← Quay lại trang sách

Chương 3 Thế Giới Trong Mắt Cô

Phòng vẽ của Ma Cung lớn mà trống trải, lớn hơn gấp ba, bốn lần so với phòng khách của Dạ trạch, cũng u ám hơn, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc ta vẽ tranh, Ma Vực không có ánh sáng, u ám cũng đúng. Mấy cây cột trụ lớn màu đen chống đỡ trần nhà cao năm, sáu trượng, giống như bầu trời đêm đen sâu thẳm, biểu tượng đầu lâu màu trắng giống như điểm sao rắc rối của những chòm sao. Ta không thích biểu tượng giống như ký hiệu nguyền rủa thế này, liền biến nó thành Lục Mang Tinh, quầng sáng màu bạc êm dịu, mang đến cho "bầu trời đêm" thêm chút màu sáng.

Trên giá vẽ, thiếu nữ đang ngủ sâu mặc một bộ trang phục mùa hè màu trắng, dịu dàng, thanh nhã, khiến người ta thương yêu, ta đặt bút vẽ xuống, đi đến chiếc giường ngủ lớn ở giữa căn phòng, vén chiếc màn mỏng lên, đỡ thiếu nữ đang ngủ dậy, không kìm nén được liền ôm cô ta vào trong lòng, càng ôm càng chặt. Ta không biết vì sao mình lại có hành động này, chỉ biết cô ta muốn gặp ta, muốn nói chuyện với ta, rất nhiều chuyện muốn nói.

Ta phát giác bản thân mình càng ngày càng gần với con "người" rồi, có lẽ, ta cũng cần loại tình cảm nào đó.

Người ở trong lòng khẽ cử động, hàng mi dài khẽ nhấp nháy, hai mí mắt mở ra, đôi mắt sẫm màu tối đục không ánh sáng, giọng nói nặng nề khàn đặc: "Dạ Lạc".

"Ừm, A Tân, cô rất mệt, ngủ rất lâu rồi", ta hơi thả lỏng, cánh tay vẫn vòng quanh cơ thể của cô ta.

Cô ta cũng không kháng cự, rất yên tĩnh, ánh mắt hướng lên trần nhà: "Cái kia... Lục Mang Tinh".

"Ừm, phù hiệu pháp trận của ta."

"Rất đẹp."

"Cô thích không?"

"Mỹ lệ, thần thánh, thuần khiết... không liên quan một chút nào tới anh, ngoại trừ bề ngoài mỹ lệ ra."

"Đúng, mỹ lệ che lấp không nổi tội nghiệt của ta."

"Anh có tội."

"Ta có tội."

"Vì sao không dừng lại chứ?"

"Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không có điểm cuối, dừng lại thế nào?"

"Không phải điều anh muốn?"

"Không phải điều ta muốn", nhưng mà ta bắt buộc phải làm.

Cô ta nhấc một cánh tay lên, chầm chậm duỗi sang khuôn mặt ta, đôi mắt tối đục hơi sáng: "Anh không lừa tôi?".

"Không lừa cô", vô duyên vô cớ, ta không muốn nói dối, không muốn lừa đôi mắt đó.

"Tôi thấy rồi", cô ta che mắt của ta, đầu ngón tay khẽ điểm lên mí mắt, khóe miệng hiện ra nụ cười nhàn nhạt.

"Cảm ơn!", A Tân, tôi nên đi tìm cô sớm chút, "hận gặp nhau muộn" sao?

Ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, Diệu m mặt đầy khó xử, bên cạnh là Vụ Ảnh sắc mặt phẫn nộ, nhìn thấy trạng thái "thân mật" của ta và A Tân, một kẻ kinh ngạc, một kẻ phẫn nộ.

"Đại nhân, tôi đã nói với cô ấy, khi ngài vẽ tranh bất cứ ai cũng không thể làm phiền, nhưng mà... Vụ Ảnh công chúa..." Diệu m cuống quýt giải thích.

Ta thong thả buông Mạc Tân ra, nói: "Diệu m, chăm sóc cô ấy cho tốt", rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng vẽ, đi qua bên cạnh Vụ Ảnh, khẩu khí lạnh xuống, "Cô đi theo ta", có chút hiểu nhầm nói ra thì tốt hơn.

