← Quay lại trang sách

Chương 766 Đạo Tâm Chủng Ma (3)

Mà nhìn nhiều rồi, Mặc Họa đối với phương pháp vận dụng Đạo Tâm Chủng Ma liền dần dần quen thuộc.

Mặc dù biểu tượng phức tạp, quỷ quyệt khó lường.

Nhưng bản chất của nó vẫn là vận dụng thần thức.

Mặc Họa có chút hiểu ra, nhưng vẫn loáng thoáng cảm thấy không có bước qua cánh cửa kia, không có lý niệm chân chính lĩnh ngộ Đạo Tâm Chủng Ma.

Còn phải xem nhiều, học nhiều, nghĩ nhiều...

Mỗi lần Quỷ đạo nhân dùng Đạo Tâm Chủng Ma giết một người, Mặc Họa lại hiểu sâu hơn về Đạo Tâm Chủng Ma.

Ngay từ đầu Quỷ đạo nhân còn không phát giác ra.

Thẳng đến sau này, hắn lấy Đạo Tâm Chủng Ma giết mấy ma tu, phát giác lúc này Mặc Họa quá mức yên tĩnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mặc Họa, một đôi mắt to đen lúng liếng nhìn mình chằm chằm.

Tựa hồ vừa dụng tâm nhớ kỹ cái gì, vừa tính toán cái gì đó, vừa học cái gì, còn vừa tổng kết lấy cái gì...

Ngay từ đầu như có điều suy nghĩ, sau đó như có điều ngộ ra, cuối cùng ánh mắt càng ngày càng sáng...

Đồng tử đen nhánh của Quỷ đạo nhân run lên, hoàn toàn chấn kinh.

Vật nhỏ này... Hắn đang học trộm cái gì??!

Học trộm Đạo Tâm Chủng Ma?

Rốt cuộc sư đệ nhặt được từ đâu một tên tiểu đệ tử điên cuồng như vậy?!

Trên khuôn mặt đờ đẫn của Quỷ đạo nhân, vẻ mặt biến hóa, cuối cùng lại bình tĩnh trở lại.

Hắn không nói gì, chỉ là sau đó ra tay liền thu liễm rất nhiều.

Không hề kiêng kỵ mà giết người.

Đạo Tâm Chủng Ma, cũng dùng rất khắc chế.

Cho dù dùng, cũng chỉ dùng loại thủ pháp đơn giản nhất, dễ hiểu nhất của Chủng Ma.

Mặc Họa cũng phát hiện, tâm tư vừa động, liền lặng lẽ hỏi:

"Sư bá, những ma tu này đang có ý đồ với sư phụ, ngài không giết bọn họ sao?"

Nhưng thần sắc Quỷ đạo nhân hờ hững, căn bản không để ý tới hắn.

Mặc Họa thở dài, trong lòng liền hiểu rõ, Quỷ đạo nhân đây là đang đề phòng hắn.

Che giấu, không cho hắn nhìn!

Mặc Họa có chút không vui, trong lòng nói thầm: "Sư bá thật keo kiệt..."

Vậy mà không cho mình xem.

Hắn còn chưa hiểu rõ...

Nhưng mà Mặc Họa cũng không có cách nào.

"Không nhìn thì không nhìn đi..."

Hắn chỉ có thể đem cảnh tượng Đạo Tâm Chủng Ma trước đó, lần lượt nhớ lại trong đầu, lúc không có việc gì, liền lăn qua lộn lại suy nghĩ, tỉ mỉ phỏng đoán, muốn từ trong đó lĩnh ngộ một ít pháp môn vận dụng thần thức, từ trên người sư bá phương pháp thần niệm "Đăng Phong Tạo Cực", học một ít da lông...

...

Hai người còn đang trên đường đi tới Ly Sơn Thành.

Mấy ngày sau, chạng vạng tối một ngày.

Mặc Họa theo Quỷ đạo nhân đi tới một gian miếu đổ nát.

Miếu này không biết là cung phụng gì, lâu năm thiếu tu sửa, một mảnh rách nát, cửa sổ đều là hư hỏng.

Còn chẳng biết vì sao Quỷ đạo nhân lại muốn ngủ lại trong ngôi miếu đổ nát này.

Đến buổi tối, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Gió núi thoáng qua, có từng trận cảm giác mát mẻ.

Mặc Họa tự vẽ một cái lò sưởi trên mặt đất, dùng để sưởi ấm, thuận tiện hái khoai lang dại dọc đường, còn có mấy con cá để ở trên đó nướng.

Nướng một hồi liền nghe được mấy tiếng bước chân.

Tựa hồ có mấy người đang đi vào trong miếu hoang.

Cùng lúc đó còn có tiếng nói chuyện mơ mơ hồ hồ:

"... Không bằng trở về đi..."

"... Ngươi cam tâm?"

"Không có cách nào..."

"Gần Đại Ly Sơn, thế cục hỗn loạn, đã không phải là chúng ta có thể ở lại, huống chi, Vân thiếu gia cũng không thể sơ xuất..."

Vân thiếu gia?

Mặc Họa ngẩn ra.

Giọng nói của những người kia cũng gần hơn một chút.

Mặc Họa nghe có chút quen tai, một người già nua, một người trung niên, còn có một giọng nói của thiếu niên.

Dường như chính là ba người Vân thiếu gia mà mình gặp được ở trong Nam Nhạc Thành.

"Tiền bối, không cần lo lắng cho ta, ta..."

"Nói cái gì vậy, cha ngươi giao phó ngươi cho ta chiếu cố, ngươi mất mạng, ta làm sao bàn giao với hắn..."

"Theo ta thấy, chúng ta làm việc cẩn thận, chưa chắc không có cơ hội..."

Đây là thanh âm của tu sĩ trung niên kia.

"Ngươi không phải biết tính sao, cũng nên gặp dữ hóa lành..."

"Chính là biết tính toán, ta mới không muốn ở chỗ này."

"Những ngày qua, ta luôn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, tựa hồ sắp gặp phải đại kiếp nạn gì, ngày đêm khó ngủ, cho nên ta mới muốn đi..."

"Đi thôi, cơ duyên coi như không còn..."

"Đừng si tâm vọng tưởng, trong Đại Ly Sơn này, ma đầu chân chính còn chưa tới..."

"Đạo Đình chúng ta có đại tu sĩ không?"

"Cái này có thể giống nhau sao? Ngươi..."

Ba người nói xong, đi vào miếu hoang, vừa mới ngẩng đầu, thấy hai người Mặc Họa đều ngẩn ra.

Quỷ đạo nhân ngồi trong bóng tối lờ mờ, nhìn không rõ ràng.

Mặc Họa vẽ trận pháp sưởi ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh lửa chiếu đỏ bừng, trong miệng nhét khoai lang, quai hàm cũng phồng lên.

Lão giả khô gầy kia, Mặc Họa nhớ rõ, hình như là họ Văn, hắn thấy hai người Mặc Họa, sau khi kinh nghi liền chắp tay nói:

"Ba người lão hủ muốn ở lại nơi này một đêm, quấy rầy hai vị, xin thông cảm!"