← Quay lại trang sách

Chương 493 Chuẩn bị (1)

Trương Toàn cả giận nói: "Sao lại thiếu mất mấy người?"

Mặc Hoạ bĩu môi, "Ta làm sao biết?"

Trương Toàn nói: "Bản đồ ở trong tay ngươi, sao ngươi lại không biết?"

Mặc Hoạ suy nghĩ một chút, nói: "Có thể là đi hóng gió rồi..."

Trương Toàn há to miệng, "Hóng... hóng gió?"

"Ừm." Mặc Hoạ gật gật đầu, vẻ mặt đương nhiên, "Ở lâu một chỗ, liền muốn đi đi lại lại cho thoáng khí, không phải rất bình thường sao?"

"Chỉ có điều, tu giới rất hiểm ác, ngươi đi hóng gió, chưa chắc có thể trở về, gặp phải hung hiểm, bị "đồ hư hỏng" gì đó ăn hết, cũng có khả năng..."

Bị "đồ hư hỏng" ăn hết?

Trương Toàn tức giận hỏi: "Ngươi đang nói cái gì linh tinh vậy?"

"Không tin thì thôi."

Trương Toàn kiềm chế cơn giận, "Ngươi hãy nên thành thật."

"Được rồi." Mặc Họa nghiêm túc nói, "Thực ra, ta đã ăn hết cả tổ tông nhà ngươi!"

Trương Toàn cực kỳ tức giận:

"Ngươi cái tiểu quỷ này, nói bậy và trêu chọc ta, coi ta như đồ ngu sao?!"

Mặc Họa cảm thấy bất lực.

Nói dối thì hắn không tin, mà nói thật lại cũng không tin, thật tình không biết phải làm sao.

Là tự ngươi muốn trở thành kẻ ngu ngốc a.

Lục Thừa Vân lo Trương Toàn có thể phát điên, liền nói với Mặc Họa:

"Tiểu tiên sinh, trời đã tối rồi, có thể đi nghỉ ngơi..."

"Lục mỗ đã chuẩn bị cho tiểu tiên sinh một phòng, mong rằng tiểu tiên sinh thích."

Mặc Họa lén nhìn Trương Toàn, ra vẻ “sợ hãi”.

Lục Thừa Vân thở dài, nói với Trương Toàn:

"Tiểu tiên sinh là khách quý, không thể vô lễ hoặc quấy rầy, càng không thể có ý nghĩ khác..."

Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lạnh lùng không cho phép từ chối.

Trương Toàn nghiến chặt hàm răng, nói:

"Tốt, ta sẽ nhớ kỹ!"

Lục Thừa Vân gật đầu một cái.

Mặc Họa đắc ý gật đầu, quay về phía Trương Toàn nói:

"Nhớ cho kỹ, ta là khách quý!"

Thấy Trương Toàn sắp nổi giận, Lục Thừa Vân nhanh chóng nói:

"Cho người dẫn tiểu tiên sinh đến phòng nghỉ."

Mặc Họa lập tức thay đổi thái độ, cúi chào:

"Cảm ơn Lục gia chủ đã tiếp đón."

Sau đó, tay nhỏ đặt phía sau, theo Thi Tu bước ra khỏi đại sảnh.

Trương Toàn xem càng lúc càng tức, bàn tay nắm chặt lên bàn đá, để lại năm vết dấu ngón tay.

Lục Thừa Vân lắc đầu, "Chỉ là một đứa trẻ, Trương huynh sao phải tức giận như vậy?"

Chỉ là một đứa trẻ?

Trương Toàn trong lòng cười nhạo.

Ngươi chưa bị hắn chọc giận bao giờ nên không hiểu nha.

Nếu ngươi đã từng bị hắn chọc tức, có lẽ sẽ tiêu diệt hắn luôn chứ không chỉ ngồi đây mà nói "chỉ là một đứa trẻ".

Trương Toàn định lên tiếng phản đối.

Lục Thừa Vân khẽ lắc đầu với hắn, "Tiểu bất nhẫn ắt loạn đại mưu." (Nhỏ mà ko nhịn sẽ ko làm đc việc lớn)

Trương Toàn đành nuốt lời vào bụng, nhưng vẫn không phục, nói một cách ác ý:

"Lục huynh, tiểu quỷ này chắc chắn có âm mưu."

Lục Thừa Vân đáp lại bằng một nụ cười nhạt, "Trương huynh, ngươi thì không có âm mưu sao?"

Trương Toàn do dự, ánh mắt di chuyển, miễn cưỡng cười nói:

"Lục huynh nói đùa."

Lục Thừa Vân lạnh lùng nói:

"Trên đời này, chỉ có bản thân mình mới không có tâm địa khác, ngoài ra, cha con, anh em hay vợ chồng đều có sự nghi ngờ, chỉ là nặng nhẹ khác nhau."

"Ngươi có ý kiến riêng, tiểu tiên sinh cũng có, những người này trong lòng, ít nhiều đều có bí mật..."

Lục Thừa Vân mỉm cười, "Thực ra, điều này chẳng quan trọng."

"Chỉ cần tiểu tiên sinh có thể giúp ta, dù hắn có ý nghĩ khác cũng không sao, ngược lại, nếu hắn không có ý tưởng nào thì chính ta sẽ lại nghi ngờ."

Lục Thừa Vân nhìn Trương Toàn một cách bình thản, "Trương huynh, ngươi cũng vậy."

Trương Toàn bên ngoài thì bình tĩnh, nhưng nội tâm lại toát mồ hôi lạnh.

Trương Toàn nói: "Gia chủ yên tâm, Trương mỗ nhất định sẽ tận tâm tận lực."

Lục Thừa Vân cười nhạt, không nói gì thêm.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên Trương Toàn, vừa dặn dò:

"Tiểu tiên sinh tạm thời ở đây giúp ta. Ta không hy vọng các người gây rắc rối, cũng không mong thấy hắn xảy ra chuyện gì."

"Trương huynh có hiểu không?"

Trương Toàn nhíu mày, "Lục huynh nói như vậy, ta tất nhiên tuân thủ, nhưng tiểu tử này chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi, dù cho có thiên phú cũng không đáng để Lục huynh nâng đỡ như vậy..."

Lục Thừa Vân trầm ngâm đáp:

"Tiểu tiên sinh này có tài năng trận pháp rất tốt."

Trương Toàn rõ ràng không tin, "Có thể giỏi đến mức nào?"

"Trương huynh không hiểu về trận pháp, có nói đi nữa cũng không hiểu..."

Trương Toàn hơi bực, "Việc này..."

Lục Thừa Vân nhìn hắn, thở dài:

"Ta chỉ có thể nói rằng, tiểu tiên sinh này về trận pháp cao siêu hơn Trương huynh biết, thậm chí còn nhiều điểm mà ngay cả ta cũng cảm thấy không bằng..."