Chương 625 Trâu ngựa (2)
Mặc Họa nói: "Bởi vì những trận pháp này là phải dùng."
"Dùng?" Vân thiếu gia giật mình.
Mặc Họa gật đầu: "Sư phụ đã dạy ta, trận pháp học được là để dùng..."
"Trận pháp trên đời này, vẽ ở trên giấy, là một bộ dáng, nhưng khi dùng trong thực tế, tình huống lại khác nhau rất nhiều."
Vân thiếu gia như có điều suy nghĩ.
Mặc Họa khẽ thở dài, nói tiếp:
"Đây là quặng thi, trận pháp bên trong là cho thi tu dùng."
"Những thi tu này rất nghèo."
"Nếu dùng trận pháp cao cấp một chút, tuy hiệu quả tốt nhưng một khi hỏng thì không ai tu sửa cho bọn họ."
"Cho dù là thể tu, bọn họ cũng sửa không nổi."
"Cho nên, trận pháp chỉ cần đơn giản, bền bỉ, rắn chắc, dễ dàng tu luyện là được. Đối với bọn họ mà nói, đây mới là trận pháp tốt."
Vân thiếu gia sững sờ.
Loại lời này, chưa từng có người nói với hắn.
Tất cả trận sư, đều muốn học trận pháp cao thâm hơn, học trận pháp khó hơn, để tăng lên trình độ trận pháp của mình, mưu cầu tiền đồ tu đạo càng xa hơn.
Nhưng hầu như không ai nghĩ đến, tu sĩ bình thường nhất phổ cập những trận pháp cơ sở lại là những điều này...
Bản thân hắn cũng chưa từng ý thức được.
Bỗng nhiên sắc mặt Vân thiếu gia ửng đỏ, có chút xấu hổ.
Mặc Họa cũng kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Hắn còn tưởng rằng, Vân thiếu gia này còn trẻ như vậy, chính là nhị phẩm trận sư, tất nhiên tâm cao khí ngạo, lại không nghĩ rằng, hắn ngại ngùng như vậy, da mặt còn non nớt hơn cả mình.
Đoán chừng là một mực ở trong gia tộc, không ra cửa, không trải sự đời sâu nên mới như vậy.
Vân thiếu gia tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, muốn nói lại thôi.
Nhưng tâm sự của hắn, gần như đều viết ở trên mặt.
Mặc Họa thấy rõ ràng, liền hỏi:
"Ngươi còn muốn hỏi cái gì?"
Vân thiếu gia chần chờ một lát, lúc này mới mang theo áy náy nói:
"Có lẽ, có chút đường đột..."
"Ừm." Mặc Họa nói, "Ngươi hỏi đi."
Vân thiếu gia hạ quyết tâm, chậm rãi hỏi:
"Trận pháp trên người Thi Vương là do ngươi vẽ sao? Đó là... Tuyệt trận sao?"
Mặc Họa gật gật đầu, thẳng thắn nói:
"Vâng!"
Mặc dù đã có suy đoán, nhưng thần sắc Vân thiếu gia vẫn chấn động.
Tu sĩ khác, thậm chí một ít trận sư khác, có thể đều không rõ, tuyệt trận đến cùng có ý vị như thế nào.
Luyện Khí tầng tám.
Nắm giữ tuyệt trận nhất phẩm thập nhị văn.
Loại chuyện này, trái với thường thức trận sư của hắn.
Trong lòng Vân thiếu gia có chút chán nản.
Ở Vân gia, thậm chí toàn bộ châu giới Vân gia, mình đều là thiên tài trận pháp được tôn sùng.
Nhưng lúc này hắn mới biết.
Giữa thiên tài với nhau cũng có khác biệt, thậm chí là cách biệt một trời một vực.
Có ít người, là thiên tài đến mức gần như yêu nghiệt.
Hắn lại nhìn vẻ mặt ngây thơ của Mặc Họa trước mắt, trong lòng thở dài.
Đây là một tiểu yêu nghiệt.
Mặc Họa thấy thần sắc Vân thiếu gia có chút mất mát, không biết hắn nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên đôi mắt Mặc Họa hơi sáng lên, thấp giọng nói:
"Vân thiếu gia, ngươi biết đây là trận pháp gì không?"
Vân thiếu gia thành thật lắc đầu, nghi ngờ nói:
"Trận pháp gì?"
"Linh Xu trận." Mặc Họa nói.
"Linh Xu trận..."
Vân thiếu gia nhắc tới mấy lần, gật đầu khen: "Quả nhiên là tuyệt trận, riêng cái tên thôi đã không giống bình thường..."
"Vậy..." Mặc Họa trừng mắt nhìn, dụ dỗ nói: "Ngươi muốn học không?"
Trong lòng Vân thiếu gia run lên, há to miệng.
Hắn còn tưởng rằng, Mặc Họa đang trêu chọc hắn, nhưng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt Mặc Họa trong suốt như nước, cũng không có vẻ trêu đùa, lúc này mới đè nén kích động trong lòng, chậm rãi gật đầu nói:
"Muốn..."
Không có trận sư nào có thể ngăn cản được sự hấp dẫn của trận pháp.
Mặc Họa cười tủm tỉm nói: "Vậy ta dạy cho ngươi."
Vân thiếu gia càng giật mình: "Ngươi bằng lòng dạy ta?"
"Ừm." Mặc Họa gật đầu nói, "Trận pháp cần truyền thừa, mới có thể sinh ra nguồn năng lượng lâu dài, nếu là mèo khen mèo dài đuôi, dù là trận pháp quý giá đi nữa, sớm hay muộn cũng sẽ đoạn tuyệt."
"Một khi đoạn tuyệt, trận pháp trân quý đến mấy cũng vô dụng."
"Nếu ngươi muốn học, vậy ta sẽ dạy ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, không thể làm chuyện xấu."
Vân thiếu gia không kìm lòng được gật đầu liên tục, "Được, ta đáp ứng ngươi!"
"Còn có một việc..." Mặc Họa lại nói, "Sau khi ngươi học được thì phải hỗ trợ giúp ta một việc."
"Hỗ trợ?" Vân thiếu gia khẽ giật mình.
"Ừm!"
Đôi mắt Mặc Họa sáng rực, "Ta muốn xây vài thứ, dùng Linh Xu trận điều khiển, ta cần ngươi tới đây giúp ta, cần ngươi hỗ trợ."
Đây cũng là hắn đã sớm tính toán tốt.
Sức người có hạn.
Hắn mặc dù tinh thông trận pháp, nhưng rất nhiều sự tình, một người là làm không được, còn sẽ tốn hao rất nhiều thời gian.
Có người hỗ trợ, thì không giống.
Huống chi, chuyện này còn phải dùng đến Linh Xu trận.
Tuyệt trận nhất phẩm thập nhị văn, trận văn phức tạp, nhu cầu thần thức cũng cao, trong Nam Nhạc thành này, hầu như không có người nào có thể học được.
Nhưng Vân thiếu gia hẳn là có thể.
Hắn là nhị phẩm trận sư, còn là thiên tài trận pháp, thần thức và ngộ tính, hẳn là đều đầy đủ.