Chương 480 Thủy Sinh (1)
Hơn nữa mặc dù khen không đúng, nhưng tóm lại là được khen, trong lòng cũng rất cao hứng.
Mặc Hoạ cũng khen:
"Trận pháp của Tô trưởng lão cũng rất tốt! Hơn nữa..."
Mặc Hoạ nghĩ ra một từ, nói: "... Rất hiểu cuộc sống."
Mặc Hoạ còn nhớ chuyện hắn lưu luyến thanh lâu, coi Bách Hoa lâu là nhà...
Tô trưởng lão lại không biết suy nghĩ trong lòng Mặc Hoạ, vuốt râu, cao hứng không thôi, ra sức nói:
"Uống trà, uống trà! Trà này là trân phẩm ta giấu đã lâu, khách nhân bình thường, ta sẽ không lấy ra..."
Trà đúng thật là rất tốt.
Hai người uống một hồi, uống xong trà, vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.
Tô trưởng lão liền bảo đệ tử nấu một bình nữa.
Đệ tử pha trà chính là đồ đệ vẫn luôn đi theo bên cạnh Tô trưởng lão, khuôn mặt thanh tú, có vài phần ôn nhuận tuấn dật, chỉ là còn có chút bướng bỉnh của thiếu niên.
Mặc Hoạ tới nhiều, đối với hắn cũng rất quen mặt.
Mà lần này tới, Mặc Hoạ cảm thấy hắn càng quen mặt hơn.
Đệ tử này pha trà xong, Tô trưởng lão liền gật đầu phân phó:
"Thủy Sinh, ngươi đi xuống đi."
Thủy Sinh?
Mặc Hoạ sửng sốt.
Hắn lại nhìn chằm chằm vào tên đệ tử này.
Đệ tử này có thiên phú trận pháp, kỳ thật cũng không quá cung kính đối với Tô trưởng lão, có đôi khi cũng động tay động chân, vì sao Tô trưởng lão vẫn mang theo hắn ở bên người.
Mặc Hoạ lại nhìn mấy lần.
Lúc này mới phát hiện, khuôn mặt của đệ tử này cùng Tô trưởng lão lại có mấy phần tương tự, hơn nữa khí tức linh lực, dường như cũng có chút sâu xa.
Thủy Sinh...
Đợi đến khi Thủy Sinh đi xa, Mặc Hoạ vẫn còn đang nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn.
Tô trưởng lão thấy Mặc Hoạ nhìn đệ tử này của hắn, ánh mắt còn càng ngày càng sáng, trong lòng có chút sợ hãi.
"Tiểu tiên sinh, ngươi... đang nhìn gì vậy?"
"Ta đang nhìn tiểu đồ đệ của Tô trưởng lão."
Tô trưởng lão ngượng ngùng cười nói:
"Một tiểu đồ đệ, có gì đáng xem chứ..."
Mặc Hoạ yên lặng nhìn Tô trưởng lão, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu đồ đệ này, không phải là con riêng của ngươi chứ..."
Tô trưởng lão bị sặc nước trà, ho khan vài tiếng, cuống quít che giấu, khiêm tốn cười nói: "Tiểu tiên sinh, nói đùa."
Mặc Hoạ liền lặng lẽ nói:
"Thủy Tiên..."
Hai tay Tô trưởng lão run lên, đánh rớt cái chén, khó tin nhìn Mặc Hoạ:
"Ngươi... Làm sao ngươi biết?"
Tiểu hồ ly nhỏ như Mặc Hoạ hơi nheo mắt lại, thầm nghĩ quả là thế.
Tô trưởng lão vội vàng nhìn xung quanh một chút.
Mặc Hoạ liền nói: "Trưởng lão yên tâm, bốn phía không có ai, Thủy Sinh cũng không có..."
Tô trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn qua Mặc Hoạ, muốn nói lại thôi, làm sao cũng không nghĩ ra, chuyện của Thủy Tiên, Mặc Hoạ làm sao biết được.
Mặc Hoạ cũng không có nói Thanh Lan ra, mà là hàm hồ nói:
"Ta từ Bách Hoa Lâu, trong lúc vô tình nghe được."
Tô trưởng lão ngẩn ra, lúc này mới bất đắc dĩ gật gật đầu, sau đó hắn lại có chút xuất thần.
Cái tên Thủy Tiên này giống như đâm vào trái tim Tô trưởng lão, hắn cũng không còn vẻ hiền hòa trước đó, thất thần ngơ ngẩn, giống như đắm chìm trong chuyện cũ, sinh lòng cảm khái, không cách nào tự kềm chế.
"Tô trưởng lão?"
Mặc Hoạ gọi hắn một tiếng.
Tô trưởng lão không có phản ứng.
"Tô trưởng lão!"
Giọng Mặc Hoạ hơi lớn, lúc này Tô trưởng lão mới lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Xin lỗi, nhớ tới chuyện cũ, có chút nhập thần."
Mặc Hoạ do dự một chút, châm chước hỏi:
"Những chuyện cũ kia của ngài, có thể nói cho ta nghe một chút không?"
Tô trưởng lão nghi ngờ nhìn Mặc Hoạ: "Ngươi... nghe cái này làm gì?"
Mặc Hoạ nói: "Tò mò."
Tô trưởng lão lập tức lắc đầu.
Tình sử của mình, hơn nữa còn là tình sử thương tâm nghĩ lại mà kinh, sao có thể nói cho một đứa bé nghe...
Mặc Hoạ liền nói: "Có tác dụng đối với ta."
"Dùng làm gì?"
"Vẫn chưa thể nói."
Tô trưởng lão cũng trả lời qua loa: "Đều là chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, ta cũng không tiện nói."
Mặc Hoạ suy nghĩ một chút, nói:
"Như vậy đi, ngài nói cho ta biết, coi như ta thiếu ngài một cái nhân tình."
Tô trưởng lão bật cười: "Ta muốn ân tình của một đứa bé, có thể có..."
Tô trưởng lão còn chưa nói xong, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Nhân tình này, có thể có tác dụng lớn!
Một nhất phẩm trận sư mười ba mười bốn tuổi, chính miệng hứa hẹn ân tình!
Hơn nữa thần sắc Mặc Hoạ nghiêm túc, không có ý tứ nói đùa.
Mặc dù mọi người đều là nhất phẩm trận sư, Mặc Hoạ vẫn chỉ là Luyện Khí, mà mình đã là Trúc Cơ.
Nhưng chính vì hắn là Luyện Khí, nhân tình này mới càng trân quý.
Luyện khí nhất phẩm, chờ qua mười hai mươi năm, nói không chừng chính là nhị phẩm?
Nhị phẩm trận sư, ở châu giới nhị phẩm, thật đúng là phượng mao lân giác.
Cho dù đến tam phẩm châu giới, cũng không tính là tiểu nhân vật.
Tô trưởng lão cân nhắc một lát, có chút do dự.
Mặc Hoạ liền nói: "Thật là nhân tình, ta nói lời giữ lời!"