← Quay lại trang sách

Chương 601 Phá trận (3)

Lục Thừa Vân lòng nghi ngờ nặng, loại chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Hắn có chút cảm thán nói: "Nếu là như vậy, thì thật sự là quá đáng tiếc..."

Dương Kế Sơn thấy bọn họ vẽ nửa ngày, nói nửa ngày, vẫn còn có chút mê hoặc, dứt khoát liền hỏi:

"Chư vị, Vạn Thi Trận này có thể phá không?"

Lão trận sư chần chờ một lát, chậm rãi nói:

"Nếu mắt trận đúng là như thế, vậy kế này quả thật có thể thực hiện."

"Vậy mắt trận này, là thật sao?" Dương Kế Sơn lại hỏi.

Lão trận sư chần chờ không nói.

Trận sư khác cũng đều nhíu mày, không nói một lời.

Bọn họ cảm thấy là thật, nhưng mắt trận này đề cập tri thức trận pháp, lại vượt xa tiêu chuẩn trận pháp của bọn họ, bọn họ không dám vội kết luận.

Vạn nhất tình hình thực tế có sai lầm, bọn họ gánh vác không nổi trách nhiệm này.

Dương Kế Sơn lại nhìn về phía Vân thiếu gia.

Vân thiếu gia còn đang do dự, hắn lại trầm tư một lát, lúc này mới chậm rãi gật đầu:

"Hẳn nói không sai."

Hắn suy nghĩ một chút, lại giải thích:

"Trận này tương xứng với tình huống của quặng thi khoáng mà ta biết trước mắt, hơn nữa trình độ trận pháp rất cao, dựa vào Lục Thừa Vân, không thể nào bịa ra được."

Dương Kế Sơn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vỗ vỗ bả vai Mặc Họa, cười nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi lại giúp ta một đại ân rồi!"

Mặc Họa cũng vui vẻ cười cười.

"Nếu trận pháp là thật, vậy thì dễ làm rồi, chúng ta thương lượng một chút, tiêu hủy những linh thạch này như thế nào, chặt đứt cung cấp của Vạn Thi Trận..."

Sau đó Dương Kế Sơn cùng mọi người thương nghị biện pháp cụ thể.

Điều hành tu sĩ như thế nào, khi nào, chỗ nào, người nào chủ công, người nào yểm hộ, như thế nào mới có thể phá hủy mấy chỗ nhà kho linh thạch này...

Những linh thạch này, có nên chuyển ra bên ngoài?

Chỉ có thể nghĩ biện pháp tiêu hủy.

Để cho nó hóa thành linh khí, một lần nữa tứ tán trong thiên địa, không bị Lục Thừa Vân lấy ra làm ác.

Sau khi thương nghị xong, Mặc Họa liền rời đi.

Vân thiếu gia nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Họa thật lâu, có chút xuất thần, hồi lâu sau, con mắt hơi sáng lên.

...

Mặc Họa thì được an trí trong một gian thạch thất yên tĩnh.

Thạch thất bày biện đơn giản, chỉ có bàn đá, ghế đá, giường đá, hiển nhiên là sự tình gấp gáp, không quá chú ý.

Mặc Họa cũng không quan tâm, hắn quan tâm chính là một bàn đồ ăn.

Có linh quả, còn có gà vịt linh nhục.

Hắn bị nhốt trong quan tài, đói bụng rất nhiều ngày, lúc này bụng đói kêu vang, vừa vặn ăn như gió cuốn, một tay trái cây, một tay chân gà, ăn đến vui vẻ.

Tu sĩ có thể tích cốc không ăn trong thời gian dài, nhưng cũng sẽ đói, sẽ hao tổn huyết khí.

Thời gian dài không ăn cơm, vẫn sẽ chết đói.

Bạch Tử Thắng ngồi ở một bên, bắt chéo hai chân, rung đùi đắc ý, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bạch Tử Hi thì yên tĩnh nhìn sách, thỉnh thoảng giương mắt lên, thấy Mặc Họa ăn đến phát thèm, lông mi thật dài khẽ nhúc nhích, ánh mắt cũng yên tĩnh mấy phần.

Mặc Họa ngẩng đầu, hỏi: "Các ngươi không ăn sao?"

"Ngươi ăn đi."

"Ồ."

Mặc Họa cũng không khách khí, sau khi cơm nước xong, thư thái nằm ở trên giường, vỗ cái bụng nhỏ ăn no.

Bạch Tử Thắng nói: "Ăn xong phải tiêu hóa thức ăn, không cần trực tiếp nằm."

"Ồ."

Mặc Họa lên tiếng, thanh âm có chút lười biếng, nhưng vẫn nằm không nhúc nhích.

Bạch Tử Thắng lắc đầu, một lát sau, hắn lại nghĩ tới cái gì, hỏi:

"Ngươi muốn trở về gặp sư phụ sao?"

Mặc Họa trừng mắt nhìn, nói: "Giải quyết xong chuyện nơi đây, lại trở về gặp sư phụ!"

Bạch Tử Thắng hai mắt sáng lên: "Muốn làm thịt Lục Thừa Vân sao?"

Hắn ta ghét nhất là ra vẻ đạo mạo, ỷ thế hiếp người, tu luyện ma công, giết người hại mệnh, ức hiếp muội muội hắn ta còn có người của tiểu sư đệ.

Mà mấy điểm này, Lục Thừa Vân gần như chiếm hết.

"Ừm." Mặc Họa gật đầu.

Bạch Tử Thắng nghĩ nghĩ, lại nhíu nhíu mày, "Không tiện động thủ đi, có nhiều hành thi, Thiết Thi, còn có Thi Vương..."

Mặc Họa ngồi dậy, hạ giọng nói:

"Từng bước một, trước tiên làm suy yếu thế lực của Lục Thừa Vân, bức gã đến tuyệt cảnh, sau đó tiếp xúc với con Thi vương kia... Gã chắc chắn phải chết!"

"Thi Vương?" Bạch Tử khẽ giật mình, "Có phải ngươi đã làm gì Thi Vương của hắn?"

Mặc Họa lắc lắc ngón tay, sửa đúng nói: "Thi Vương không phải 'y'..."

"Có ý gì?" Bạch Tử Thắng không hiểu.

Mặc Họa thừa nước đục thả câu, lặng lẽ nói:

"Phải giữ bí mật, đến lúc đó ngươi sẽ biết."

Bạch Tử Thắng không vui vẻ cho lắm.

Mặc Họa suy nghĩ một chút, liền lui một bước, nói: "Đến lúc đó, ta cam đoan để ngươi làm thịt Lục Thừa Vân."

"Thật sự?"

Bạch Tử Thắng có chút không tin.

"Ừm."Mặc Họa gật đầu nói, "Ngươi là sư huynh của ta, ta không lừa ngươi!"

Bạch Tử Thắng lập tức lại cao hứng.

Bạch Tử Hi liếc nhìn huynh trưởng của mình, khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.

...