← Quay lại trang sách

Chương 395 Thành trận

Bạch Tử Thắng mỗi ngày cao hứng bừng bừng mang theo Linh nông tuần tra, Mặc Hoạ thì ngồi ở bờ ruộng, im lặng vẽ Dục Thổ Trận.

Bạch Tử Hi cũng đang giúp đỡ vẽ trận pháp cùng Mặc Hoạ.

Nàng ngồi xổm bên cạnh Mặc Hoạ, hai tay trắng nõn cầm bút, tư thái ưu nhã, thần thái nhã nhặn, vẽ ra trận văn, bút pháp xinh đẹp mà duy mỹ.

Mặc Hoạ vụng trộm liếc vài lần, rất là khiếp sợ, kìm lòng không được thở dài:

"Tiểu sư tỷ, trận pháp ngươi vẽ thật là đẹp mắt!"

"Đẹp sao?"

Trong đôi mắt đẹp của Bạch Tử Hi có một tia nghi hoặc.

"Ừm." Mặc Hoạ gật đầu.

Bạch Tử Hi nhìn trận pháp mình vẽ, lại nhìn Mặc Hoạ, hiếu kỳ nói:

"Không phải cũng như nhau sao?"

Trận pháp giống nhau, trận văn đều giống nhau, nhìn qua cách xa không lớn.

Mặc Hoạ lại lắc đầu: "Không giống nhau."

Trận pháp mà hắn vẽ ra bởi vì quá thuần thục, cho nên cách cục ngay ngắn mà bút pháp thong dong.

Mà bức hoạ tiểu sư tỷ của hắn vẽ, lại có vẻ tinh xảo mà ưu nhã, bút mực cũng nồng đậm độ mềm mại.

Mặc Hoạ lại len lén nhìn Bạch Tử Hi, thầm nghĩ thường nói chữ như người, chẳng lẽ trận pháp cũng như người?

Người đẹp, cho nên trận pháp vẽ cũng đẹp mắt?

Bạch Tử Hi thấy Mặc Hoạ nháy mắt mấy cái, không biết đang suy nghĩ cái gì, liền hỏi:

"Ngươi đang nghĩ gì thế?"

"Không có gì..."

Bạch Tử Hi cảm thấy Mặc Hoạ có chuyện gạt mình, ánh mắt lóe lên, không nói gì.

Sau đó nàng nhìn chằm chằm vào Mặc Hoạ mấy lần, bỗng nhiên dùng ngón tay, chỉ chỉ gương mặt trắng nõn của mình.

Mặc Hoạ sửng sốt, không biết nàng là có ý gì.

Bạch Tử Hi nói: "Trên mặt ngươi bẩn lắm."

"Nhiễm bẩn?" Mặc Hoạ hơi giật mình: "Chạm mực nước sao?"

Hắn tự mình lau vài cái, nhìn bàn tay một chút, nghi ngờ nói:

"Không bẩn..."

"Bẩn rồi." Bạch Tử Hi chắc chắn nói.

"Không sao, lát nữa ta tắm một chút là được." Mặc Hoạ nói.

Bạch Tử Hi lắc đầu: "Ta là sư tỷ, ta giúp ngươi lau."

Nói xong nàng vươn bàn tay nhỏ bé, xoa xoa gương mặt Mặc Hoạ.

Chỉ là động tác vừa giống bóp, vừa giống xoa, lại giống như nắn...

Ngón tay lạnh buốt, mềm mại mềm mại.

Bạch Tử Hi xoa xong má phải của Mặc Hoạ, lại bắt đầu vò má trái.

Mặc Hoạ có chút nghi hoặc: "Mặt trái cũng bẩn sao?"

"Quá bẩn!" Bạch Tử Hi gật đầu nói.

Mặc Hoạ bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy ý nàng xoa mặt.

Một lát sau, Bạch Tử Hi xoa xong, gật đầu nói: "Lau sạch sẽ!"

Mặc Hoạ hồ nghi nói: "Thật sao?"

Bạch Tử Hi mím môi, ánh mắt bình tĩnh nói:

"Ta là sư tỷ, sẽ không lừa ngươi."

Mặc Hoạ gật gật đầu, không nghi ngờ gì, bắt đầu nghiêm túc vẽ trận pháp.

Chỉ bất quá lần này vẽ trận pháp, hắn luôn cảm thấy tiểu sư tỷ vô tình hay cố ý đang nhìn hắn, mặc dù nhìn thần sắc như thường, nhưng ánh mắt của nàng, ngẫu nhiên sẽ cất giấu ý cười dịu dàng.

Mặc Hoạ cảm thấy mình nhìn lầm.

Tiểu sư tỷ ngày thường thần sắc bình tĩnh, rất ít biểu lộ tâm tình.

