← Quay lại trang sách

Chương 350 Cải mệnh (3000 chữ)

Ngươi lừa hắn?"

"Ta không lừa." Trang tiên sinh hùng hồn nói: "Ta chỉ nói đại trận khởi bước của Nhất phẩm thập văn, không nói đại trận cho hắn chính là thập văn."

"Đại trận thập nhất văn, coi như là khởi bước của thập văn!"

Trang tiên sinh dựa theo lý mà tranh luận.

Da mặt Khôi lão run rẩy, cảm thấy Trang tiên sinh làm việc thật sự là không hợp thói thường, đồng thời càng thêm khó có thể tin:

"Cho nên, hắn vẽ ra, thật ra thì không phải là đại trận trận xu nhất phẩm thập văn, mà là... nhất phẩm thập nhất văn?"

Trang tiên sinh thở dài: "Cho nên ta mới giật mình."

"Ngọc giản đại trận là ngươi cho, ngươi giật mình cái gì?"

"Chính là bởi vì là ta cho, cho nên mới giật mình." Trang tiên sinh thở dài: "Rất khó để vẽ, trận sư nhị phẩm bình thường đều học không được."

Mà Mặc Hoạ vẽ ra trong vòng một tháng...

Hơn nữa nhìn bộ dáng, bút pháp vô cùng thuần thục, không biết đã vẽ bao nhiêu lần...

"Vì sao lúc đầu ngươi không nói?" Khôi lão hỏi.

"Ta nói thì đã sao?" Trang tiên sinh thản nhiên nói.

Trang tiên sinh quay đầu, nhìn về phía núi sâu bị nhuộm đỏ trong bóng đêm, ánh mắt thâm thúy nói:

"Đại yêu này không phải là đại yêu bình thường. Đại trận nhất phẩm thập văn không thể vây giết được, cho nên chỉ có thể dùng đại trận thập nhất văn này giết chết."

"Thập văn cũng tốt, thập nhất văn cũng được, Mặc Hoạ nếu đã quyết định, đều nhất định phải học, cho nên dạng đại trận gì, kỳ thật không quan trọng."

"Nếu như hắn có thể học được, cũng tạo dựng đại trận thập nhất văn thì có thể vây giết được đại yêu. Nếu như không học được, vậy dĩ nhiên sẽ từ bỏ, cũng không cần lãng phí nhân lực vật lực vô ích, giãy giụa vô dụng như vậy."

Khôi lão cau mày nói: "Đại trận thập nhất văn có thể giết chết không?"

Trang tiên sinh cười như không cười: "Thế gian này, có chuyện tất nhiên sao? Cho dù trận pháp băng giải, vẫn sẽ lưu lại một tia sinh môn, làm sao có thể có kết cục chắc chắn phải chết chân chính."

"Ngũ Hành Đồ Yêu Đại Trận thập nhất văn, chỉ nói riêng về lực sát thương đã đủ để vây giết đại yêu. Nhưng đại yêu là Đạo Nghiệt, là dị số của thiên đạo, không đến cuối cùng, không ai biết sẽ phát sinh cái gì..."

"Nếu không giết được thì sao?" Khôi lão lại hỏi.

"Yên tâm đi." Trang tiên sinh nói: "Chỉ cần xây dựng đại trận thành công, cho dù cuối cùng không giết chết được đại yêu thì cũng có thể hao tổn hơn phân nửa huyết khí của nó, khiến đại yêu trọng thương."

"Đại yêu toàn thịnh, không ai dám trêu chọc. Nhưng đại yêu trọng thương, có rất nhiều người cảm thấy hứng thú."

"Đạo Đình Ti, các đại thế gia, tông môn, đều sẽ nghĩ biện pháp ra tay, dù sao đây chính là một... Đạo Nghiệt còn sống."

"Thật sự không được." Trang tiên sinh nhìn Khôi lão, cười như không cười nói: "Ngươi cũng có thể ra tay, chẳng qua chỉ là chết một lần mà thôi."

"Một bộ thể xác, đổi một con Đạo Nghiệt, vẫn là đáng giá."

