Chương 589 Thi binh (2)
Mặc dù là tu sĩ Trúc Cơ, cũng có thể chết ở trong tay đám nhất phẩm hành thi này.
Mấy ngày trước trong hỗn chiến, một vị thống lĩnh Trúc Cơ bỏ trốn đã bị thiết thi đánh bị thương, từ trong trận chiến những binh sĩ bỏ trốn đều bị hành thi như thủy triều chôn vùi.
Bất luận hắn giết bao nhiêu hành thi thì sẽ có càng nhiều hành thi hướng trên người hắn mà đến, tựa như người chết đuối, bị thi triều nuốt hết, vô luận giãy dụa như thế nào, cuối cùng đều không lên được bờ, sống sờ sờ bị hành thi cắn xé mà chết...
Tim Dương Kế Sơn như bị đao cắt.
Những Đạo binh này, đều là huynh đệ cùng hắn đồng sinh cộng tử, lại không nghĩ rằng, sẽ ở trước mặt hắn, lấy loại phương thức này chết thảm.
Nhưng hắn lại bất lực.
Cương thi quá nhiều, cũng quá mạnh.
Dương Kế Sơn tuyệt đối không nghĩ tới, mặc dù chuẩn bị chu toàn như thế, nhưng vẫn thiệt thòi lớn như vậy.
Vốn dĩ mọi thứ đều rất thuận lợi...
Ba ngày trước, bọn họ hành động vào giờ Mão, lấy thủ đoạn lôi đình, động thủ với Lục gia.
Lục gia bị trấn áp.
Mặc dù có một số trưởng lão và đệ tử ra sức chém giết, trốn ra khỏi thành, quy phục Lục Thừa Vân.
Nhưng đa số con cháu Lục gia vẫn sợ Đạo Đình, không dám phản kháng.
Trưởng lão Lục gia bị phong bế tu vi, đệ tử Lục gia cũng bị giam lỏng, cửa ra vào bày trận pháp, không cho phép ra ngoài.
Về sau cương thi vây thành, có đệ tử Lục gia sinh dị tâm, muốn lén trộm mở cửa thành để thả cương thi vào, bọn họ cũng tiện gia nhập với Lục Thừa Vân.
Nhưng cương thi vào thành, Lục Thừa Vân không nhận ra, những đệ tử Lục gia mở cửa này cũng đều là thức ăn đầu tiên mà chúng tiến vào thành.
Về sau đạo binh cùng các tu sĩ, tính cả tu sĩ Nam Nhạc tông bản địa trả giá không nhỏ, mới chống đỡ được hành thi, một lần nữa phong bế cửa chính.
Dương Kế Sơn giận dữ, chọn mấy đệ tử và trưởng lão Lục gia sinh sự liền chém sạch tu sĩ Lục gia, lúc này mới chấn nhiếp mọi người.
Lục gia từ nay về sau cũng an phận hơn không ít.
Vấn đề nằm ở quặng thi...
Cuộc chiến ở quặng thi còn vất vả hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Lúc ấy bọn họ chia binh làm hai đường, một đường trấn áp Lục gia, một đường tiêu diệt quặng thi.
Tình báo không có vấn đề, trận đồ không có vấn đề, biết bố cục trận pháp, phá trận cũng rất thuận tiện.
Bọn họ hơn hai mươi Trúc Cơ, tính cả đạo binh, đồng loạt ra tay, đánh nát vách đá phụ cận cửa lớn thi quặng, phá trận văn, nát núi đá, khiến cửa lớn đá kia xê dịch khỏi vị trí ban đầu, lộ ra lỗ thủng.
Hai vị Thiết Thi ở cửa, tuy cường đại, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của mọi người.
Sau đó một đường quét ngang, đánh mãi tới cửa thạch điện.
Dương Kế Sơn lại phát hiện, đám thi tu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Không chỉ có như thế, bên trong một màu nhánh, thi khí tràn ngập, điểm đỏ lít nha lít nhít, từng mảnh sáng lên.
Đây đều là con mắt khát máu của cương thi.
Điều này cũng nằm trong dự liệu của Dương Kế Sơn.
Mặc dù là đánh lén, nhưng giao chiến chính diện, cũng là không thể tránh khỏi.
Dương Kế Sơn xuất thân từ Dương gia, là thống lĩnh đạo binh, thân kinh bách chiến, đương nhiên sẽ không sợ chiến.
Thống lĩnh Trúc Cơ xung phong ở phía trước, đạo binh kết thành trận địa, theo sát phía sau là tu sĩ Trúc Cơ của gia tộc và tông môn khác, phối hợp tác chiến từ hai cánh, tu sĩ Luyện Khí tầm thường thì theo sau đánh lén.
Thi tu công pháp âm độc, nhưng tập trung tấn công chính diện, nếu xung phong hãm trận phía dưới thì đều là một đám ô hợp, không chịu nổi một kích.
Cương thi bọn họ gọi ra cũng đều tự chiến đấu riêng lẻ, không thể địch nổi đạo binh, không ngăn được đạo binh tấn công.
Mà một khi thi tu bỏ mình, cương thi thủ hạ mất khống chế, sẽ bị cắn trả, tập kích bất cứ tu sĩ nào, bao gồm cả thi tu.
Đạo binh nhất thời không thể đỡ.
Mãi đến khi Lục Thừa Vân ra mặt.
Phía sau hắn, đi theo một cương thi to lớn, răng nanh dài, hai mắt đỏ thẫm ẩn màu ám kim.
"Thi Vương!"
Tu sĩ biết tin đồn Đạo Nghiệt, đáy lòng đều run lên.
Bọn họ từng biết hoặc là nghe nói qua hoặc là được tu sĩ tông môn gia tộc đề cập đến.
Con Thi Vương này, là phôi thai của Đạo Nghiệt!
Dương Kế Sơn tim đập nhanh hơn, trong mắt lóe lên hàn quang.
Thai của Đạo Nghiệt, nhất định phải bóp chết từ trong nôi!
"Giết!"
Dương Kế Sơn vung tay lên, đạo binh mặc áo giáp, cầm binh khí, cùng chung mối thù xung phong liều chết tiến lên, trận pháp trên áo giáp, khí tức tương liên, hô ứng lẫn nhau, ngưng tụ thành hư ảnh mãnh hổ.
Lục Thừa Vân thần sắc lạnh nhạt, hai tay vung lên.
Huyết văn trên ngực Thi Vương sáng ngời, ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm chấn động núi cao.
Hai mươi cỗ quan tài sắt gần đó đều rung động, nắp quan tài xốc lên, Thiết Thi thẳng tắp nhảy ra.