Chương 812 Ly biệt (3)
Mà Mặc Họa nằm nghiêng ở một bên, lại đem hết thảy đều nghe vào trong tai.
"Thục âm dương, đoạt tạo hóa, nghịch sinh tử..."
Hắn đem những lời này một mực ghi tạc trong lòng.
Sắc trời dần sáng, Tư Đồ chân nhân và sư thúc thương nghị xong chuyện liền rời đi.
Mặc Họa mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy.
Hắn lại nhìn Trang tiên sinh, ghi nhớ hình dáng của sư phụ vào trong lòng, cũng thầm hạ quyết định.
"Người khác cứu không được sư phụ, ta tới cứu!"
"Người khác không học được trận pháp, ta tới học!"
"Dù cho người trên đời này đều muốn sư phụ ta chết, ta cũng muốn sư phụ sống lại, sống cho tốt!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Họa nghiêm túc, ánh mắt kiên định, khắc sâu lời thề này vào đạo tâm.
Ánh nắng mặt trời mới mọc chiếu lên hai thầy trò.
Mặc Họa lẩm bẩm nói:
"Sư phụ, ngài cứ ngủ một lát đi..."
"Đến lúc rồi, ta lại gọi ngài..."
...
Ba ngày sau, Bạch Khuynh Thành liền muốn rời khỏi.
Nàng muốn mang Trang tiên sinh đang bị khóa lại nhân quả, sinh tử một đường đi, cũng muốn mang Bạch Tử Thắng và Bạch Tử Hi về Bạch gia.
Bạch Tử Hi liền tìm được Bạch Khuynh Thành, ánh mắt kiên định nói:
"Nương, con muốn mang tiểu sư đệ về Bạch gia..."
Bạch Tử Thắng cũng ở một bên gật đầu: "Nương, người mang Mặc Họa về đi..."
Bạch Khuynh Thành thần sắc có chút hờ hững: "Vì sao?"
Ánh mắt Bạch Tử Hi phức tạp, nỗi lòng khó hiểu bèn nói: "Con đã hứa với sư phụ, phải chăm sóc tốt cho sư đệ..."
"Ừm ừm." Bạch Tử Thắng cũng gật đầu.
Bọn họ chuyển sư phụ ra, chắc là mẫu thân cũng sẽ nể tình.
Nhưng Bạch Khuynh Thành lại lắc đầu nói: "Các ngươi chăm sóc, các ngươi chăm sóc như thế nào?"
Hai người đều sửng sốt.
Bạch Khuynh Thành nói: "Đến Bạch gia, vạn nhất hắn gặp phải nguy hiểm, ai có thể che chở cho hắn?"
"Các ngươi sao?"
"Các ngươi chỉ có Luyện Khí, có thể làm cái gì? Thậm chí cho dù Trúc Cơ thì có thể làm gì chứ?"
"Trong giới tu luyện nhị phẩm, tu sĩ Trúc Cơ có thể hô mưa gọi gió, nhưng ở Bạch gia, Trúc Cơ thì có thể bảo vệ được ai?"
Bạch Khuynh Thành nhìn hai đứa bé, cảm thấy không đành lòng, nhưng vẫn nói trắng ra:
"Huống chi, các ngươi là con cháu Bạch gia, dựa vào Bạch gia, không phải chính mình, các ngươi muốn bảo hộ hắn, nhưng tương lai nếu có một ngày..."
"Bạch gia muốn hại hắn thì sao?"
"Các ngươi làm sao bây giờ? Các ngươi có thể làm sao?"
"Các ngươi có thể phản kháng được gia tộc sao?"
"Bằng vào tu vi của các ngươi, làm sao phản kháng Bạch gia đại tộc vạn năm?"
"Nếu không phản kháng được, các ngươi phải trơ mắt nhìn... tiểu sư đệ của các ngươi đi chết sao?"
Ngôn ngữ của Bạch Khuynh Thành lạnh lùng mà hiện thực.
Hai người Bạch Tử Hi đều sắc mặt tái nhợt, cúi đầu, nắm chặt tay mình, nhưng lại nói không ra lời.
Bọn họ cái gì cũng không bảo vệ được...
Bất kể là sư phụ, hay là tiểu sư đệ...
Bạch Khuynh Thành nhìn hai đứa bé, ánh mắt hơi đau, giọng điệu thoáng hòa hoãn chút:
"Tu sĩ cuối cùng vẫn phải dựa vào tu vi của mình..."
"Ta biết đồng môn các ngươi tình thâm, nhưng mang đứa bé Mặc Họa kia về Bạch gia, không phải giúp hắn, là hại hắn..."
"Bạch gia quá lớn, nhân quả quá sâu, cũng quá phức tạp..."
Bạch Tử Hi run giọng nói: "Nương, vậy..."
Bạch Khuynh Thành chần chờ một lát, chậm rãi đưa tay sờ sờ đầu Bạch Tử Hi, thở dài:
"Đi thôi..."
"Quên đi tiểu sư đệ của các ngươi mới là bảo hộ tốt nhất đối với hắn..."
...
Tiểu sư huynh và tiểu sư tỷ phải rời đi.
Bọn họ sẽ đến Ly Nguyên Thành, cưỡi Phi Thiên Vân Độ, rời khỏi Đại Ly Sơn Châu giới.
Mặc Họa đến tiễn biệt.
Hắn vẫn là lần đầu tiên đến Ly Nguyên Thành, cũng là lần đầu tiên gặp Vân Độ.
Vân Độ rất lớn, lộng lẫy hoa mỹ, đứng ở bến đò, như là một cái cánh chim cá lớn, nghe nói khi bay lên giống như là trong biển mây thuyền lớn, tốc độ cực nhanh, có thể vượt ngang châu giới.
Nguyên lý của Vân Độ, giống như là lợi dụng dòng chảy linh khí, cưỡi mây mà lên.
Mặc Họa rất tò mò, nhưng bởi vì sắp ly biệt, tâm tình của hắn có chút sa sút, liền không có tâm tư đi nghiên cứu Vân Độ...
Bạch Tử Thắng sợ Mặc Họa không vui, líu ríu nói rất nhiều lời.
Đều là một số danh thắng Càn Châu, giống như là kiến trúc tu đạo thông thiên, cổ miếu cổ kính, thác nước kiếm khí treo trên bầu trời, Bạch gia cổ các, Tam Thanh Linh Sơn...
Mặc Họa nghe say sưa ngon lành.
Bạch Tử Thắng còn bảo sau này Mặc Họa nhất định phải đi Bạch gia chơi.
Nhưng mà dặn dò hắn tu vi cao hơn một chút lại đi.
Bạch gia rất nhiều kẻ xấu, có thể sẽ hại hắn...
Mặc Họa tặng Bạch Tử Thắng một món lễ vật, là một con rồng lớn khống chế Linh Xu Trận, so sánh với trước đó, không còn là bò sát nữa.
Mặc Họa lắp ráp hai cánh, có thể phành phạch cách mặt đất, mặc dù "bay" không cao, nhưng so với bò trên mặt đất tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là vỗ thêm cánh, sẽ có chút xấu.