← Quay lại trang sách

Chương 386 Huyền diệu

Tôn Trạch chật vật nói: "Vâng..."

Tôn Nghĩa có chút thất thần, sau một hồi lâu, lẩm bẩm nói:

"Nhìn lầm rồi..."

Hắn vốn cho rằng, tiểu tu sĩ nhìn không đáng chú ý nhất kia, chỉ là bưng trà rót nước, hầu hạ tiểu đệ tử của sư phụ.

Lại không nghĩ rằng hắn không chỉ biết trận pháp, pháp thuật cũng lợi hại như thế.

Hơn nữa tâm tư nhạy bén, lấy một địch nhiều, kinh nghiệm đấu pháp cũng tương đối lão luyện.

Tôn Trạch căm hận nói: "Cha, thù này chúng ta nhất định phải báo!"

Tôn Nghĩa không tiếp lời, mà là lạnh lùng nhìn con trai của hắn: "Có phải ngươi đã nói hết lai lịch của Tôn gia chúng ta cho hắn biết rồi không?"

"Không có! Cha, ngươi phải tin tưởng ta!" Tôn Trạch thề son sắt nói.

Tôn Nghĩa hừ lạnh một tiếng.

Hắn quá tin tưởng đứa con trai này, khẳng định là nên nói, không nên nói, tất cả đều nói.

Tôn Nghĩa chớp chớp mắt, sau khi suy tư một chút, chậm rãi nói:

"Chúng ta trước án binh bất động."

"Nhưng mà cha, con không nhịn được cơn giận này."

Tôn Trạch căm hận nói.

Hắn đi xem Đan sư, Đan sư nói hai tay của hắn đều bị liệt hỏa đốt bị thương, trong thời gian ngắn, không cách nào vận dụng linh lực, những bộ vị khác trên người, cũng hoặc nhiều hoặc ít mang theo chút ít tổn thương.

Nhất là đầu, bị Mặc Hoạ đập mấy gậy, bây giờ vẫn còn ong ong.

Quan trọng nhất là, tướng mạo của hắn đã rách nát.

Hỏa Cầu Thuật đập vào mặt, mặc dù Tôn Trạch đã bưng kín mặt, nhưng vẫn bị hỏa khí gây thương tích, trên mặt nhiều thêm vài vết tích thiêu đốt.

Tôn Trạch không nuốt nổi cơn tức này.

Tôn Nghĩa hừ lạnh nói: "Không nhịn được, cũng nhịn cho ta."

Cơn giận còn sót lại của Tôn Trạch chưa tiêu, bỗng nhiên nhíu nhíu mày.

Đây không giống như là tác phong làm việc của cha hắn.

Ở Thiên Gia trấn, Tôn gia từ trước đến nay có thù tất báo, chưa từng nhường nhịn?

"Cha, có phải ngươi có tính toán gì khác không?" Tôn Trạch hỏi.

Tôn Nghĩa sờ sờ cằm, hỏi ngược lại:

"Ngươi nói xem, tiểu quỷ này có thể thật sự tìm được trận pháp tổ truyền của Tôn gia chúng ta hay không?"

Tôn Trạch cười lạnh: "Không thể nào!"

Tôn Nghĩa lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Tôn Trạch tỉnh táo lại, lần này dùng đầu óc suy nghĩ một chút, trong lòng giật thót:

"Hình như...thật sự có khả năng."

Tôn Trạch lại suy nghĩ kỹ càng:

"Tiểu quỷ này thân phận không tầm thường, pháp thuật không tầm thường, tạo nghệ trận pháp, tựa hồ cũng rất không tầm thường."

"Ta hủy hết trận pháp hắn vẽ, lúc ấy không có lưu ý, lúc này hồi tưởng lại, những trận pháp kia, vẽ tương đối tốt. Hơn nữa là vẽ vừa nhanh vừa tốt, so với cha..."

Tôn Trạch nói được một nửa, không dám nói nữa.

Tôn Nghĩa hừ lạnh một tiếng: "Nói đi."

"So với cha... Vẽ đều tốt hơn..."

Tôn Nghĩa không tức giận, ngược lại trong lòng nhảy dựng, thầm nghĩ quả là thế.

