← Quay lại trang sách

Chương 364 Gợn sóng

Mặc Hoạ điều dưỡng mấy ngày, cảm thấy không có gì đáng ngại, liền đi thăm hỏi Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh phải rời đi.

Trước đó Mặc Hoạ còn nghĩ, học tốt thần thức diễn toán, sau đó cho Trang tiên sinh một kinh hỉ.

Hiện tại xem ra, "kinh hỉ" này, có thể có chút quá lớn...

Nhưng dường như Trang tiên sinh cũng không thèm để ý, thậm chí hỏi cũng không hỏi một chút.

Mặc Hoạ có chút nghi hoặc, hỏi:

"Tiên sinh, ngài không hỏi xảy ra chuyện gì sao?"

Trang tiên sinh liếc nhìn Mặc Hoạ, khẽ lắc đầu:

"Ta biết, ngươi không nói ta cũng biết, ta không biết, ngươi cũng không cần nói cho ta, đồng thời cũng đừng nói cho bất kỳ ai, đừng cho bất luận kẻ nào biết."

Mặc Hoạ hơi giật mình, nhẹ gật đầu.

Trang tiên sinh lại dặn dò hắn:

"Thần thức diễn toán có thể dùng, nhưng phải khiêm tốn một chút, đừng để người nhìn ra, nếu bị nhìn ra, nghĩ biện pháp che giấu..."

"Về phần trận pháp băng giải, từ nay về sau tuyệt đối không dùng!"

Giọng nói của Trang tiên sinh khá trịnh trọng.

Mặc Hoạ có chút do dự, lại nhỏ giọng nói:

"Vậy nếu... bất đắc dĩ, không dùng không được thì sao?"

Dù sao hắn cũng không biết tương lai sẽ gặp phải nguy hiểm gì, lỡ như tai vạ đến nơi, hắn cũng không thể ngồi chờ chết.

"Nếu không thể không dùng thì..." Trang tiên sinh thản nhiên nói: "Vậy thì phải bảo đảm sau khi dùng xong, không có người sống biết."

Mặc Hoạ trong lòng rùng mình, lại gật gật đầu.

Trang tiên sinh nhìn Mặc Họa, thần sắc hòa hoãn:

"Những thứ này, cũng không phải cảnh giới của ngươi nên học, một khi để người ta biết, tất nhiên sẽ bị người ngấp nghé, dẫn lửa thiêu thân."

Đặc biệt là trận pháp bị băng giải.

Loại truyền thừa này là tuyệt mật trong tuyệt mật.

Trang tiên sinh thở dài.

Chính mình dạy Mặc Hoạ thần thức diễn toán, cũng chỉ là muốn để hắn nhìn thấy con đường, thuận tiện lĩnh ngộ trận pháp, lại không nghĩ rằng, hắn ngay cả một tòa đại trận đều sẽ băng giải...

Đây thật sự là điều hắn tuyệt đối không ngờ tới.

Đại trận băng giải...

Cho dù bây giờ nghĩ lại, Trang tiên sinh vẫn sẽ cảm thấy tim đập nhanh.

Trang tiên sinh biết chắc chắn Mặc Hoạ có chút cơ duyên đặc thù, hắn cũng đã sớm phát hiện ra, hơn nữa phần cơ duyên này, có khả năng còn lớn hơn so với hắn nghĩ.

Nhưng Trang tiên sinh không muốn truy đến cùng.

Mỗi tu sĩ đều có duyên phận của mình, huống chi tiểu tu sĩ có duyên pháp này còn là đệ tử của hắn.

Trang tiên sinh muốn giữ bí mật cho Mặc Hoạ.

Mà biện pháp giữ bí mật tốt nhất, chính là mình cũng không biết bí mật này.

Thần thức của con người là hư vô mờ mịt, khó có thể nắm lấy.

Nhưng thần thức có hư ảo đến đâu, cũng luôn có dấu vết để lần theo.

Chỉ cần biết, tất nhiên sẽ bị người nhìn trộm ra manh mối.

Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là ngay từ đầu cái gì cũng không biết.

Vốn dĩ không có vật gì, nơi nào có bụi bặm.