Mặc Hoạ lại nghi ngờ một chút, nhưng bởi vì muốn vẽ trận pháp, tâm tư phải chuyên chú, cho nên rất nhanh liền đem hết thảy đều ném ra sau đầu.

Mãi đến buổi tối mới trở về, Mặc Hoạ mới phát giác không đúng.

Bởi vì Trang tiên sinh nhìn thấy hắn, cũng không nhịn được bật cười.

Bạch Tử Thắng càng khoa trương, ôm bụng, cười không ngừng, nước mắt đều sắp chảy ra.

"Làm sao vậy?" Mặc Hoạ vẫn không rõ.

Bạch Tử Thắng cười đứt quãng nói:

"Ha ha, Đại... Mặt Đại Hoa!"

Mặc Hoạ tìm cái gương, nhìn thoáng qua, sau đó bối rối.

Trên mặt hắn, má trái và má phải đều bị bôi mực nước, nhìn giống như là một con mèo hoa lớn.

Mặc Hoạ ngây ngẩn cả người.

Ai làm?

Ai có thể giấu diếm được thần thức của mình, bôi mặt mình dưới mí mắt của mình?

Sau đó hắn lập tức hiểu rõ, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Bạch Tử Hi.

Tiểu sư tỷ của hắn xoa mặt của hắn!

Bạch Tử Hi ra vẻ trấn định, nhưng bờ môi khẽ mím, rõ ràng là đang cố nén ý cười.

Mặc Hoạ chấn kinh.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Bạch Tử Hi lại là tiểu sư tỷ như vậy!

Bạch Tử Hi thường ngày ưu nhã an tĩnh, thần sắc lạnh nhạt, lại không nghĩ rằng sẽ làm ra loại trò đùa dai nhỏ này.

"Tiểu sư tỷ!"

Mặc Hoạ có chút tức giận, hai hàng lông mày dựng thẳng, phối hợp với một cái mặt hoa lớn, càng giống như một con mèo nhỏ tức giận.

Bạch Tử Hi rốt cục nhịn không được, "Phốc xuy" một tiếng bật cười.

Nụ cười này giống như hoa quỳnh nở rộ.

Dù dịch dung nhưng vẫn có thanh liệt tuyệt mỹ.

Đôi mắt chứa đầy ý cười, tựa như phù dung mang theo sương sớm, lại như lưu ly trong suốt long lanh, lưu quang tràn đầy.

Trang tiên sinh lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mặc Hoạ có chút ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Bạch Tử Hi cười như vậy.

Bạch Tử Thắng giật mình, sau đó buồn bã. Trong lòng vừa có một chút vui mừng, lại có một tia đau lòng.

Muội muội của hắn, đã bao lâu rồi không cười như vậy...

Sau một phen vui cười, Bạch Tử Hi tự tay giúp Mặc Hoạ rửa sạch mặt mũi.

Mặc Hoạ nhìn vào gương, liên tục kiểm tra xác nhận qua, lúc này mới gật đầu.

Bạch Tử Hi nhỏ giọng nói: "Xin lỗi..."

Nhưng khóe miệng của nàng vẫn mang theo ý cười dịu dàng.

Mặc Hoạ không khỏi thở dài, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Sau đó Bạch Tử Hi lại cười một ngày, chỉ cần vừa nhìn thấy Mặc Hoạ, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp như mèo của hắn, liền nhịn không được hé miệng cười rộ lên.

Lại cách một ngày, lúc này mới tốt một chút, thần sắc cũng khôi phục như thường.

Giữa lông mày tuy vẫn nhàn nhạt, nhưng so với trước đó sáng sủa hơn không ít, ánh mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

Không biết tại sao, Mặc Hoạ cũng cảm thấy có chút vui mừng.

...

Dục Thổ Trận đơn giản, Mặc Hoạ vẽ cực nhanh, lại có Bạch Tử Hi hỗ trợ, cho nên mấy ngày sau liền vẽ xong Dục Thổ Trận trong linh điền.

Cách cục của toàn bộ linh điền cũng trải qua đám Linh nông làm việc ngày đêm, mà phù hợp với Hậu Thổ Trận.

Vẽ xong Dục Thổ Trận, sau đó chính là phác hoạ trận văn của Hậu Thổ Trận.

Mặc Hoạ cần phải dùng mực để kết nối tất cả bờ ruộng, khiến cho toàn bộ trận văn của Hậu Thổ Trận có hiệu lực.

Linh điền trăm khoảnh, cấu kết mà thành, là một bộ Hậu Thổ Trận to lớn.

Trận bút cần lớn một chút, phải tốn rất nhiều linh mực, nhưng thần thức tiêu hao, kỳ thật cách xa không lớn với Hậu Thổ Trận cỡ nhỏ.

Thần thức của trận pháp tiêu hao, chỉ liên quan đến độ khó của bản thân trận pháp, tức là trận văn nhiều hay ít.