Tiểu quỷ vẻ mặt ngây thơ này, đúng là một thiên tài trận pháp hiếm thấy.

Trong đám người này, có lẽ tiểu quỷ này mới thật sự là nhân vật mấu chốt.

Mấu chốt là, tuổi còn nhỏ như vậy.

"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân..." Tôn Nghĩa cảm thán.

"Hay là, cha...chúng ta cứ bỏ qua như vậy đi?" Tôn Trạch thử thăm dò nói.

"Vì sao lại bỏ qua?"

"Thiên tài trận pháp, chúng ta chọc hắn, có phải không sáng suốt hay không..."

"Thiên tài trận pháp thì sao?" Tôn Nghĩa cười lạnh nói: "Tu giới mênh mông, tu sĩ tính ra ức, thiên tài đếm không hết, cho dù thiên tư có tốt, không trưởng thành nổi thì cũng không khác gì kẻ tầm thường."

Tôn Trạch có chút hồ đồ, nghi ngờ nói:

"Cha, rốt cuộc ngài muốn làm gì?"

Ánh mắt Tôn Nghĩa ngưng tụ: "Chúng ta chờ."

"Chờ?"

"Chờ tiểu quỷ kia tìm ra trận pháp tổ truyền Tôn gia chúng ta, lại một lưới bắt hết bọn họ, ngồi thu ngư ông thủ lợi."

Tôn Nghĩa cười lạnh: "Đến lúc đó, trận pháp Tôn gia vật quy nguyên chủ, tiểu quỷ biết vẽ trận pháp kia, cũng sẽ để cho Tôn gia ta sử dụng."

Tôn Trạch có chút lo lắng:

"Vậy nếu trong bọn họ có tu sĩ Trúc Cơ thì sao?"

Tôn Nghĩa nói: "Mấy ngày nay ta đã lên kế hoạch xong xuôi, trong số bọn họ, cho dù có Trúc Cơ thì tối đa cũng chỉ có một..."

"Mà trong Tôn gia chúng ta, có Trúc Cơ ta đây, ngoài ra còn có mấy trăm đệ tử Luyện Khí."

"Đến lúc đó động thủ, ta ngăn cản tên tu sĩ Trúc Cơ kia lại. Mấy trăm đệ tử Tôn gia còn có thể bắt được mấy tên tu sĩ Luyện Khí không?"

Tôn Nghĩa hừ lạnh một tiếng: "Tiểu quỷ kia cho dù pháp thuật lợi hại hơn nữa, có thể đánh thắng tám chín tên, cũng là đỉnh thiên, mấy chục thậm chí mấy trăm tu sĩ, cho dù là tiêu hao, cũng có thể làm hao hết linh lực của hắn."

"Linh lực hao hết, hắn có chắp cánh cũng khó thoát."

Tôn Trạch vẫn còn có chút lo lắng: "Cho dù chúng ta bắt được hắn, hắn có thể nghe lời Tôn gia ta sao?"

Tôn Nghĩa cười một cái, lại nói tiếp:

"Chúng ta bắt toàn bộ bọn chúng lại, dùng sư phụ hắn, hoặc là sư huynh sư muội uy hiếp, không lo hắn không nghe lời."

"Chờ hắn lớn lên một chút, từ Tôn gia lấy ra một nữ tử, cưỡng ép kết thân với hắn, một khi sinh hạ hài tử, hắn liền trói chặt với Tôn gia chúng ta."

"Con cái có huyết mạch Tôn gia ta, huyết thống tương liên, hắn cũng coi như nửa người Tôn gia, tự nhiên phải tận tâm tận lực, làm việc cho Tôn gia chúng ta..."

Tôn Trạch chấn động: "Cha, người thật là... anh minh."

Tôn Nghĩa cười tự đắc, hắn quay đầu, nhìn về phía linh điền xa xa, mắt lộ vẻ mong đợi nói:

"Tìm cho kỹ đi, thay Tôn gia chúng ta tìm được trận pháp thất truyền này..."

...

Mặc Hoạ đích xác đang tìm trận pháp, nhưng tìm nửa ngày vẫn không có đầu mối.

