Chương 1790 Bách Hoa (3)
Mặc Họa liền lấy ra một viên, bỏ vào trong miệng, nếm thử hương vị.
Có vị đắng, nhưng rất nhạt, càng nhiều hơn chính là mùi thơm của cỏ cây ngọt, còn có một cỗ mùi thuốc đặc thù, sau khi ăn xong, chỉ cảm thấy huyết khí lưu chuyển đều nhanh một chút.
Mặc Họa cười nói: “Cảm ơn Mộ Dung trưởng lão!”
Mộ Dung trưởng lão vẻ mặt dịu dàng, khẽ gật đầu.
Đúng vào lúc này, đôi mắt nàng hơi chuyển, thấy được một miếng ngọc bội trên cổ Mặc Họa.
Đây là một miếng ngọc bội màu trắng nhạt, hình dáng đơn giản, chạm khắc cũng bình thường, bên trong mơ hồ có linh văn xanh biếc, không biết là ngọc chủng gì.
Miếng ngọc bội này, Mặc Họa vẫn luôn đeo trên cổ.
Mộ Dung trưởng lão trước đó cũng đã gặp, nhưng cũng không lưu ý, nhưng lúc này trong lòng nàng lại hơi run.
“Ngọc bội này là...”
“Ngọc bội?”
Mặc Họa ngẩn ra, cúi đầu nhìn nhìn, lúc này mới chợt hiểu.
“Đây là..." Ánh mắt Mộ Dung trưởng lão ngưng tụ, giọng nói có chút cổ quái. “Đan Ngọc?”
“Ừm.” Mặc Họa gật đầu, hỏi, “Mộ Dung trưởng lão, ngài cũng biết Đan Ngọc?”
Mặc Họa nói ra miệng, lúc này mới ý thức được, đan ngọc này là do luyện đan sư nhất phẩm Phùng gia gia cho mình.
Mà Mộ Dung trưởng lão là luyện đan sư tam phẩm, biết rõ đan ngọc là chuyện không thể bình thường hơn được.
Mặc Họa lại hỏi: “Ngọc này có vấn đề gì sao?”
Ánh mắt Mộ Dung trưởng lão lưu chuyển, lắc đầu, “Không có gì...”
Nhưng nàng chần chờ một lát, vẫn hỏi: “Ngươi không phải Luyện Đan sư, cũng không quá am hiểu luyện đan a, trên người tại sao có thể có đan ngọc?”
“Người khác tặng.”
“Tặng?”
Trong mắt Mộ Dung trưởng lão, có kinh ngạc rõ ràng.
“Ừm.” Mặc Họa nghĩ nghĩ, cũng không giấu diếm, mà là nói:
“Là lúc ta ở Thông Tiên thành, một vị lão gia gia đức cao vọng trọng từ nhỏ nhìn ta lớn lên, cứu người vô số tặng cho ta.”
“Vị lão gia gia này, mặc dù chỉ là Đan sư nhất phẩm, nhưng cả đời trị bệnh cứu người, rất được người kính yêu.”
“Đan ngọc này, cũng là lúc lão nhân gia ông ta trị bệnh cứu người, vẫn luôn đeo bên người, về sau lúc ta học trận pháp, ông ta liền đưa cho ta...”
Mặc Họa nói đến đây, lại nhớ lại một chút.
Hắn nhớ rõ lúc đó, Phùng gia gia còn nói qua, đan ngọc này là sư phụ của lão nhân gia, đưa cho ông ta.
Giữa Đan sư, lưu truyền một loại thuyết pháp, nói là trị bệnh cứu người, có thể góp nhặt công đức.
Đan ngọc mang theo bên người, liền gánh chịu công đức của Đan sư.
Phùng gia gia đưa đan ngọc cho mình, là hy vọng nó có thể phù hộ mình, gặp dữ hóa lành, bình an lớn lên.
“Đan sư cứu người, nhưng lại cứu không được quá nhiều người; Trận sư không cứu người, nhưng lại có thể cứu rất nhiều người...”
Phùng gia gia đã nói như vậy.
Mặc dù đeo viên đan ngọc này, quả thật sẽ khiến tâm người an bình.
Chỉ là Mặc Họa đeo quá lâu, lại thêm hiện tại cũng không có gì dám khiến hắn tâm thần bất an, cho nên dần dần, hắn cũng không cảm thấy rõ ràng lắm, chỉ coi viên đan ngọc này là "Phúc lành" của bậc trưởng bối, đeo trên cổ, giữ lại làm một kỷ niệm.
Dĩ nhiên, những chuyện này hắn không nói với Mộ Dung trưởng lão.
Không phải hắn không tin tưởng Mộ Dung trưởng lão, mà là nhiều chuyện đều có liên quan đến nhân quả, nói chuyện đương nhiên phải giữ lại một chút đường lui, không thể nói hết mọi chuyện.
Mộ Dung trưởng lão cũng không hỏi thêm, mà dặn dò:
"Trong tông môn thì không sao, ra ngoài, nhất là trước mặt một số Đan sư, không nên để lộ viên đan ngọc này ra..."
Mặc Họa muốn hỏi tại sao, nhưng Mộ Dung trưởng lão đã một bộ dáng uyển chuyển dịu dàng, không cần nói thêm gì nữa, Mặc Họa cũng hiểu ý không hỏi, chỉ gật đầu nói:
"Ừ, ta nhớ rồi."
Sau đó Mộ Dung trưởng lão lại cho Mặc Họa thêm vài lọ đan dược thường dùng, Mặc Họa liền cáo từ rời đi.
Sau khi Mặc Họa rời đi, Mộ Dung trưởng lão ngẩn người một lúc, trong thần sắc không biết là ngưỡng mộ, hay là cảm khái:
“Đúng là... Đứa nhỏ phúc duyên thâm hậu...”
……
Rời khỏi đan thất, Mặc Họa một mình đi trên đường trở về Đệ Tử Cư.
Lời nói của Mộ Dung trưởng lão, nấn ná ở trong lòng hắn.
“Đan Ngọc...”
Chẳng lẽ Đan Ngọc... Là thứ tốt?
Hay là, viên "Đan ngọc" mà Phùng gia gia đưa cho hắn này, tương đối quý hiếm?
Nếu không Mộ Dung trưởng lão, một vị Đan sư trưởng lão tam phẩm của Thái Hư môn, sẽ không cố ý hỏi tới một miếng ngọc bội trên người hắn...
Mặc Họa cúi đầu, vừa đi vừa nghĩ, nửa đường lại đột nhiên có một thanh âm thanh thúy uyển chuyển gọi hắn:
“Mặc sư đệ...”
Mặc Họa nghĩ đến chuyện đan ngọc có chút thất thần, không nghe thấy, lại đi một lát, thanh âm này liền mang theo chút oán trách:
“Mặc sư đệ!”
Mặc Họa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc kinh ngạc nói:
“Mộ Dung sư tỷ?”
Trước mắt là một nữ tử mặc đạo bào của Thái Hư môn, thần thái dịu dàng, đoan trang xinh đẹp, chính là Mộ Dung Thải Vân.