Mặc Hoạ vốn còn muốn nói chuyện kiếp lôi và trận văn cho Trang tiên sinh, nhưng nếu Trang tiên sinh đã nói như vậy, bây giờ vẫn là trước đừng nói ra cho thỏa đáng.

Mặc Hoạ lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:

"Tiên sinh, ngài có phải là muốn rời đi hay không..."

Dù sao đại trận mình học xong, chuyện của Phong Không cũng giải quyết xong, hình như Trang tiên sinh cũng không có lý do gì để ở lại...

Hơn nữa khí tức của Trang tiên sinh, cũng ngày càng lụn bại.

Tuy nhìn bề ngoài, dung mạo khí độ vẫn giống như trước, không có gì thay đổi.

Nhưng Mặc Hoạ tâm tư tinh tế, lại ở lâu với Trang tiên sinh, loáng thoáng có thể phát hiện được, khí tức Trang tiên sinh tựa hồ đang dần dần nhạt đi.

Đây là một loại cảm giác kỳ diệu.

Dường như sự tồn tại của bản thân Trang tiên sinh đều đang dần dần tiêu tán.

Trang tiên sinh khẽ thở dài: "Đúng vậy."

"Vậy sau này ta còn có thể gặp được ngài sao?"

Mặc Hoạ có chút thất lạc nói.

Trang tiên sinh nhìn thấy vẻ không nỡ trong mắt Mặc Hoạ, dường như đã hạ quyết tâm, ngữ khí ôn hòa, nhưng kiên định nói:

"Có thể gặp mặt đấy..."

...

Sau khi Mặc Hoạ rời đi, thân ảnh Khôi lão hiện lên, nhìn Trang tiên sinh cau mày nói:

"Ngươi đừng làm chuyện dư thừa."

"Cái gì gọi là chuyện dư thừa?"

Khôi lão không vui nói: "Trong lòng ngươi biết rõ, còn cần ta nói sao?"

Trang tiên sinh trầm mặc, một lát sau đôi mắt hơi sáng lên, nói:

"Ta muốn...thu Mặc Hoạ làm đệ tử thân truyền."

Khôi lão thầm nghĩ quả nhiên là thế, giọng điệu càng thêm bất thiện:

"Ngươi muốn chết thì đừng liên lụy đứa nhỏ này. Gia thế của nó không quan trọng, không thể liên lụy đến nhân quả lớn như vậy."

Trang tiên sinh lắc đầu: "Không, hắn có đại khí vận!"

Khôi lão nhíu mày.

Trang tiên sinh nhớ lại một màn ở Đại Hắc Sơn, lại nói:

"Đại trận băng giải mà sinh, kiếp lôi giáng xuống không chết, đây chính là đại khí vận!"

Khôi lão tức giận nói: "Đại khí vận chó má, sinh môn là do hắn tính ra, kiếp lôi vốn không giết hắn, những chuyện này đều có nhân quả riêng, không liên quan tới khí vận hư vô mờ mịt."

Chuyện khí vận như vậy, lừa tu sĩ không biết tình hình còn được, lừa Khôi lão cũng có chút gượng ép.

Trang tiên sinh thấy không lừa được Khôi lão, liền nói:

"Vậy thì không tính là có khí vận, nhưng ít ra có đạo tâm, tuổi tuy nhỏ, đạo tâm lại to lớn mà kiên nghị."

Điểm này Khôi lão không phản bác, chỉ thở dài, hỏi:

"Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?"

Trang tiên sinh khẽ gật đầu.

"Trên người ngươi không có nhân quả gì tốt." Khôi lão nhắc nhở hắn.

Không phải là không có nhân quả tốt, mà là... tất cả đều là nhân quả xấu...

Trong lòng Trang tiên sinh chua xót, khẽ thở dài, sau đó ánh mắt xa xăm nói:

"Cho nên phải nghĩ biện pháp... Để hắn không dính những nhân quả này."

...

Dưới cây hòe lớn, Mặc Hoạ đang cùng Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi chia đồ ăn.

Trước mặt ba người bày đầy điểm tâm tinh xảo, đồ ăn vặt, các loại khẩu vị thịt và rượu.

Những thứ này đều là Liễu Như Hoa đau lòng Mặc Hoạ, tự tay làm cho hắn.

