← Quay lại trang sách

Chương 560 Hỗn chiến (2)

Độc Thiết Thi!

Trương Toàn kinh hãi run sợ, vội vàng lui về phía sau mấy trượng, lấy ra một lọ đan dược ăn vào, tạm thời ức chế thi độc trên người.

Thi độc bị ức chế, Trương Toàn thoáng thở phào nhẹ nhõm, lập tức ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía Thiết Thi kia.

Con Thiết Thi này, muốn giết mình?!

Nhưng khiến hắn bất ngờ là, con Thiết Thi này chỉ cắn mình một miếng, sau đó liền không có động tĩnh, dừng lại bất động.

Trương Toàn nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt hắn đề phòng, thoáng đến gần nhìn xuống.

Phát hiện trừ Thiết Thi này, ngoại trừ răng nanh dính máu của mình, những thứ khác cũng không có gì khác thường.

Trương Toàn thử điều khiển nó.

Thiết Thi này tiến lui, cũng hoàn toàn bị hắn điều khiển, không có một chút dấu hiệu mất khống chế.

Trương Toàn nhíu mày.

Đang lúc hắn nghi hoặc khó hiểu, không có bất kỳ dấu hiệu nào, đột nhiên lại có một Thiết Thi khác, con ngươi vừa chuyển, con ngươi khẽ biến, mở ra răng nanh, hướng Trương Toàn vồ đến.

Lần này Trương Toàn có một chút phòng bị, vội vàng xoay người rút lui, miễn cưỡng tránh thoát.

Mà Thiết Thi này, đồng dạng chỉ công kích một lần, liền ngừng lại, con ngươi xám trắng, không có động tĩnh.

Trương Toàn trầm mặt, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển.

"Tại sao có thể như vậy?"

Tính không khống chế được gián đoạn?

Là Thi Vương chưa luyện xong, hay là khống thi của mình có vấn đề?

Bởi vì Thiết Thi quá nhiều, cho nên trong lúc nhất thời, không khống chế được, mới xuất hiện tình huống xác chết vùng dậy?

Trương Toàn kinh nghi bất định.

Nhưng không chờ hắn kịp suy nghĩ gì, lại có Thiết Thi bỗng nhiên bạo khởi, từ phía sau hắn đánh giết tới.

Lần này không phải một, mà là hai bộ, công kích một lần liền ngừng, mà sau một lát, cương thi đánh lén, lại dần dần biến thành ba bộ...

Trương Toàn mệt mỏi chống đỡ, vết cắn trên người cương thi cũng càng ngày càng nhiều...

Nhưng hắn vẫn không hiểu ra sao, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.

Lục Thừa Vân núp trong bóng tối, điều khiển Thiết Thi cười âm hiểm.

Mà Mặc Hoạ đem hết thảy đều nhìn ở trong mắt, cũng ở trong lòng mắng Trương Toàn ngu ngốc.

Lục Thừa Vân đang đùa bỡn ngươi, rốt cuộc đầu ngươi chứa cái gì, chuyện đơn giản như vậy, nghĩ không ra sao?

Mà khi Trương Toàn bị Lục Thừa Vân đùa bỡn đến mình đầy thương tích, rốt cục cũng ý thức được.

Có người đang khống chế đám Thiết Thi này!

Thiết Thi bị Thi Vương khống chế.

Mà ở trong cái quặng thi thể này, có ai có thể khống chế Thi Vương?

Trương Toàn nghiến răng nghiến lợi hô: "Lục Thừa Vân!"

"Con mẹ nó..."

"Giấu đầu lòi đuôi, đi ra cho lão tử!"

Chuyện cho tới bây giờ, Lục Thừa Vân cũng không giấu đi mà chậm rãi đi ra từ phía sau tế đàn.

Trương Toàn ngẩn ra, sau đó căm hận nói:

"Quả nhiên là ngươi!"

Lục Thừa Vân ôn hòa nói: "Trương huynh, ta thật lòng đối đãi với ngươi, lại không nghĩ rằng, ngươi vậy mà giấu diếm ta, muốn đoạt Thi Vương của ta, phá hư đại kế của ta?"

Vẻ mặt Trương Toàn kinh nghi, nhíu mày hỏi:

"Rốt cuộc ngươi biết từ lúc nào?"

Lục Thừa Vân cười không đáp, mà lạnh nhạt nói:

"Chuyện cho tới bây giờ, ngươi hỏi những chuyện này, còn có ý nghĩa sao?"

Khóe mắt Trương Toàn co giật.

Xác thực, chuyện cho tới bây giờ, chân tướng phơi bày, hai người đã xé rách mặt, vốn là cục diện ngươi chết ta sống, biết những thứ này, không có một chút ý nghĩa.

Trương Toàn cười lạnh nói:

"Thi Vương này khi nào là của ngươi? Nó là dùng quan tài đồng của Trương gia ta, lấy luyện thi pháp của Trương gia ta luyện ra, vốn nên là của Trương gia ta!"

Lục Thừa Vân lắc đầu nói: "Trương huynh nói sai rồi, thi vương này dùng chính là thi thể của lão tổ Lục gia ta."

Trương Toàn giễu cợt, "Cái gì gọi ngươi là Lục gia? Ngươi chẳng qua là người ở rể, dựa vào nữ nhân thượng vị, nịnh nọt mà thôi, Lục gia có quan hệ gì với ngươi?"

Lời này tựa hồ đâm trúng chỗ đau của Lục Thừa Vân.

Mí mắt hắn giật giật, nụ cười càng thêm âm nhu, trầm mặc một lát, lúc này mới thở dài:

"Trương huynh, ngươi có hai lòng, ta đã sớm biết..."

"Ta đã nói với ngươi, là người đều có hai lòng, ta không trách ngươi."

"Nhưng ngươi ngàn vạn không nên, không nên nhúng chàm Thi Vương này."

"Bộ Thi Vương này, không phải loại khí lượng như ngươi có khả năng chi phối!"

Trương Toàn tức quá hóa cười, "Ngươi xứng sao? Ngươi một tên tiểu nhân tham danh lợi, làm việc lén lút, xương cốt lại tiện, kiếm được linh thạch, còn phải hối lộ khắp nơi, lại có thể có cái gì lượng lượng?"

Khuôn mặt Lục Thừa Vân vặn vẹo, trực tiếp rút ra một thanh kiếm nhỏ, kiếm quang lóe lên, lao thẳng đến cửa lớn.

Trương Toàn xì mắng một tiếng, nuốt vào một hạt Thi Huyết đan, bỗng nhiên thi hóa, nhục thân xanh mét, hai mắt đỏ thẫm, giao thủ với Lục Thừa Vân.

Trong lúc nhất thời, kiếm quang tỏa ra bốn phía, thi khí tung hoành.

Quan tài chung quanh cũng đều bị kiếm khí và quyền phong chấn động thành mảnh vụn.

Mặc Hoạ nhìn về phía xa, phát hiện cỗ quan tài bị mình chi phối kia cách rất xa, sẽ không bị chiến đấu ảnh hướng đến, nhẹ nhàng thở ra, sau đó tiếp tục xem kịch.