Chương 736 Sát cục (1)
Hôm nay, Mặc Họa đang cùng tiểu sư huynh tiểu sư tỷ nằm sấp trên một cái bàn học trận pháp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, ngẩng đầu liền thấy cửa, một vị nữ tử dáng người thướt tha đứng đó, mang theo khăn che mặt, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Mặc Họa ngẩn ra, sau đó vui mừng: "Tuyết Di!"
Tuyết Di thấy Mặc Họa, vui vẻ mỉm cười, đôi mắt dịu dàng đánh giá Mặc Họa vài lần, gật đầu nói:
"Đã lâu không gặp, cao lên rồi."
Mặc Họa cười tủm tỉm.
Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi cũng rất vui mừng.
Mấy người hàn huyên một hồi, Mặc Họa liền nghi ngờ nói: "Tuyết Di, sao người lại tới đây?"
"Đúng vậy." Bạch Tử thắng nói, "Không phải sư phụ không để ngài theo tới sao?"
"Là Trang tiên sinh gọi ta tới." Tuyết Di nói.
"Sư phụ?"
Ba người Mặc Họa nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc.
Tuyết Di gật đầu: "Trang tiên sinh không cho ta đi theo, nhưng ta nhớ đến an nguy của các ngươi, thật ra vẫn đi theo các ngươi, chẳng qua là cách rất xa."
"Trang tiên sinh biết, cũng không trách tội, coi như là ngầm đồng ý."
"Những ngày qua, ta đều ở ngoài thành Ly Sơn. Mấy ngày trước, ta muốn viết một lá thư, gửi cho phu nhân, liền thấy mực nước không bút mà động, thấm giấy thành văn, ngưng tụ thành một chữ 'Lai'."
"Ta liền biết, đây là ý của Trang tiên sinh, ông muốn ta tới đây..."
"Thế nhưng, sư phụ gọi ngài tới, là vì sao?" Mặc Họa có chút nghi hoặc.
Tuyết Di lắc đầu, bà cũng không rõ lắm.
"Trang tiên sinh đã nghỉ ngơi chưa?" Tuyết Di hỏi.
Mặc Họa nói: "Sư phụ đã nghỉ ngơi, hiện tại đang uống trà."
Tuyết Di gật đầu, đứng dậy đi thăm hỏi Trang tiên sinh.
Ba người Mặc Họa cũng đều đi theo.
Trong phòng cổ kính, hương trà thoang thoảng, Trang tiên sinh dáng người ưu nhã mà thẳng tắp, đang nghiêm túc uống trà xanh do Mặc Họa nấu cho ông.
Thấy Tuyết Di, Trang tiên sinh cũng không bất ngờ.
Tuyết Di cung kính thi lễ với Trang tiên sinh, Trang tiên sinh gật đầu ra hiệu.
Tuyết Di liền thấp giọng hỏi: "Không biết tiên sinh gọi ta đến đây, có gì phân phó?"
Trang tiên sinh trầm mặc một lát, ánh mắt hàm súc, đều nhìn thấy bộ dạng của ba người Mặc Họa, lúc này mới chậm rãi nói:
"Ngươi mang ba đứa nhỏ này đi đi..."
"Rời khỏi Ngũ Hành Tông, rời khỏi Ly Sơn Thành, đừng trở về nữa..."
"Sư phụ!"
Ba người Mặc Họa cả kinh.
Tuyết Di cũng biến sắc, vội nói: "Trang tiên sinh..."
Trang tiên sinh lắc đầu: "Những gì nên dạy ta đều đã dạy, nơi này là chốn thị phi, các ngươi không thể ở lại nữa."
"Nhưng mà..."
Trang tiên sinh thần sắc lãnh đạm, ánh mắt quả quyết.
Đây là bộ dáng tâm ý đã quyết.
Tất cả mọi người đều biết Trang tiên sinh cao thâm khó dò, làm việc tự có phán đoán, bọn họ căn bản không can thiệp được.
Tuyết Di bất đắc dĩ thở dài:
"Tiên sinh, khi nào ta dẫn bọn họ rời khỏi?"
Trang tiên sinh đã sớm đoán được: "Ngày mai đi."
Tuyết Di chắp tay nói phải.
Mặc Họa đầy mắt không muốn, còn muốn nói gì, đã thấy Trang tiên sinh lắc đầu, ấm giọng nói:
"Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi cùng sư huynh sư tỷ đi thu thập một chút, ngày mai liền rời đi."
Mặc Họa có chút chua xót, nhưng vẫn hiểu chuyện gật gật đầu, "Ừ, sư phụ."
Ba người trở về phòng, vẻ mặt đều có chút buồn bã.
Bạch Tử Thắng khó hiểu nói: "Vì sao sư phụ đột nhiên để cho chúng ta đi?"
"Không phải đột nhiên..." Mặc Họa thần sắc cô đơn, lắc đầu nói, "Sư phụ hẳn là đã sớm có dự định như vậy."
Ngũ Hành Tông, là điểm cuối của lần vân du này.
Bạch Tử Hi cũng cúi thấp ánh mắt, con ngươi tuyệt mỹ hiện lên một tia sa sút, sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Tuyết Di, hỏi:
"Tuyết Di, có phải mẫu thân bảo người tới không?"
Tuyết Di giật mình.
Bạch Tử Thắng nói: "Tử Hi, Tuyết Di vốn chính là phụng mệnh của mẫu thân, bảo hộ chúng ta."
Bạch Tử Hi lắc đầu: "Không giống nhau, ý của ta là, mẫu thân... Có phải nàng cũng muốn tới hay không? Miểu Miểu đi theo sư phụ, là phụng mệnh lệnh của mẫu thân, dẫn đường cho nàng?"
Tuyết Di nhìn đôi mắt thanh lệ của Bạch Tử Hi, nhất thời có chút giật mình.
Tử Hi tiểu thư... thật giống phu nhân...
Đều là tuyệt mỹ, băng tuyết thông minh, hơn nữa tâm tư cũng nhạy bén, ánh mắt quả quyết.
Thậm chí chỉ có hơn chứ không kém...
Tuyết Di không muốn giấu diếm, gật đầu nói: "Đúng vậy, phu nhân sẽ đến."
Bạch Tử Hi hơi tái mặt.
Bạch Tử Thắng vẫn không rõ, "Mẫu thân đến rồi, lại làm sao vậy?"
Bạch Tử Hi mím chặt môi, ánh mắt trầm thấp: "Sư phụ và mẫu thân là đồng môn, tình như thủ túc, nhưng nhiều năm như vậy, sư phụ vẫn không muốn gặp mẫu thân."
"Vì sao?" Bạch Tử Thắng nghi hoặc.
"Bởi vì..." Bạch Tử Hi dừng một chút, trầm giọng nói: "Mẫu thân... Đang tính kế sư phụ."
"Tính kế?"
Bạch Tử Thắng giật nảy mình.
Hai người là huynh muội, có một số việc, Bạch Tử Thắng tính cách rộng rãi, chưa từng phát hiện, nhưng Bạch Tử Hi tâm tư tinh tế, lại biết rõ trong lòng.