← Quay lại trang sách

Chương 1975 Lựa chọn (2)

“Quả nhiên không thể gạt được Phong huynh,” Mã sư huynh khẽ cười nói, cũng không phủ nhận. “Nhưng Phong huynh cũng hẳn là rõ ràng, may mắn là ta động thủ, như vậy ta còn có thể nhớ một ít tình cũ, nếu là người khác xuống tay, Mộc sư đệ hiện tại chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.”

Âu Dương Phong không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Mã sư huynh.

Mã sư huynh dừng lại một lát, lại thành khẩn khuyên nhủ:

“Phong huynh, thế lực của Công Tử Các quá lớn, lại sâu không lường được, thậm chí ngươi cũng không biết, bên trong đến tột cùng là có những nhân vật nào. Ngươi tương lai đụng phải tùy ý trưởng lão, điển ti, hay là Đạo Đình giám sát, đề hình, giám chính, rất có thể âm thầm đều là người của Công Tử Các. Nếu bọn họ thật sự nhằm vào ngươi, ngươi căn bản khó lòng phòng bị.”

Sắc mặt Âu Dương Phong càng thêm khó coi, “Cho nên, ngay cả dòng chính chính thống của Bách Hoa cốc, các ngươi cũng dám xuống tay?”

Mã sư huynh bất đắc dĩ nói: “Tình huống của nàng... Có chút đặc thù, nguyên bản chúng ta là không dám động nàng, nhưng nàng hết lần này tới lần khác không biết tốt xấu, chính mình ngã vào vũng bùn này, cái này cũng không trách được chúng ta. Hơn nữa, nói đến, cũng là duyên phận của hai người các ngươi...”

Mã sư huynh liếc Âu Dương Phong một cái, “Hai người các ngươi quen biết, gia thế thân phận tương đương, trai tài gái sắc, hết sức xứng đôi. Trong Yên Chi Chu này, vừa vặn có thể làm "Phòng tân hôn" ngọc thành chuyện tốt của các ngươi.”

“Về phần mệnh lệnh của cha mẹ, lời mai mối, những lễ nghi phiền phức này, sau này có thể bổ lại.”

“Trải qua một đêm này, các ngươi tình đầu ý hợp, Âu Dương gia và Hoa gia, tất nhiên cũng là vui vẻ nhìn thấy.”

Âu Dương Phong vẻ mặt hờ hững, “Ta và Thiển Thiển quen biết từ nhỏ, ta chỉ coi nàng là muội muội, không muốn thương tổn nàng.”

“Sao có thể bị thương được? Mã sư huynh nhíu mày, “Có lang quân như Phong huynh, nàng hẳn là nên vui vẻ mới phải, ngươi làm sao biết đáy lòng nàng không muốn chứ?”

“Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Phong huynh cần gì phải cố chấp như thế...”

Dù hắn nói gì đi nữa, Âu Dương Phong vẫn giữ vẻ mặt kiên nghị, không hề nao núng.

Mã sư huynh thấy không thể thuyết phục được hắn, đành bất đắc dĩ nói, “Thôi…

Hắn lắc đầu, đặt một viên đan dược lên bàn. “Ta biết ngươi vẫn còn tâm sự, nên cố ý chuẩn bị viên đan dược này cho ngươi.”

“Ăn viên đan dược này, ngươi sẽ quên hết mọi chuyện, không còn bất kỳ lo lắng nào, hãy giao phó thể xác và tinh thần cho bản năng, tận hưởng một đêm vui vẻ.”

“Sáng mai thức dậy, ngươi sẽ có được mối lương duyên tốt đẹp, tương lai rộng mở, và còn rất nhiều đạo hữu 'cùng chung chí hướng'...”

“Cùng chung chí hướng? Âu Dương Phong cười nhạt, “Là thông đồng làm bậy đúng không?”

“Chuyện đó không quan trọng." Mã sư huynh nói. “Thế gian này đâu có công đạo chính nghĩa nào, người chỉ cần tụ họp lại với nhau, đều mưu cầu lợi ích riêng, cái gọi là cùng chung chí hướng, cũng đều là đang 'thông đồng làm bậy'.”

Âu Dương Phong hơi tức giận.

Mã sư huynh thấy vậy, cũng mất kiên nhẫn, thái độ dần trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói:

“Phong huynh, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, công tử đã trọng dụng ngươi, nhưng cũng không phải là thật sự không thể thiếu ngươi.”

“Chuyện của Hoa sư muội cũng giống như vậy, đêm nay "chú rể" này ngươi không làm, tự nhiên sẽ có người khác tới làm.”

“Đích nữ của đại tông môn, thiên phú tốt, dung mạo tốt, băng thanh ngọc khiết.”

“Mỹ nhân như thế, không biết chọc bao nhiêu người thèm nhỏ dãi, chuyện tốt như thế, lại không biết có bao nhiêu công tử tranh nhau vỡ đầu.”

“Nghe ta, ăn viên đan dược này, làm chuyện ngươi nên làm, đối với tất cả mọi người tốt, nếu không...”

Mã sư huynh cười lạnh lùng, “Một đóa kiều hoa này, không biết bị ai bẻ mất, đêm nay càng không biết gặp bao nhiêu khuất nhục.”

Sắc mặt Âu Dương Phong trắng nhợt.

“Ta chỉ cho ngươi nửa canh giờ cân nhắc, ăn vào đan dược, tất cả nước chảy thành sông, nếu không ngươi cũng chỉ có thể hối hận cả đời.”

Mã sư huynh nói xong, liền xoay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Âu Dương Phong.

Hắn ngồi trước bàn trà, nhìn viên đan dược trên bàn, cả người giống như mất hồn.

Hắn hiểu rõ, chuyện đêm nay, là một phong "Đầu danh trạng".

Chỉ cần ăn viên đan dược này, từ nay về sau hắn liền đi lên một con đường khác, rốt cuộc không quay đầu được.

Nhìn như ngăn nắp xinh đẹp, nhưng lại mục nát không chịu nổi.

Nhìn như tiền đồ vô lượng, nhưng lại mất đạo nghĩa, che giấu bản tâm, trở thành chó săn cho người khác, làm chuyện không sạch sẽ cho những người đó cả đời.

Người mất đạo tâm, làm sao có thể leo lên đại đạo?

Tâm tình Âu Dương Phong càng thêm buồn khổ.

Nhưng không ăn...

Công Tử Các khổng lồ, đủ loại nguy hiểm không biết, chấn hưng tông môn, an nguy thân nhân, còn có Thiển Thiển sư muội...

Từng chuyện từng chuyện một, đặt ở trong lòng Âu Dương Phong.