Chương 1793 Tự sát! (2)
Hách Sắt nghiêm trang nói:
“Cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là một 'Lý tưởng cuộc đời' bình thường mà thôi, nếu là lý tưởng cuộc đời, còn cần lý do gì?”
Mặc Họa không biết nói gì.
Hách Huyền ở bên cạnh thở dài: “Thật ra tư chất của anh họ ta rất tốt, nhưng... có chút không bình thường...”
Hách Sắt vẻ mặt không vui, nhưng cũng không phản bác.
Hách Huyền nói tiếp: “... Theo lý mà nói, hắn cố gắng một chút, gia tộc lại vận hành một chút, hắn bái nhập tứ đại tông cũng không phải không có khả năng, nhưng bởi vì hắn luôn 'Nói ra lời kinh người', trong tộc sợ hắn gây ra nhiễu loạn, chỉ có thể nhét hắn vào Thái Hư Môn, làm bạn với ta. Ta cùng hắn lớn lên từ nhỏ, biết tính tình của hắn, còn có thể nhìn hắn...”
Thì ra là thế...
Mặc Họa gật đầu.
Hách Sắt lại "Kiên trì ý kiến" nói: “Tứ đại tông môn tính là gì? Nếu có thể vào Bách Hoa cốc, ai thèm tới tứ đại tông?”
Hách Huyền tách một cái đùi gà đưa cho Mặc Họa, “Tiểu sư huynh, ăn đùi gà, đừng để ý tới hắn.”
“A..." Mặc Họa tiếp nhận đùi gà, gặm một cái, bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi, “Hách Sắt...”
Bởi vì gặm đùi gà, không rõ chữ, hai chữ "Hách Sắt" trong miệng Mặc Họa, liền biến thành "háo sắc"...
Hách Sắt vội vàng sửa lại một chút:
“Là Hách Sắt, không phải háo sắc!”
“Ừm ừm.” Mặc Họa gật đầu, hỏi tiếp, “Hách Sắt, ngươi nói Bách Hoa cốc có một vị sư tỷ tự sát, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
Vẻ mặt Hách Sắt mang theo thương cảm.
Hắn thân ở Thái Hư môn, lòng ở Bách Hoa cốc, cho nên vẫn rất để ý chuyện của Bách Hoa cốc.
“Ta thường xuyên đi dạo ở gần Bách Hoa cốc, cho nên cũng quen biết mấy vị sư tỷ của Bách Hoa cốc...”
“Làm sao kết bạn?”
“Bị đánh mấy trận, liền quen biết...”
Mặc Họa: “……”
Hách Huyền cảm thấy rất mất mặt, nhưng vẫn giải thích:
“Biểu ca hắn... Bởi vì rảnh thì đi dạo xung quanh Bách Hoa cốc, đệ tử Bách Hoa cốc phát hiện ra hắn mưu đồ gây rối nên đánh hắn mấy trận, sau đó hiểu lầm được giải trừ, coi như là quen biết...”
Đây là sự thật, không "đánh" không quen biết...
Hách Sắt xua tay nói: “Đây đều là việc nhỏ, cuộc đời ai có thể không có một chút ngăn trở nhỏ. Tiếp theo mới là chính sự...”
Hách Sắt uống một ngụm rượu, cau mày nói: “Năm trước ta tặng lễ cho mấy vị sư tỷ Bách Hoa cốc, thấy các nàng vẻ mặt không đúng, liền hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. Các nàng không chịu nói, ta cam đoan nữa, sẽ không tiết lộ ra ngoài, lúc này các nàng mới nói cho ta biết...”
Nói đến đây, Hách Sắt lại nói với Mặc Họa và Hách Huyền: “Các ngươi cũng phải cam đoan, không thể tiết lộ ra ngoài, ta mới có thể nói cho các ngươi...”
Hách Huyền và Mặc Họa yên lặng gật đầu.
Hách Sắt rất hài lòng, tiếp tục nói:
“Các sư tỷ nói, vào ngày Tết, phần lớn các sư muội đều về gia tộc ăn Tết, cũng có đệ tử do nhà quá xa, hoặc là muốn thi lại, hoặc là có việc trì hoãn, ở lại trong Bách Hoa cốc đón năm mới.”
“Ngày lễ đó, vốn dĩ mọi chuyện đều tốt, nhưng ánh lửa sáng lên, một gian Đệ Tử Cư lại đột nhiên bốc cháy.”
“Thế lửa cũng không lớn, trưởng lão lưu thủ rất nhanh liền dập tắt hỏa diễm, thế lửa không có khuếch tán, cũng không tạo thành tổn thất quá lớn.”
“Trưởng lão mới đầu có chút tức giận, còn tưởng rằng là đệ tử nào sơ suất, trước khi rời đi không đóng kỹ lò luyện đan, khiến lò luyện đan cháy, gây thành hỏa hoạn.”
“Nhưng đợi đến khi trưởng lão này tiến vào gian Đệ Tử Cư kia xem xét, lúc này mới thần sắc đại biến.”
“Đệ tử ở giữa, nằm một bộ xác cháy. Một nữ đệ tử, cứ như vậy bị thiêu chết ở thời điểm ăn tết...”
Ánh mắt Mặc Họa ngưng tụ, “Đây là tự sát sao?”
Hách Sắt lắc đầu, “Ta cũng không biết, nhưng Bách Hoa cốc bên kia đã tra xét, cũng không có dấu vết những người khác động thủ, trong phòng từ đầu đến cuối chỉ có một mình vị sư tỷ này.”
“Chuyện này thậm chí ngay cả chưởng môn cũng bị kinh động.”
“Nhưng Chưởng môn Bách Hoa cốc, ngay cả một đám trưởng lão cũng không phát hiện manh mối khác, cuối cùng nhất trí suy đoán, đây là một vụ tự sát...”
Hách Sắt nói ra tất cả những gì hắn nghe được.
Mặc Họa nhíu mày.
Hắn luôn cảm thấy, chuyện này có chút kỳ quặc.
Nhưng đây là chuyện của Bách Hoa cốc.
Mặc Họa rất bận, vừa phải tu hành, vừa phải đi học, lại phải học trận pháp, còn phải đi thăm dò chuyện của Thủy Diêm La, loại chuyện này tự nhiên không rảnh hỏi tới.
Huống chi, Bách Hoa cốc không chỉ không thu nam đệ tử, cũng cấm bất luận nam tu nào tiến vào.
Cho dù hắn muốn hỏi, cũng không hỏi được.
Về phần vị sư tỷ đang độ tuổi tốt đẹp, tự thiêu thân vong này, hắn cũng chỉ có thể thở dài, trong lòng biểu thị tiếc hận.
Hách Sắt cũng lộ vẻ thương cảm.
Hách Huyền thấy bầu không khí có chút nặng nề, liền nói: “Không nói chuyện này nữa, bên Bách Hoa cốc tự nhiên sẽ có bàn giao, chúng ta nói chút chuyện khác đi.”