Hắn liền chạy tới hỏi Trang tiên sinh:

"Sư phụ, trận pháp là ở trong linh điền sao?"

Tôn gia không thể ở lại, Trang tiên sinh liền ở nhờ nhà của Đinh lão đầu.

Nhà Đinh lão đầu tuy nghèo, nhưng sân còn rất lớn.

Trang tiên sinh lại ở trong viện, bày ghế trúc ra, không có việc gì thì ngồi trên ghế trúc, thảnh thơi nhìn non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng.

Nghe thấy Mặc Hoạ hỏi hắn, Trang tiên sinh cười bí hiểm: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Mặc Hoạ gật đầu: "Ta cảm thấy là vậy."

"Nếu đã có suy đoán, vậy thì kiên nhẫn tìm kiếm tiếp đi."

Trang tiên sinh nhàn nhã nói, tuyệt đối không vội.

Mặc Hoạ có chút sầu muộn.

Hắn đã tìm rất nhiều ngày, vẫn không có manh mối gì.

Trong linh điền chỉ có sáu đạo trận văn Dục Thổ Trận, cùng với một ít trận pháp liên quan đến thủy thổ.

Ngay cả trận pháp nhất phẩm cửu văn cũng chưa từng có, càng đừng nói là tuyệt trận cửu văn trở lên.

Trang tiên sinh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Hoạ nhăn lại, liền chỉ điểm:

"Mấy yếu tố của trận pháp là cái gì?"

"Trận môi, trận văn, trận xu, mắt trận."

Đây là vấn đề trận pháp cơ sở, Mặc Hoạ tự nhiên đối đáp trôi chảy.

"Vậy ngươi vẫn là từ những góc độ này suy nghĩ, nhưng lại không cần giới hạn ở tri thức trận pháp đã có."

Trang tiên sinh nói, sau đó hắn nhìn về phía thiên địa xa xa, thần sắc ý vị thâm trường:

"Trận pháp bác đại tinh thâm, ngươi thấy sở học vẫn chỉ là một góc của trận pháp băng sơn, vẫn có rất nhiều điều huyền diệu không biết."

"Phải học được cách sử dụng những kiến thức đã biết để suy nghĩ, nhưng lại không thể bị những thứ này hạn chế."

Trang tiên sinh chỉ điểm nói.

Mặc Hoạ có chút hiểu ra, chậm rãi gật đầu.

Mấy ngày sau, Mặc Hoạ mỗi ngày vẫn chạy vào trong linh điền như cũ.

Tiểu Miêu Nhi mỗi ngày vẫn chạy tới chạy lui sau mông hắn.

Bạch Tử Thắng cùng Bạch Tử Hi không có chuyện gì khác, cũng đi theo Mặc Hoạ, giúp hắn tìm trận pháp.

Bạch Tử Thắng không có việc gì còn sẽ đi dạo quanh đây, xem Tôn gia còn tới gây chuyện hay không.

Tuyết di quản thúc hắn nghiêm ngặt, bình thường không cho phép hắn động thủ với người khác.

Bằng không, lúc ở Thông Tiên Thành, hắn đã muốn theo Mặc Hoạ vào Đại Hắc Sơn săn yêu, đại triển thân thủ.

Hiện tại Tuyết di không ở bên cạnh, Trang tiên sinh không bỏ mặc hắn, nhưng cũng không câu thúc hắn, Bạch Tử Thắng đã sớm muốn tìm người đánh nhau, thử thân thủ một chút.

Đặc biệt là hắn làm sư huynh, giúp tiểu sư đệ đánh nhau, càng là chuyện đương nhiên, Trang tiên sinh cũng sẽ không trách cứ hắn.

Cho nên Bạch Tử Thắng một bộ nóng lòng muốn thử, mỗi ngày ở trong linh điền lắc lư, thỉnh thoảng liền ngẩng đầu, xem tu sĩ Tôn gia có thức thời hay không, tìm bọn họ gây phiền toái, để hắn thử dao mổ trâu.

Đáng tiếc là người Tôn gia không thức thời, vẫn luôn không tới.