Quy mô bản thân trận pháp có ảnh hưởng tiêu hao thần thức, nhưng ảnh hưởng không lớn.

Cho nên muốn ở trên linh điền, chân chính lấy linh mực liên thông trận văn khiến Hậu Thổ Trận có hiệu lực, đối với Mặc Hoạ mà nói, độ khó lớn nhất, ngược lại không ở thần thức, mà ở thể lực cùng linh lực.

Trận pháp chú ý một ý niệm mà thành, thần niệm không thể đoạn.

Lúc phác thảo Thổ trận, Mặc Hoạ cũng nhất định phải một lần đi khắp bờ ruộng trên linh điền, vừa rót linh lực vào linh mực, vừa vẽ linh mực lên bờ ruộng, từ đó sử dụng trận văn làm liền một mạch.

Mặc Hoạ nhìn linh điền rộng lớn trước mặt, không khỏi thở dài.

Phương pháp này, cũng quá ngu ngốc.

Thật muốn vẽ như thế, cũng quá chật vật, hoàn toàn không có phong độ trận sư.

Nhưng hắn lại không có biện pháp nào khác.

Với tu vi Luyện Khí kỳ và bản lĩnh hiện tại của hắn, cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp ngu ngốc này, đi cấu kết trận đơn cỡ lớn.

"Không biết sau Luyện Khí cảnh, có thể có thủ đoạn khác hoạ trận hay không, có thể càng dễ dàng hơn chút..."

Mặc Hoạ suy nghĩ, lại thở dài.

Sau đó Mặc Hoạ tỉ mỉ ngưng thần, bắt đầu dựa theo kế hoạch vẽ Hậu Thổ Trận ở trong linh điền.

Hắn ôm một cây bút lớn, chấm linh mực, dọc theo bờ ruộng, dựa theo trận văn trong thức hải Hậu Thổ trận, bắt đầu cấu kết toàn bộ linh điền.

Quá trình này tương đối dài, hơn nữa không thể phạm sai lầm, nếu không phải làm lại từ đầu, tốn thời gian lại tốn sức.

Cũng may Mặc Hoạ trước đó đã diễn luyện qua.

Hắn cũng thử đi qua rất nhiều lần.

Có thể gặp được vấn đề, hắn cũng đã suy xét qua, cũng nghĩ qua giải quyết như thế nào.

Cho nên chỉnh thể coi như thuận lợi.

Bạch Tử Thắng, Bạch Tử Hi, Miêu Nhi và tất cả Linh nông khác của thôn Đông Sơn đều vây quanh cánh đồng, nhìn Mặc Họa vẽ trận pháp.

Mặc Hoạ một bước không ngừng, từ sáng sớm đi đến tối, lại từ tối đi đến sáng.

Theo hắn đi qua, trên bờ ruộng lưu lại một vết mực thật dài, uốn lượn, có ý tứ huyền diệu rõ ràng.

Trong vết mực, có linh lực lưu chuyển.

Mặc Hoạ đi qua bờ ruộng, lưu lại một bút trận văn.

Theo bờ ruộng hắn đi càng nhiều, trận văn càng nhiều, kết nối linh điền lại càng nhiều...

Chờ Mặc Hoạ cuối cùng vẽ xong, khí lực và linh lực gần như hao hết, cả người như cá mất nước, ngồi ở bên ruộng, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Mà cùng lúc đó, trong linh điền hào quang lóe lên.

Một cỗ sinh cơ nồng đậm, mờ mịt tràn ra.

Toàn bộ linh điền giống như một thể, thông qua trận văn hô ứng lẫn nhau.

Từ trong linh điền, đại địa chi tức cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, ôn dưỡng lấy đất đai, tẩm bổ cây giống.

Tất cả linh đạo trong ruộng dường như được khí tức của mặt đất làm dịu, lại có thể thấy được một tia khỏe mạnh, màu xanh biếc như ngọc bích.

...

Tất cả Linh nông vây quanh bên cạnh ruộng, toàn bộ rung động thất thanh.

Bọn họ biết trận pháp này không đơn giản, nhưng lại không nghĩ tới sẽ có thể huyền diệu đến tình trạng như thế.

Đây chính là bút tích của lão tổ Tôn gia năm đó sao...

Trưởng lão thôn Đông Sơn cảm thụ được khí tức linh điền, nhìn lúa giống trong ruộng, không khỏi thất thần một trận, sau đó kích động đến lệ rơi đầy mặt.

Linh điền phì nhiêu như thế, chỉ cần giữ được, đủ để cho hậu thế của bọn họ cũng không cần lại chịu đói nữa...

Mà Tôn gia lúc này.

Tôn gia chủ đang lật xem trận thư cũng mơ hồ cảm nhận được một cỗ sinh cơ nồng đậm, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Linh điền nơi xa, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.

"Đây là... Trận pháp?"

"Không có khả năng..."