Ánh mắt Khôi lão rũ xuống, đứng khoanh tay, trong ánh mắt rũ xuống hiện lên một tia sắc bén.

Trang tiên sinh thấp giọng nói thầm: "Đã một bó tuổi rồi mà còn không thẳng thắn thành khẩn như vậy, còn giả bộ thâm trầm làm gì..."

Khôi lão trì trệ, không khỏi thở dài, lại hỏi hắn:

"Ngươi thật sự không muốn thu đệ tử thân truyền?"

Lần này đến phiên Trang tiên sinh bị hỏi khó, hắn chần chừ một lúc lâu, lúc này mới thở dài: "Ta đã nói rồi, đời này cũng không thu đồ đệ nữa."

Khôi lão thản nhiên nói: "Số lần ngươi nuốt lời, ta đếm không xuể, giả bộ nhất ngôn cửu đỉnh gì đó..."

Trang tiên sinh khựng lại, thở dài:

"Nói chuyện với ngươi thật không thú vị, rất dễ dàng bị vạch trần."

Khôi lão không để ý tới hắn.

Trang tiên sinh nhớ tới Mặc Hoạ, trong lòng hoảng hốt.

Nếu là trước kia, hắn thu đệ tử này liền thu, nhưng bây giờ, xưa đâu bằng nay...

Trang tiên sinh trầm mặc một lát, tự than thở:

"Làm đệ tử ký danh thì thôi, thu hắn làm đệ tử thân truyền, sẽ hại hắn, cũng sẽ hại ta..."

Trang tiên sinh đặt mình trong bóng đêm vô biên, toàn thân bị bóng tối bao phủ, ánh trăng thê lương chiếu xuống mặt đất, nhưng không chiếu lên mặt hắn.

"Dù sao người muốn giết ta nhiều vô số kể..."

...

Sau khi Mặc Hoạ về nhà, liền bắt đầu chính thức cân nhắc xây dựng đại trận.

Hắn trước tiên tìm được Du trưởng lão, mở miệng liền nói:

"Trưởng lão, ta muốn làm thịt con heo kia!"

Du trưởng lão trực tiếp giật mình: "Con heo nào?"

Bàn tay nhỏ của Mặc Hoạ duỗi ra, chỉ về hướng thâm sơn, chỉ về phía đạo huyết khí vừa trùng thiên vừa cường đại đến mức làm cho người ta sợ hãi kia.

Du trưởng lão giật mình kêu lên: "Nói bậy bạ gì đó!"

Đây chính là Phong Không, một đại yêu trong truyền thuyết sẽ ăn hết toàn bộ tu sĩ của Thông Tiên Thành, làm sao có thể giết chết.

Cho dù có thể giết, cũng không tới phiên tán tu bọn họ tới giết.

Bọn họ căn bản không có nội tình và thực lực đó.

"Có thể giết!" Mặc Hoạ kiên trì nói.

Du trưởng lão muốn nói gì đó nhưng liếc nhìn Mặc Họa đột nhiên trở nên trầm mặc.

Trong lòng của hắn biết, Mặc Hoạ là không muốn rời khỏi Thông Tiên Thành, cũng không muốn để bọn họ xa xứ.

Bọn họ cũng không muốn rời đi, nhưng không rời đi không được.

Tai hoạ lớn tiến đến, những tán tu bọn hắn, căn bản không có lựa chọn, chỉ có con đường nước chảy bèo trôi này, bọn hắn chỉ có thể rời đi cố thổ, tìm đường ra khác.

Nói đến đây, Du trưởng lão bỗng nhiên lại có chút không nỡ.

Một khi dời thành, hắn không biết còn có thể gặp lại Mặc Hoạ hay không.

Mặc dù hắn vì Mặc Hoạ là một trận sư nên mới coi trọng hắn như vậy, nhưng từ tận đáy lòng cũng thích đứa bé này.

Du trưởng lão trong lòng có chút chua xót, vỗ vỗ bả vai Mặc Hoạ, trịnh trọng nói:

"Ngươi cầm linh thạch, tìm một đường ra tốt ở châu giới phụ cận, an ổn thăng tiến Trúc Cơ, lấy năng lực của ngươi, tương lai tất nhiên có thể trở thành Đại Trận Sư làm người kính ngưỡng."