Mặc Hoạ một người ăn không hết, đưa một ít cho Đại Hổ bọn họ, còn lại thì lấy ra mời Tử Thắng Tử Hi cùng ăn.

Dù sao Trang tiên sinh cũng sắp rời đi, ba đệ tử ký danh bọn họ cũng sắp chia tay.

Ở chung lâu như vậy, Mặc Hoạ vẫn còn có chút không nỡ.

Bạch Tử Thắng ăn quên cả trời đất, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Mặc Hoạ:

"Nếu ngươi bị thương, Liễu a di sẽ vì ngươi mà làm đồ ăn ngon sao?"

Mặc Hoạ gật đầu: "Đương nhiên."

Bạch Tử Thắng có chút hâm mộ, đôi mắt Bạch Tử Hi cũng lộ ra một tia hâm mộ.

Mặc Hoạ nghi hoặc nói: "Mẫu thân các ngươi không biết làm đồ ăn cho các ngươi sao?"

Bạch Tử Thắng thở dài: "Ta lớn như vậy, đừng nói là ăn, ngay cả một chén nước, mẹ ta cũng chưa từng nấu cho ta uống..."

Mặc Hoạ có chút hiếu kỳ: "Mẫu thân các ngươi, là dạng gì?"

Hắn rất ít khi nghe Bạch Tử Thắng nhắc tới chuyện của mẫu thân hắn.

"Rất đẹp!" Bạch Tử Thắng nói, sau đó lại lẩm bẩm nói: "Chính là lạnh như băng, đối với ta và Tử Hi, yêu cầu cũng rất nghiêm khắc."

Mặc Hoạ yên lặng gật đầu.

Tử Thắng và Tử Hi lớn lên đều rất đẹp, mẫu thân của bọn họ, tự nhiên cũng rất đẹp.

Hơn nữa hai người thiên phú tư chất tuyệt hảo, lại xuất thân thế gia, yêu cầu nghiêm khắc có thể lý giải...

Nhưng vì sao thái độ sẽ lạnh như băng?

Bình thường mà nói, có con cái như vậy, làm cha mẹ đoán chừng nên nâng ở trong lòng bàn tay cũng sợ tan, cao hứng còn không kịp, như thế nào sẽ lạnh như băng đây...

Mặc Hoạ nghĩ mãi mà không rõ, lại hỏi: "Vậy cha ngươi đâu?"

Lời này tựa hồ đâm chọt vào chỗ đau của Bạch Tử Thắng, sắc mặt hắn biến hóa, sau đó lạnh lùng nói: "Ta không có cha!"

Mặc Hoạ gật gật đầu: "Không có cha thì không có cha đi."

Bạch Tử Thắng ngẩn ra, hỏi ngược lại: "Người sao có thể không có cha?"

"Không phải tự ngươi nói không có cha sao?"

"Đây là lời nói nhảm!"

"Vậy sự thật là như thế nào?" Mặc Hoạ hiếu kỳ nói.

Bạch Tử Thắng thở dài: "Ta cũng không biết cha ta là ai, mẹ ta cũng không nói, những người khác trong gia tộc, tất cả đều giữ kín như bưng."

"Ta đoán hắn không phải đã chết, chỉ là thân phận không thể lộ ra ngoài ánh sáng..."

"Chuyện của thế gia các ngươi, thật đúng là phức tạp..."

Bạch Tử Thắng thở dài, lại hâm mộ nói: "Vẫn là ngươi tốt."

Mặc Hoạ không hiểu lắm: "Chỗ nào tốt?"

Bạch Tử Thắng lắc đầu: "Không có gì."

Bạch Tử Hi cũng yên lặng nhìn Mặc Hoạ, không nói gì, nhưng trong con ngươi như thu thủy, vẻ hâm mộ càng đậm.

Sau đó ba người thả lỏng tâm tư, ăn uống no đủ, lại tu tập bài tập một hồi, liền từng người về nhà.

...

Thông Tiên Thành có cuộc sống an ổn như nước, mà Thiên Xu Các của Đạo Đình lại đưa tới gợn sóng.

Lão giả bên trong Cao tầng Thiên Xu Các, cũng là các lão Thiên Xu Các, lúc này trong tay nắm một cái ngọc giản, nhìn nội dung phía trên, lông mày ngưng tụ thành một chữ "Xuyên".

