Chương 587 Ác chiến (5)
Mặc Họa tựa như lá rụng, sơ sẩy bay lên, bỗng nhiên rơi xuống, giống như mượn lực từ hư không, như gợn nước dập dờn, tự nhiên mà lướt qua...
Trương gia tổ sư biến sắc.
Đây là thân pháp gì? Một chút cũng không nhìn ra quỹ tích.
Nó lại chém giết thêm vài hiệp, càng đánh càng kinh hãi.
Không bắt được!
Ngay cả một mảnh góc áo cũng không đụng tới, chớ nói chi là giết tiểu quỷ này.
Càng làm cho nó cảm thấy khó có thể tin chính là nhất cử nhất động của mình tựa hồ đều bị tiểu quỷ này dự đoán được.
Một quyền một trảo, một tiến một lui, đủ loại chiêu thức và thói quen cận chiến chém giết, tiểu quỷ này đều rõ như lòng bàn tay!
Dưới tình huống này, cận chiến cũng vô dụng!
Tại sao?
Tiểu quỷ này vì sao lại quen thuộc chiêu thức của mình như vậy?
Chẳng lẽ ngay từ đầu, khi mình động thủ với Thiết Thi, từng chiêu từng thức đều bị hắn ghi tạc trong lòng?
Lần đầu tiên tổ sư Trương gia cảm thấy tuyệt vọng.
Nó lại thử dùng thi độc thuật, nhưng Mặc Họa sớm có phòng bị.
Nó quơ tay, Mặc Họa liền sớm rút lui, sau đó kéo dài khoảng cách, lại lấy Hỏa Cầu Thuật áp chế, dựa vào trận pháp vây giết...
Mặc dù dây dưa hồi lâu, thần niệm Mặc Họa tiêu hao cũng lớn, vô luận là Hỏa Cầu Thuật, hay là trận pháp, uy lực đều có suy giảm.
Nhưng bản thân tổ sư Trương gia cũng là đèn cạn dầu.
Căn bản không chịu nổi cùng Mặc Họa hao tổn như vậy.
Huống chi, Mặc Họa dùng thần niệm công kích, thật sự dùng mọi thủ đoạn để đánh lên nguời hắn nhưng lại ngay cả bóng dáng của Mặc Họa cũng không bắt được.
Mà năm bộ Thiết Thi, cũng ở một bên nhìn chằm chằm.
Chỉ cần muốn liền lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, cuốn lấy tổ sư Trương gia, căn bản không cho nó chạy...
Tổ sư Trương gia uất ức đến cực điểm, nhưng lại bất lực.
Nó bị Thiết Thi cắn xé, bị pháp thuật oanh kích, trải qua trận pháp nổ tung, mình đầy thương tích, lại bị Thiết Thi vây khốn, bị Thủy Lao thuật hạn chế, muốn giết Mặc Họa giết không được, muốn chạy lại chạy không thoát, chỉ có thể bị hao tổn như vậy...
Cứ như vậy, lại không biết qua bao nhiêu hiệp.
Trương gia lão tổ, một đời tổ sư thi đạo, cứ như vậy bị mài chết...
Nó đầy người vết thương, quỳ trên mặt đất, một chút khí tức cũng không có.
Dù vậy, Mặc Họa căn bản cũng không dám tiếp cận.
Hắn trước tiên cách xa xa, để hai bộ thiết thi còn sót lại, bảo hộ trước người mình, sau đó minh tưởng một chút, khôi phục thần thức.
Sau khi thần thức khôi phục một chút, Mặc Họa liền dùng Hỏa Cầu Thuật đánh giết thi thể của Trương gia tổ sư.
Sau khi đánh giết xong lại ngồi thiền, khôi phục thần thức.
Sau đó lại dùng Hỏa Cầu Thuật đuổi giết.
Lại minh tưởng, lại oanh sát...
Cứ lặp đi lặp lại như thế, không biết minh tưởng oanh sát bao nhiêu lần, thẳng đến khi đem Trương gia tổ sư, oanh không thành hình người, oanh thành một mùi nồng đậm, mang theo khói xanh màu đen, lúc này Mặc Họa mới yên tâm...
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nằm trên mặt đất, thở hồng hộc.
Toàn bộ quá trình coi như thuận lợi, nhưng Mặc Hoạ lại không quá hài lòng.
Hắn phát hiện mình trong thức hải, tuy mạnh, nhưng chỉ là mạnh bình thường.
Kẻ địch yếu một chút, dựa vào pháp thuật và trận pháp, đủ để thoải mái đánh chết.
Nhưng gặp phải người mạnh hơn một chút, giống như tổ sư Trương gia, lấy thủ đoạn trước mắt của mình cũng không thế nào giải quyết dứt khoát, một kích tất sát!
Chỉ có thể nghĩ biện pháp lừa gạt đối thủ để tung ra lá bải tẩy và rồi phá giải từng cái một.
Sau đó lại ỷ vào thân pháp, pháp thuật và trận pháp, chậm rãi đi tiêu hao...
Cái này liền mệt người rồi...
Tốn quá nhiều thời gian.
Một lúc sau, sẽ dễ dàng sinh ra biến cố, biến cố lâu dài sẽ có nguy hiểm.
"Xem ra sau này phải nghĩ biện pháp khác, học chút thủ đoạn lợi hại hơn..."
Mặc Họa thầm nói trong lòng.
Sau đó hắn như trút được gánh nặng.
Bất kể nói thế nào, cuối cùng cũng giải quyết hết Trương gia cương thi lão tổ này!
Ánh mắt của hắn sáng lên, nhìn về phía khói xanh hiện ra màu đen, thần niệm nồng đậm kia, trong lòng không khỏi có chút chờ mong:
"Không biết "ăn" lão tổ tông Trương gia này, thần thức sẽ tăng cường bao nhiêu..."
"Trương gia tổ sư thần niệm mạnh như vậy, ăn rồi luyện hóa hết, như thế nào cũng có thể bước qua bình cảnh, đạt tới thập tam văn thần thức a..."
Mặc Họa thầm nói trong lòng.
Thập tam văn thần thức a...
Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cực hạn của thần thức chính là thập tam văn.
Một khi thần thức đạt thập tam văn, như sư phụ nói yêu cầu để thần thức đạt Trúc Cơ cũng chỉ kém một bước...
Trong lòng Mặc Họa có chút chờ mong.
Lập tức hắn lại có chút chần chờ.
"Ăn hắn ngay bây giờ sao?"
Thần hồn tàn niệm của Trương gia lão tổ quá mạnh, nếu cố ăn, đoán chừng sẽ rất khó chống đỡ, cũng phải "tiêu hóa" thật lâu...