Tôn gia không có người đến, tự nhiên Mặc Hoạ cũng không có người quấy rầy.

Nhưng hắn tìm mấy ngày vẫn không có tiến triển, ngồi xếp bằng bên ruộng, nâng cằm suy tư.

Trận môi, trận văn, trận xu, mắt trận...

Nếu như trong linh điền thật sự có tuyệt trận, vậy hẳn là lấy bờ ruộng làm mai mối.

Trên bờ ruộng xây đá, tính chất cứng rắn, dễ dàng khắc hoạ trận pháp.

Trận văn cũng có thể tồn tại trên bờ ruộng.

Nhưng Mặc Hoạ gần như chạy hết linh điền, vẫn không phát hiện chút dấu vết nào của tuyệt trận.

Ngoài ra, chính là trận xu.

Trận xu của tuyệt trận, hẳn là có chút cách xa với trận pháp bình thường.

Mặc Hoạ một chút cũng không phát hiện trong linh điền này, tồn tại trận xu đặc thù gì.

Mấu chốt nhất là không có mắt trận.

Trận pháp cần mắt trận cung cấp linh lực, nhưng trong linh điền này cũng không tồn tại trận nhãn có thể cung cấp tuyệt trận vận chuyển.

Mặc Hoạ gãi gãi đầu, trăm mối vẫn không có cách giải.

Theo như dàn khung trận pháp cơ bản đến xem, trong linh điền này là không tồn tại trận pháp khác.

Nhưng nhìn thái độ của Trang tiên sinh, Mặc Hoạ lại chắc chắn, bên trong Linh điền này tất nhiên là cất giấu tuyệt trận...

Mặc Hoạ suy nghĩ có chút loạn.

Gió nhẹ thổi qua, từng đợt sóng lúa thổi tới.

Trong gió mang theo một tia thanh ngọt của cây lúa.

Mặc Hoạ tĩnh tâm lại, tìm nhánh cây, bắt đầu vẽ cái gì đó trên mặt đất.

Hắn đem tất cả trận pháp liên quan đến trong linh điền, bao gồm Dục Thổ Trận, Súc Thủy Trận, Khu Trùng Trận vân vân, cả đám đều vẽ xuống.

Muốn từ trong những trận pháp này tìm được một chút liên quan.

Nhưng lật qua lật lại xem, những trận pháp này vẫn như vậy, cũng không có chỗ đặc thù.

Mặc Hoạ thở dài, ngẩng đầu lại phát hiện Đinh Miêu Nhi cũng ngồi dưới đất, bàn tay nhỏ nắm chặt nhánh cây, học Mặc Hoạ, không biết đang vẽ cái gì.

Nhưng Miêu Nhi vẽ, vừa giống như là trận pháp, lại không giống như là trận pháp.

Mặc Hoạ nhìn vài lần, có chút nghi hoặc hỏi:

"Miêu Nhi, ngươi vẽ cái gì?"

Bàn tay nhỏ bé của Miêu Nhi chỉ về phía trước: "Vẽ linh điền."

Hắn thấy Mặc Hoạ vẽ trận pháp, chính mình cũng vẽ theo.

Nhưng trận pháp phức tạp, trận văn phong phú, Miêu Nhi vẽ không ra, liền tự mình tìm đồ vật vẽ.

Trâu ơi, gà ơi, hắn đã vẽ rồi.

Hiện tại đến phiên hoạ linh điền.

Miêu Nhi vẽ là linh điền, nhưng lại chiếu theo bút pháp của Mặc Hoạ, vẽ ra vừa giống trận pháp, lại không giống trận pháp.

Mặc Hoạ khẽ gật đầu, sau đó bỗng nhiên sửng sốt.

Trận pháp... Linh điền...

Mặc Hoạ cau mày, mơ hồ nghĩ tới điều gì.

Lúc này lại có một cơn gió núi thổi qua, hạt giống lay động, hình thành gợn sóng xanh biếc, từng lớp từng lớp nối liền tất cả linh điền thành một mảnh, nhộn nhạo đi về phía xa.

Tất cả linh điền giống như một thể, hô ứng lẫn nhau.

Mặc Hoạ đột nhiên đứng dậy, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.