Trên ngọc giản viết, là phần sau của Đạo Nghiệt Thông Tiên Thành:

Ly Châu phía bắc, Hắc Sơn châu giới nhị phẩm, Thông Tiên Thành.

Có Đạo Nghiệt xuất thế, hình là đại yêu, tên là Phong Không.

Phụ lục: Tu sĩ địa phương, kiến tạo Ngũ Hành Đồ Yêu Đại Trận (chú thích: Nhất phẩm thập nhất văn), sau đó đại trận băng giải, dẫn Thiên Đạo kiếp lôi, Phong Không bỏ mình...

Các lão mỗi câu nói đều có thể thấy rõ ràng, nhưng nối liền cùng một chỗ, lại đều không rõ ràng.

Làm sao có thể xây Ngũ Hành Đồ Yêu Đại Trận?

Đại trận này, há dễ xây như vậy? Nói xây là xây xong?

Ai xây cho bọn họ? Chủ trận sư là ai?

"Đại trận băng giải..."

Sao đại trận lại băng giải?

Băng giải đây là thứ mà trận sư bình thường có thể biết sao?

Huống chi, còn là cả tòa đại trận băng giải... Đây có thể là thủ đoạn của trận sư bình thường sao?

"Thiên Đạo Kiếp Lôi", thì càng không cần phải nói.

Kiếp lôi này là ai dẫn động? Lại muốn gạt bỏ cái gì?

"Phong Không bỏ mình", chuyện này vốn khiến người ta ngoài ý muốn, hiện tại ngược lại không khiến người ta bất ngờ...

Dưới hạn chế của pháp tắc Thiên Đạo, cơ bản không có khả năng tru sát Đạo Nghiệt, cho dù có thể giết, đó cũng đều là một số thế gia đại tộc ở Châu Giới.

Loại tiểu tiên thành tầng dưới chót như Thông Tiên Thành, có thể đồng tâm hiệp lực giết chết Đạo Nghiệt mới là chuyện không thể tưởng tượng nổi...

Nhưng ở trước mặt những sự tình như đại trận Kiến Thành, đại trận băng giải, dẫn động kiếp lôi, Phong Không bỏ mình, lại giống như là chuyện đương nhiên...

Ngọc giản này, lời ít mà ý nhiều.

Các lão trước đây từng để cho văn thư của Thiên Xu Các, tận lực tinh giản, không nói lời vô ích.

Nhưng bây giờ, hắn lại ngại văn thư này quá mức tinh giản, khiến cho hắn có chút xem không hiểu...

Các lão không khỏi thở dài.

"Một con Phong Không... Làm khoa trương như vậy làm gì..."

Chỉ nghe thôi cũng khiến người ta toát mồ hôi lạnh.

Nhất là kiếp lôi, cho dù là cảnh giới như bọn họ, nghe thấy cũng biến sắc, dính vào là chết, hận không thể tránh xa đồ vật này nọ.

Dẫn động kiếp lôi, chơi cũng quá lớn rồi...

Các lão khẽ lắc đầu, nhíu mày trầm tư, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lời giải thích:

Tên tiểu tử họ Trang kia ra tay.

Bằng không thì ai có thể xây dựng đại trận, ai có thể làm cho đại trận băng giải?

Cũng không biết sau khi dẫn động kiếp lôi, hắn chết hay chưa, hoặc là, chết là người, hay là một con rối...

Các lão lập tức sinh lòng nghi hoặc.

Tiểu tử họ Trang, từ khi nào lại nhiệt tình như vậy?

Chẳng qua chỉ là một tòa tiên thành nho nhỏ mà thôi.

Tu giới loại tiểu tiên thành này, không có ngàn vạn, cũng có trăm vạn, hắn vì sao để bụng như vậy?

Chẳng lẽ trong này... có nguyên do gì mà mình không biết?

Các lão lại liếc nhìn ngọc giản, ở cuối ngọc giản, lại thấy một hàng chữ nhỏ:

"Phong Không huyết nhục, Đạo Tâm Chủng Ma, nghi Quỷ đạo nhân quấy phá..."

Các lão hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt ngưng trọng, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Phiền toái a..."