Chương 1447 Bình cảnh (4)
Văn Nhân Vệ ở bên cạnh liền nói:
"Linh Tiểu thư có việc chậm trễ, lúc tiệc tối mới rảnh, tiểu Mặc công tử không ngại dẫn Du Nhi thiếu gia đi dạo chung quanh. Ngày lễ ngày tết Thanh Châu thành thập phần náo nhiệt."
Du Nhi vui sướng nhìn Mặc Họa.
Mặc Họa cũng cười gật đầu.
Còn có mấy ngày nữa là đến Tết, Thanh Châu thành đích thực vô cùng náo nhiệt, hương vị tết mười phần.
Ngày nào cũng vẽ trận pháp, lâu lắm rồi không nghỉ nên tâm tư cũng nổi lên.
Hắn mang theo Du Nhi đi dọc theo Thanh Châu thành phồn hoa, đi dạo một ngày.
Dọc theo đường xe cộ, người qua lại như nước, phố xá san sát nối tiếp nhau, đèn lồng đỏ rực, treo từ đầu đường đến góc đường.
Thỉnh thoảng có khói lửa tranh nhau khoe sắc, món đồ chơi rực rỡ muôn màu, còn có các loại thức ăn vặt phong vị khác nhau.
Mặc Họa đi dạo, thấy cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, tâm tình nhất thời có chút sa sút.
Trong tiếng người huyên náo, hắn lại nhớ tới đoạn thời gian ở Thông Tiên thành kia.
Nhớ tới cha mẹ, nhớ tới tiểu đồng bọn, nhớ tới Trương thúc thúc không đứng đắn.
Còn có sư phụ quan tâm chu đáo đối với mình, Khôi gia gia thần bí, tiểu sư huynh ngu ngốc cùng tiểu sư tỷ xinh đẹp...
Tu đạo dài đằng đẵng, nhân thế chìm nổi.
Cũng không biết khi nào còn có thể gặp lại mọi người một lần.
Mặc Họa kìm lòng không được thở dài, thần sắc buồn vô cớ, chợt phát hiện trước mặt mình nhiều hơn một xâu mứt quả.
Mặc Họa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Du Nhi một bàn tay nhỏ, nắm chặt một chuỗi mứt quả thật dài, đặt ở trong miệng gặm, một bàn tay nhỏ khác, đem một chuỗi mứt quả óng ánh trong suốt, hồng nhuận chua ngọt đưa ở trước mặt mình, giống như hiến vật quý, giọng điệu sữa sữa nói:
"Mặc ca ca, kẹo hồ lô!"
Du Nhi tổng cộng cầm hai xâu, tự mình ăn một xâu, phân cho Mặc Họa một xâu.
Mặc Họa bật cười, sờ sờ đầu nhỏ của Du Nhi, sau đó tiếp nhận kẹo hồ lô, cắn một cái, quả nhiên vừa chua vừa ngọt, vô cùng ngon miệng.
Ăn kẹo hồ lô, tâm tình Mặc Họa không hiểu sao tốt lên rất nhiều.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi chơi."
Mặc Họa liền kéo tay Du Nhi, đi dạo dọc theo đường phố cả ngày.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, đèn hoa mới lên, gia yến sắp bắt đầu, Mặc Họa mới mang theo Du Nhi trở về nhà.
Chỉ là đường xá chen chúc, hơi trì hoãn một chút công phu.
Đến Cố gia, Mặc Họa chợt phát hiện, bầu không khí có chút không đúng.
Vốn ban ngày cười nói vui vẻ, đến ban đêm, ngược lại nghiêm túc không ít, tu sĩ lui tới, cũng câu nệ rất nhiều, không dám cao giọng nói chuyện.
Mặc Họa có chút kỳ quái, ngẫu nhiên nhìn thấy Cố An đi ngang qua, ánh mắt sáng lên, liền vội vàng ngoắc: "Tiểu An ca."
Cố An khẽ giật mình, thấy Mặc Họa, liền lập tức tới, lên tiếng chào hỏi.
Mặc Họa thấp giọng hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Cũng không tính."Cố An nhìn trái nhìn phải, cũng hạ giọng nói: "Người của Thượng Quan gia tới."
"Thượng Quan gia?" Mặc Họa sửng sốt, cúi đầu nhìn Du Nhi vẻ mặt ngây thơ, khó hiểu hỏi Cố An, "Thượng Quan gia tới thì làm sao? Cố gia cùng Thượng Quan gia, giao tình không phải không tệ sao..."
Vì sao không khí khẩn trương như vậy.
Cố An lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhưng người của Thượng Quan gia lần này tới, tựa như thân phận rất cao, không thể đắc tội, cho nên gia chủ mới yêu cầu đệ tử trong tộc thận trọng từ lời nói đến việc làm."
"A." Mặc Họa gật đầu.
Nhưng chuyện này hình như không liên quan gì tới hắn.
Hắn ta đến ăn chực một bữa cơm.
Huống chi, mình chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ, Thượng Quan gia cũng chưa chắc đã để hắn vào mắt.
Rất nhanh, gia yến đã bắt đầu.
Đại bộ phận đều là người của Cố gia, hoặc là trưởng lão, hoặc là một ít điển ti, chấp ti, hoặc là đệ tử bình thường.
Mặc Họa thường xuyên tới Cố gia chơi, đại đa số đều tương đối quen mắt.
Có chút trưởng lão, thí dụ như cô mẫu của Cố thúc thúc, Cố Hồng trưởng lão, thấy Mặc Họa nhu thuận đáng yêu, thường xuyên cùng Mặc Họa nói chuyện phiếm.
Các trưởng lão khác đa số cũng đều biết Mặc Họa.
Đệ tử bình thường có không ít người còn tương đối quen thuộc với Mặc Họa.
Bọn họ phần lớn đều nhậm chức ở Đạo Đình Ti, có người còn cùng Mặc Họa " kề vai chiến đấu".
Mặc Họa cùng nhau đi tới, không ngừng có người chào hỏi hắn, hoặc là chào hỏi, hoặc là hàn huyên, hoặc là nói chuyện phiếm.
Mặc Họa giống như là về tới nhà mình...
Vừa kết thúc công vụ trong tay, Cố Trường Hoài chạy về nhà, an vị ở bên cạnh nhìn xem, thần sắc rất là phức tạp.
Ngay cả hắn cũng suýt nữa quên mất đứa nhỏ Mặc Họa này, họ "Mặc" mà không phải họ Cố...
Văn Nhân Tiêu cười yếu ớt, xa xa vẫy tay với Mặc Họa.
Mặc Họa liền dẫn Du Nhi đi đến bên cạnh Văn Nhân Tiêu.
Du Nhi lại bổ nhào vào trong ngực Văn Nhân Tiêu, thân mật mà hô: "Mẫu thân."