên Thành, so với những tu sĩ săn yêu sư như chúng ta còn khổ hơn nhiều vô số kể."
Mặc Hoạ thần sắc sa sút, trầm mặc không nói.
Du trưởng lão lúc này mới phát giác, mình nói hơi nhiều, những lời này vốn không nên nói với đứa bé này.
Du trưởng lão vỗ vỗ bả vai Mặc Hoạ, chuyển đề tài nói: "Chuyện của người khác chúng ta không quản được, chí ít tán tu Thông Tiên Thành, về sau sẽ càng ngày càng tốt, chuyện này đều nhờ ngươi a."
Mặc Hoạ có chút ngượng ngùng: "Ta cũng không có làm cái gì, chỉ là vẽ một ít trận pháp."
"Trận pháp là quan trọng nhất." Du trưởng lão vẻ mặt trịnh trọng nói: "Không có trận sư vẽ trận pháp, dù là trong tán tu lại có thêm một cái, cho dù là ba bốn Trúc Cơ, cũng vô ích, mọi người nên nghèo vẫn là nghèo, nên khổ vẫn là khổ."
Mặc Hoạ sửng sốt một chút.
Hắn biết địa vị trận sư tương đối cao, trận pháp cũng rất khó học, các phương diện tu giới đều cần trận pháp, nhưng cũng không đến mức giống như Du trưởng lão nói, so với ba bốn tu sĩ Trúc Cơ còn quan trọng hơn.
Du trưởng lão nhìn ra nghi hoặc của Mặc Hoạ, kiên nhẫn nói cho Mặc Hoạ nghe:
"Luyện khí là tầng dưới chót, bước lên một bước là Trúc Cơ, trở thành tu sĩ Trúc Cơ, liền có tư cách tìm kiếm đại đạo, có thể sửa mệnh của mình."
"Ta đã thành tu sĩ Trúc Cơ, đổi cả số mệnh của mình, nhưng ta không có cách nào thay đổi được tính mạng của những tán tu khác. Ta có thể quần nhau với Tiền gia, tận lực không bị ức hiếp, nhưng trên thực tế ta lại không giúp được gì cho bọn họ."
"Bọn họ vẫn nghèo như cũ, vẫn khổ như cũ, vẫn gian nan sống qua ngày, chỉ có thể cả đời chỉ là Luyện Khí. Ta có tu vi, cho dù đi trộm đi cướp, cũng không kiếm được bao nhiêu linh thạch."
"Nhưng trận pháp không giống!"
Du trưởng lão ánh mắt sáng ngời nhìn Mặc Hoạ: "Dù ngươi chỉ có Luyện Khí, chỉ cần ngươi biết trận pháp, là có thể chân chính ban ơn cho tất cả tán tu. Để bọn họ có thể mưu sinh, có thể kiếm linh thạch, có thể tiến thêm một bước trên con đường tu hành."
"Tu vi có thể dùng để sát sinh, nhưng trận pháp lại có thể tạo phúc vạn sinh!"
Mặc Hoạ nhất thời trong lòng xúc động, gật đầu nói: "Trưởng lão, ta hiểu rồi."
Du trưởng lão vui mừng gật đầu, không nói nữa, mà lẳng lặng nhìn đèn đuốc vạn nhà trong Thông Tiên Thành.
Mặc Hoạ cũng theo ánh mắt Du trưởng lão nhìn lại.
Đèn lồng đỏ rực treo từ đầu đường đến cuối phố, dưới ánh đèn đuốc chiếu rọi, trẻ con đuổi theo nhau vui đùa ầm ĩ, tu sĩ gặp nhau hành lễ hoặc kết bạn đồng hành, phi thường náo nhiệt.
Chân trời khói lửa sáng lạn, phường thị san sát nối tiếp nhau, dòng người trên đường bắt đầu khởi động.
Tiếng hoan hô cười nói, hòa vào ánh đèn vạn nhà, cùng khói lửa sáng chói đầy trời, thắp sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Ánh đèn vạn nhà này cùng pháo hoa lộng lẫy cũng chiếu vào đôi mắt của Mặc Hoạ.
Mặc Hoạ nho nhỏ dần dần kiên định đạo tâm:
Đời này hắn sẽ cố gắng tu hành, tìm hiểu trận pháp, lấy trận pháp thông thiên triệt địa để vấn đạo trường sinh, nghịch thiên cải mệnh.
Cải mệnh của mình, cũng sửa mệnh của tất cả tu sĩ tầng dưới chót trong thiên hạ này.
Đến lúc đó không chỉ Thông Tiên Thành, tất cả tán tu trong thiên hạ này, cả đời cũng không còn là Luyện Khí!