← Quay lại trang sách

Chương 742 Phó thác (3)

Được!"

Đại trưởng lão trịnh trọng gật gật đầu.

Trang tiên sinh nhìn Đại trưởng lão một cách thông thấu, khẽ vuốt cằm, chỉ điểm:

"Luyện Hồn Phiên hai ngày sau sẽ tế luyện xong, đến lúc đó huyết hải ngập trời, sẽ phong bế toàn bộ Ly Sơn Thành."

Trang tiên sinh mở ra bản đồ thành Ly Sơn, ngón tay điểm nhẹ, vẽ ra một đường:

"Trưa ngày mai, toàn bộ trưởng lão và đệ tử Ngũ Hành Tông các ngươi sẽ men theo tuyến Tây Nam rời khỏi Ly Sơn Thành, hơn nữa đừng trở về nữa..."

Đại trưởng lão có chút kinh ngạc: "Ma giáo chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ..."

"Ngươi không cần quản."

Đại trưởng lão thành thật gật đầu, nhưng trong lòng lại sinh ra không nỡ: "Vậy cơ nghiệp Ngũ Hành Tông của ta..."

Ánh mắt Trang tiên sinh lạnh lùng:

"Trận còn người còn, thì tông môn còn. Trận mất người mất, thì tông môn vong. Những gạch nát ngói nát này, không phải cơ nghiệp. Nhân tài mới là căn bản, trận pháp mới là căn cơ."

Đại trưởng lão bỗng nhiên bừng tỉnh, mặt lộ vẻ xấu hổ nói:

"Tạ tiên sinh chỉ điểm."

Trang tiên sinh gật đầu, nói đến đây thôi.

Đại trưởng lão liền cung kính đứng dậy, thi lễ thật sâu với Trang tiên sinh rồi rời đi.

Trang tiên sinh lại gọi Tuyết Di và ba đệ tử tới, nói:

"Ngày mai Ngũ Hành Tông sẽ rời đi, các ngươi cũng đi cùng đi, nhưng trước khi đi, ta có một số việc, phải dặn dò một chút."

Trang tiên sinh trước tiên để lại Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi, đưa hai cái ngọc giản cho bọn họ:

"Đây là trận đồ hoàn chỉnh của Tiên Thiên Trận Lưu, các ngươi cất kỹ, lĩnh ngộ cho tốt, không nên cô phụ phần truyền thừa này."

"Đây cũng là thứ mà mẫu thân các ngươi nhớ thương..."

"Nàng đó không thể học, cho nên tâm tâm niệm niệm, hy vọng các ngươi có thể học được bộ vô thượng trận pháp nguyên lưu này..."

"Về phần những chuyện khác... Các ngươi có gia tộc, cũng có mẫu thân an bài, chắc hẳn không cần ta quan tâm nhiều."

Hai người tiếp nhận ngọc giản, nhất thời có chút trầm mặc.

Bạch Tử Thắng cúi đầu, có chút hổ thẹn.

Bạch Tử Hi chần chờ một lát, lúc này mới thấp giọng nói: "Sư phụ, thực xin lỗi, mẫu thân người..."

Trang tiên sinh mỉm cười: "Đây là chuyện của đời trước, không liên quan gì đến các ngươi..."

Trang tiên sinh ôn hòa nhìn hai đứa trẻ, trấn an nói:

"Tâm tính thiên phú của các ngươi đều rất tốt, Tiên Thiên Trận Lưu, cũng là xuất phát từ bản ý của ta, mới dạy cho các ngươi, mà không đơn thuần là bởi vì mẫu thân của các ngươi..."

Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi ánh mắt chua xót, cung kính dập đầu ba cái cho Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh thản nhiên nhận lễ của bọn họ, sau đó khẽ thở dài:

"Sau này, các ngươi phải bảo trọng."

"Còn có..."

"Thay ta chăm sóc tốt tiểu sư đệ của các ngươi..."

"Vâng!" Bạch Tử Thắng cùng Bạch Tử Hi đều trịnh trọng gật gật đầu.

Sau đó, hai người lưu luyến không rời lui xuống.

Trang tiên sinh lại đơn độc gọi Mặc Họa vào.

"Sư phụ..."

Khóe mắt Mặc Họa chua xót.

Trang tiên sinh cười dịu dàng, vẫy vẫy tay, gọi Mặc Họa đến bên người, đưa cho hắn một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này vô cùng đơn giản, nhưng phong cách cổ xưa.

"Sư huynh sư tỷ của con, có gia tộc, có bối cảnh, còn có mẫu thân tu vi thủ đoạn bất phàm, cái gì cũng không thiếu, cho nên vi sư liền thiên vị một chút, để lại cái này cho con..."

"Đây là một chiếc Nạp Tử Giới."

"Không khác túi trữ vật lắm, có thể cất giữ đồ vật, nhưng lại kín đáo hơn so với túi trữ vật."

"Tuy ngươi xuất thân từ tán tu, không có bảo vật gì nhưng cũng có không ít thứ cơ mật, nhất là ngọc giản của Thiên Diễn Quyết, còn có bộ Ngũ Hành Trận Lưu Đồ... Những thứ này đều phải cất kỹ, nhất định không thể để mất."

Trang tiên sinh tự tay mang "Thố Nạp Tử" trân trọng vào tay Mặc Họa.

Nạp Tử Giới là kích thước bình thường, nhưng Mặc Họa tay nhỏ, cho nên chỉ có thể đeo ở ngón tay cái.

"Chiếc nhẫn này, là phải nhỏ máu nhận chủ."

Trang tiên sinh nói, sau đó đầu ngón tay vẽ một cái, ngón tay cái tay trái Mặc Họa liền trượt ra một vết máu, máu tươi chảy vào "Nạp Tử Giới".

Nạp Tử Giới giống như sống lại, tham ăn máu tươi của Mặc Họa.

Vết thương rất đau, nhưng Mặc Họa mím môi chịu đựng, không lên tiếng.

Sau một lúc lâu, đau đớn tiêu giảm, Mặc Họa cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Nạp Tử Giới trên ngón tay cái của mình, tựa hồ biến mất, nhưng trong thần thức, lại mơ hồ thành lập một tia liên hệ.

Dường như chiếc nhẫn kia vẫn tồn tại trên ngón cái của mình.

Chỉ có điều ngoại trừ mình ra, người khác đều không nhìn thấy.

Trang tiên sinh thấy nhẫn không bài xích, hoàn toàn yên tâm, ông lại nhìn Mặc Họa, nhẹ giọng hỏi:

"Tất cả những gì ta dạy ngươi, đã nhớ kỹ chưa?"

"Ừm." Mặc Họa gật đầu.

Trang tiên sinh liền hỏi từng người một.

Từ thần thức diễn toán, đến rất nhiều trận lý, từ Nghịch Linh trận, Hậu Thổ trận, mãi cho đến Ngũ Hành Linh Trận, thậm chí kết cấu đầu mối, yếu điểm trận pháp của đại trận...