"Còn tán tu Thông Tiên Thành, có ta chiếu cố, ngươi cứ yên tâm đi."

"Dời đến phía nam, tuy rằng vất vả, nhưng chỉ cần chúng ta có thể tự lực cánh sinh, khổ một chút cũng chỉ có khổ một chút, không có gì phải sợ, dù sao tán tu không sợ nhất, chính là vất vả."

Du trưởng lão nghĩ biện pháp an ủi Mặc Hoạ.

Mặc Hoạ lại lắc đầu, chân thành nói: "Trưởng lão, ta thật sự có biện pháp giết đại yêu!"

Du trưởng lão ngẩn ra, không khỏi nhíu mày, cẩn thận đánh giá thần tình của Mặc Hoạ.

Mặc Hoạ thần sắc bình tĩnh, trong trầm ổn mang theo tự tin, không hề giống như là nói đùa, cũng không giống như là một lời nói tình nguyện.

Du trưởng lão trong lòng giật thót, nhịn không được nói: "Ngươi... thật sự có biện pháp?"

Mặc Hoạ gật đầu, nói thẳng: "Chúng ta có thể xây dựng đại trận, giết Phong Không!"

Du trưởng lão thần sắc kinh ngạc: "Đại trận..."

Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy đại trận, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn nghe được ba chữ "Xây dựng đại trận".

Trước đó hắn cũng nghe người ta nói qua đại trận, nói là châu giới nào, tông môn hoặc gia tộc nào, nội tình thâm hậu, thậm chí xây đại trận hộ phái cường đại, sừng sững ngàn năm không ngã...

Nhưng loại lời này, cũng chỉ là nghe một chút, hắn cũng không thèm để ý.

Tán tu bọn họ ngay cả trận pháp bình thường cũng không dùng nổi huống chi là đại trận.

Cho dù là người nói với hắn lời này, cũng chỉ biết có đại trận, không có khả năng tận mắt nhìn thấy.

Không đến thời khắc tồn vong nguy cấp, tông môn cũng không có khả năng mở ra đại trận hộ phái.

Rất nhiều tán tu, thậm chí là rất nhiều tu sĩ gia tộc hoặc là tông môn, cả đời cũng chưa hẳn có thể tận mắt nhìn thấy đại trận mở ra một lần.

Chứ đừng nói tự mình "Xây đại trận".

Loại chuyện này, quả thực chính là nói mơ giữa ban ngày.

Du trưởng lão sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nói: "Đại trận gì?"

"Ngũ Hành Đồ Yêu đại trận!" Mặc Hoạ bá khí nói.

Du trưởng lão bị chấn trụ, cái tên đại trận này, chỉ là nghe thôi đã cảm thấy sát phạt chi khí đập vào mặt.

Hơn nữa vừa nghe, giống như là có thể trấn sát đại yêu...

Chỉ là trong lòng hắn vẫn là không yên lòng: "Thật có thể giết?"

Mặc Hoạ nghiêm cẩn nói: "Đại khái có thể giết, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra."

Trang tiên sinh đã đưa trận pháp cho hắn, vậy theo như dự đoán của Trang tiên sinh, Ngũ Hành Đồ Yêu Đại Trận có thể trấn sát Phong Không, cho dù không thể giết, ít nhất cũng có thể chống lại đại yêu.

Nếu không, Trang tiên sinh sẽ không để hắn học.

Chỉ là Mặc Hoạ quen biết Trang tiên sinh đã lâu, nghe Trang tiên sinh nói qua đạo lý, thế gian này không có chuyện gì xác định trăm phần trăm không thể nghi ngờ, cho nên hắn nói chuyện vẫn nghiêm cẩn hơn một chút.

Mặc dù như thế, cũng đủ để cho Du trưởng lão rung động.

Xác suất lớn có thể giết.

Đây chính là đại yêu a, là đại tai nạn mà lịch đại Thông Tiên Thành ghi chép lại, căn bản không có cách nào chống đỡ, Mặc Hoạ lại nói "Đại khái có thể giết"...

