Chương 707 Trận lưu (1)
Tiểu đồ đệ này của hắn, giống như phát hiện, cái gì ghê gớm...
Trang tiên sinh trầm tư một lát, ánh mắt dần dần ngưng trọng.
Tổ tiên Ngũ Hành Tông rốt cuộc còn cất giấu bí mật gì...
Tàng Trận Các, trước điện thờ.
Hương đã cháy hết, tàn hương lưu lại.
Bạch Tử Hi và Bạch Tử Thắng trông coi thân thể "Thần niệm xuất khiếu" của Mặc Họa, có chút lo lắng.
"Đã đến giờ, Mặc Họa sao còn chưa tỉnh?" Bạch Tử Thắng lo lắng nói.
Bạch Tử Hi cũng nhíu mày.
Đúng lúc này, "Mặc Họa" nỉ non một tiếng, mở hai mắt ra.
Bạch Tử Hi và Bạch Tử Thắng thần sắc vui vẻ.
Bạch Tử Hi nhẹ giọng hỏi: "Không sao chứ..."
Ánh mắt "Mặc Họa" có một trận mê mang, sau đó dần dần thanh tỉnh, chậm rãi ngồi dậy, gật gật đầu, cười nói:
"Ta không sao."
"Mặc Họa" cười, ánh mắt Bạch Tử Hi lạnh lẽo, lúc này một cái thủ đao, gõ vào trên đỉnh đầu của Mặc Họa, đánh hắn ngất xỉu.
Bạch Tử Thắng kinh hãi: "Tử Hi! Ngươi sao lại xuống tay với Mặc Họa?"
Bạch Tử Hi lắc đầu: "Hắn không thích hợp."
"Không thích hợp?"
Bạch Tử Thắng khẽ giật mình, sau đó cẩn thận đánh giá Mặc Họa, lông mày dần dần nhăn lại, cũng phát hiện một ít manh mối.
Khí tức của "Mặc Họa" thay đổi...
Mặt không còn đáng yêu như trước nữa.
Nụ cười vừa rồi cũng có chút không hài hòa.
Đây không phải tiểu sư đệ của hắn.
Bạch Tử Thắng lại nhớ tới, Mặc Họa đã sớm có một ít công đạo trước đó:
"Phát hiện ta không đúng, liền lập tức đánh ngất ta!"
Bạch Tử Thắng khẽ vuốt cằm, nghi ngờ nói: "Tà ma xâm lấn thức hải?"
"Có khả năng..."
"Không đúng... Trong điện thờ, sao có thể có tà ma?"
Bạch Tử Hi lắc đầu: "Không rõ..."
"Vậy còn Mặc Họa thì sao?"
Bạch Tử Hi quay đầu, chăm chú nhìn điện thờ, ánh mắt như lưu ly, có chút thâm thúy.
Bạch Tử Thắng há to miệng, "Sẽ không còn ở bên trong chứ..."
Hắn có chút sốt ruột, "Đem hương đốt xong rồi, điện thờ đóng rồi, tiểu sư đệ hắn... Làm sao đi ra được?"
"Hay là..." Bạch Tử Thắng nhíu mày suy tư: "Chúng ta đi tìm đại trưởng lão kia, bảo hắn đốt thêm một nén nhang, mở điện thờ, thả sư đệ ra?"
Bạch Tử Hi chậm rãi lắc đầu: "Không được."
Điện thờ liên quan đến hạch tâm truyền thừa của Ngũ Hành Tông, Đại trưởng lão khẳng định không đồng ý.
Tiểu sư đệ sẽ bị giam ở bên trong, nhất định là phát hiện bí ẩn của điện thờ...
Nếu không, với sự lanh lợi của hắn thì không thể nào không ra được.
"Chúng ta chờ một chút." Bạch Tử Hi bình tĩnh nói.
Bạch Tử Thắng có chút lo lắng, "Nhưng mà, thời gian đã đến..."
Đôi mắt đẹp của Bạch Tử Hi ngưng lại, tâm tư nhanh chóng chuyển động, "Đã đến giờ rồi, nhưng đại trưởng lão không tới, nhất định là sư phụ tính ra biến cố, ngăn chặn đại trưởng lão."
"Sư phụ đang tranh thủ thời gian cho tiểu sư đệ."
"Chúng ta ở chỗ này chờ, bảo vệ tốt sư đệ, chờ hắn đi ra..."
Giọng nói của Bạch Tử Hi, mát lạnh mà bình tĩnh.
Bạch Tử Thắng từ trước đến nay nghe muội muội nói, cũng biết muội muội thông minh hơn mình, liền nghe lời gật gật đầu.
...
Trong thức hải của Mặc Họa.
Ngũ Hành tiểu quỷ tức giận đến giơ chân.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Ta bị nhìn thấu bằng cách nào?"
Nhưng mà vừa mới nói hai chữ, cười một cái, liền bị nhìn ra, sau đó lại bị quả quyết đánh ngất xỉu...
Tại sao?
Tiểu cô nương kia, vì sao liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra mình là giả mạo?
Cho dù là đồng môn sư tỷ đệ, sớm chiều ở chung, cũng không có khả năng liếc mắt một cái liền nhìn ra được...
Có chút tà môn...
Ngũ Hành tiểu quỷ trong lòng sinh ra kiêng kị.
Sư môn này, từ trên xuống dưới, từ sư đệ đến sư tỷ, quả nhiên đều không phải loại lương thiện gì, không chỉ có căn cốt tốt, ngộ tính cao, tâm cũng đều có linh lung thất khiếu.
Tiếp tục như vậy, mình sẽ chạy không được...
Nó không muốn chiếm cứ thân thể của Mặc Họa, bởi vì điều này căn bản không có khả năng.
Lai lịch sư phụ của tiểu quỷ này đáng sợ.
Chút nội tình này của mình, vừa nhìn một cái sẽ bị nhìn thấu.
Nó chỉ muốn mượn thân thể Mặc Họa, chạy ra khỏi điện thờ và Tàng Trận Các.
Nhưng nó tuyệt đối không nghĩ tới, còn không có bị tiểu quỷ sư phụ này vạch trần, đã bị tiểu sư tỷ của hắn nhìn thấu.
Ngũ Hành tiểu quỷ rất là khó hiểu.
Bản thân giả mạo Truyền Đạo trưởng lão, bị tiểu tu sĩ này nhìn thấu.
Bản thân mình giả mạo tiểu tu sĩ này, lại bị sư tỷ của hắn nhìn thấu.
Diễn xuất của mình, thật sự kém như vậy sao?
Ngũ Hành tiểu quỷ nhíu mày, trong lòng bực bội.
Hiện tại nó đâm lao phải theo lao.
Bị vây ở trong thức hải của Mặc Họa.
Muốn đi, không đi được, muốn ở lại, khẳng định không giữ được.
Nó không cảm thấy mình thật có thể lừa dối.
Có thể đi vẫn phải đi, lại nghĩ biện pháp đi...
Ngũ Hành tiểu quỷ ngồi xếp bằng xuống, lại đánh giá bốn phía một chút, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
"Thức hải của tiểu quỷ này, thật đúng là động thiên phúc địa, rộng lớn, cứng cỏi, khí tức trong suốt, dù thần niệm xuất khiếu, lưu lại thần thức, cũng vô cùng tinh khiết mà thâm hậu..."