Du trưởng lão xoắn xuýt.

Hắn chắp hai tay sau lưng, đi vòng quanh trong sảnh, vừa đi vừa suy tư, nhưng vẫn thật lâu không quyết định được.

Du trưởng lão đi vài vòng, bỗng nhiên dừng lại, hỏi:

"Đại trận này... Ai tới vẽ đây?"

Mặc Hoạ vỗ vỗ ngực nhỏ của mình: "Ta!"

Du trưởng lão thầm nghĩ quả là thế nhưng hắn vẫn khó có thể tin nói:

"Ngươi... Biết vẽ đại trận rồi hả?"

Mặc Hoạ cũng không giấu diếm Du trưởng lão: "Mấu chốt nhất đều đã biết, phía sau có thể chậm rãi học, nhưng chuẩn bị đại trận phải sớm chuẩn bị, nếu không thời gian sẽ không kịp."

"Chuẩn bị xây dựng đại trận là có gì?"

Du trưởng lão hỏi, hắn chỉ biết đại trận rất khó kiến thiết, không biết cụ thể khó ở chỗ nào.

Mặc Hoạ liền đếm một lần cho Du trưởng lão nghe, để cho trong lòng hắn có tính toán:

"Tạo dựng đại trận, cần rất nhiều nhân lực vật lực."

"Nhân lực bao gồm Luyện Khí sư, Tượng sư, Chủ Trận sư của Hoạ Trận Xu, cùng với Trận sư khác trợ giúp bổ sung trận pháp, ngoài ra có thể giúp đỡ xuất lực từ Thể tu, cũng càng nhiều càng tốt..."

"Vật lực đầu tiên chính là linh thạch, mặt khác còn có các loại tài liệu tu đạo, ví dụ như luyện khí tinh thiết, kiến trúc đất đá, linh mực..."

Du trưởng lão càng nghe càng giật mình.

Xây dựng đại trận, hao tổn của cải lớn như thế, trình tự làm việc phong phú như vậy, khó trách hắn sống lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua một tòa đại trận, càng chưa từng thấy có người dám đi xây đại trận.

Chuyện trong trận pháp, Du trưởng lão không lo lắng, hắn có tín nhiệm mù quáng đối với Mặc Hoạ.

Trên trận pháp, Mặc Hoạ nói cái gì chính là cái đó.

Tuy rằng hắn cảm thấy đại trận khẳng định rất khó vẽ, nhưng Mặc Hoạ đã nói hắn biết, vậy hắn khẳng định sẽ vẽ, Du trưởng lão một chút cũng không nghi ngờ.

Vấn đề hiện tại là bọn họ có nguyện ý hay không, bỏ ra nhiều nhân lực và vật lực như vậy để xây dựng đại trận.

Du trưởng lão nhíu mày, nhớ tới một vấn đề:

"Cho dù săn yêu sư xuất lực toàn bộ, linh thạch cũng đều dùng tới, cũng không đủ xây thành đại trận..."

Mặc Hoạ gật đầu: "Cho nên còn phải nghĩ biện pháp khác, nhưng chỉ có ngài đồng ý trước, ta mới tiện đi tìm những người khác nói."

Đạo Đình Ti quyền binh lớn, Đạo Binh Ti công sát mạnh, nhưng săn yêu sư nhiều người nhất, cùng Mặc Hoạ quen thuộc nhất, hơn nữa cùng một nhịp thở với việc này, thậm chí là liên quan tới tính mạng.

Cho nên chỉ có Du trưởng lão đồng ý trước, đại trận mới có thể xây dựng cơ sở.

Du trưởng lão càng rối rắm, hắn lại bắt đầu đi qua đi lại trong sảnh, hơn nữa vừa đi vừa vuốt râu, trong lòng do dự không quyết.

Đây là một canh bạc.

Cược thắng, bọn họ có thể an cư lạc nghiệp ở Thông Tiên Thành.

Các sản nghiệp như Luyện Khí Hành, Luyện Đan Hành đều có, cuộc sống của bọn họ sẽ càng ngày càng tốt.

Thua cuộc, bọn họ liền một nghèo hai trắng.

Đến lúc đó vẫn có thể dời thành, chỉ có điều vật tư thiếu thốn, cuộc sống càng khổ hơn một chút.

Nếu như không đánh bạc, bọn họ nhất định phải xa xứ.

Dời đến một nơi hoang vắng không biết, trải qua gian khổ, hơn nữa rất có thể còn có thời gian áp bách.

Chỗ tốt duy nhất là trong tay còn có một chút linh thạch.

Mặc dù có những linh thạch này, nhưng miệng ăn núi lở, chưa hẳn có thể chống đỡ được bao lâu.

Hơn nữa đoạn đường trèo non lội suối này, không biết có bao nhiêu nguy hiểm, những linh thạch này cuối cùng có thể lưu trong tay hay không, vẫn là ẩn số.

Du trưởng lão quay đầu lại nhìn Mặc Hoạ.

Ánh mắt Mặc Hoạ kiên định sáng ngời, nhưng người lại gầy gò đi rất nhiều, những ngày qua, tất nhiên sẽ hết lòng hết sức, phí rất nhiều tâm tư.

Lại nghĩ tới đại trận mà hắn nói, đó tất nhiên là đang vẽ đại trận mất ăn mất ngủ.

Những thứ này là vì sao?

Hắn có thể đi, không cần vất vả giống như những tán tu bọn họ, có thể an an ổn ổn Trúc Cơ, tìm thế lực có tiền đồ làm chỗ dựa, tiền cảnh tu đạo không thể đo lường.

Nhưng đứa bé này vẫn hao hết tâm tư vì bọn họ.

Đáy lòng Du trưởng lão run lên, quyết định thật nhanh.

Hắn muốn đánh cược một lần!

Khổ cực một phần, cùng cực khổ mười phần, đối với tán tu mà nói, kỳ thật đều không có khác biệt.

Nếu không có chí tiến thủ, tình trạng vất vả một phần, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành vất vả mười phần.

Nhưng nếu mình cược thắng, vậy bọn họ sẽ thật sự thay đổi vận mệnh của tán tu.

Ít nhất, là sửa lại mạng của tán tu Thông Tiên Thành.

Du trưởng lão trịnh trọng gật đầu nói: "Tốt, chúng ta kiến tạo đại trận!"

Mặc Hoạ thần sắc vui mừng, ngược lại có chút băn khoăn nói:

"Ngài không suy nghĩ thêm một chút nữa sao?"

"Nên quyết đoán không ngừng, phản thụ kỳ loạn." Du trưởng lão nói: "Làm việc phải quyết đoán, nhất định phải quyết đoán!"

"Huống chi ngươi tới tìm ta, khẳng định trước đó đều cân nhắc qua, chuyện đại trận ngươi hiểu rõ hơn ta, ta cần gì phải phí nhiều tâm tư như vậy."

Mặc Hoạ yên lòng, nói: "Vậy ta lại đi tìm người khác."

Du trưởng lão gật đầu nói: "Ngươi tìm người tới, chúng ta cùng nhau nói chuyện đi."

"Được." Mặc Hoạ gật gật đầu.

Có Du trưởng lão hỗ trợ thuyết phục, sự tình hẳn là sẽ thuận lợi hơn một chút.

Mặc Hoạ đứng dậy cáo từ, liền đi Đạo Đình Ti.

Du trưởng lão nhìn xem bóng lưng Mặc Hoạ, suy nghĩ xuất thần, cuối cùng thở dài.

Xây dựng đại trận đối kháng với đại yêu, đây là đang đánh cược.

Mình dám cược, tán tu trước đó chưa chắc đã không dám cược, chỉ là bọn họ không có cơ hội này.

Ngàn vạn năm qua, cũng không có một tiểu trận sư nào giống như Mặc Hoạ, có thể vẽ ra đại trận, cũng nguyện ý vẽ đại trận cho bọn họ, còn nguyện ý giúp những tán tu bọn họ liều mạng một trận, đi thay đổi vận mệnh của mình...