Đi đến ban công ở cuối hành lang, ta ngồi xuống bên cạnh bàn, bưng một cốc trà lên nhàn nhã thưởng thức...

"Này, gọi tôi đến xem ngài uống trà sao?", cô gái đối diện giận dữ.

"Cô cũng có thể uống", ta đặt cốc xuống, lạnh nhạt đưa mắt nhìn cốc trà nóng hôi hổi trước mặt cô ta.

"Dạ Lạc, ngài không thể đối xử với tôi như thế này", cô ta đột nhiên đứng dậy, hai tay ấn lên mặt bàn, trong mắt bùng lên ngọn lửa.

"Vụ Ảnh, đừng quá hỗn xược, bất phân tôn ti như vậy", ta cố ý đe dọa với cô ta.

"Tôi hỗn xược? Tôi bất phân tôn ti?", cô ta cười nhạo, "Dạ Lạc, tôi nghĩ chắc là ngài không biết, lúc đầu Thi Quỷ đã hứa, nếu tôi liên thủ với Ma Vực tìm được ngài, Ma Vương thuận lợi phục sinh, tôi sẽ trở thành Ma Hậu, bây giờ ngài là Ma Vương rồi, tôi cũng sớm đã là người của ngài, tất cả điều này toàn bộ là ý trời", trong lời nói có chút hy vọng cấp thiết.

"Thứ nhất, Thi Quỷ hứa với cô, không liên quan đến ta; Thứ hai, cô hiểu nhầm rồi, giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì; Thứ ba... ta không thích cô, ta và Giai Dĩnh là bạn bè, với cô... là người xa lạ", nói xong, ta tiếp tục nhàn tản thư thái uống trà.

"Ngài nói lung tung", giọng nói của cô ta run rẩy, nhưng không bỏ cuộc, "Ngài nói lung tung, buổi tối hôm đó...".

"Ta chẳng hề làm gì cả, chỉ là xem một chút Phong Tuyệt trên người cô, sau đó cô đã ngủ say, ta liền rời đi."

"Nói như vậy, khi đó ngài đã phát hiện ra thân phận của tôi?", biểu cảm của cô ta sụp đổ.

"Ừm, không coi là quá muộn."

"Đã biết rồi, ngài lại không thích tôi, vì sao còn muốn đối xử với tôi tốt như vậy? Cho tôi hy vọng?"

"Không phải cho cô hy vọng, là muốn quan sát cô, đổi cách nói khác là giám sát cô."

Cô ta rơi lệ chạy đi, gắng kìm nén không khóc thành tiếng, trong mắt tràn đầy oán hận cực điểm...

Đầu ngón tay ta chạm vào vòng cổ bằng bạc đã được ẩn đi ở cổ, đây là quà Giai Dĩnh tặng, ta sẽ cẩn thận giữ gìn.

"Lần này, tôi cho rằng ngài làm đúng rồi", Ảo Nguyệt dựa vào lan can.

"Lúc mới bắt đầu, ta đã quá sai lầm", ta nhàn nhạt nói, chuyển phương hướng, nhìn sang anh ta, "Khi đó, ngươi làm thế nào vừa nhìn đã nhận ra ta không phải là Phạn Nghiệp?", ta rất hiếu kỳ. Nếu chỉ là linh hồn trong thân thể ta đổi chủ, bọn chúng sẽ không hề biến mất, anh ta dựa vào cái gì phán đoán nhỉ?

Ảo Nguyệt hơi sững sờ, chuyển ánh nhìn đi: "Nhưng mắt của ngài sẽ không lừa người, màu đen láy rất thuần khiết, hắc ám sâu nhất của thế gian, là thanh khiết và bình tĩnh nhất, không thích hợp nói dối và giả vờ, người tinh ý một chút sẽ phát hiện ra, thực ra, ngài không thích hợp diễn kịch chút nào, không chỉ tôi, Điện hạ, Hú, A Mục, Toàn Cơ và Diệu m, bọn họ cũng vừa nhìn cái là đã biết ngay đó là ngài".

"...", ta không thể không nhận thua, cảm giác bị nhìn thấu, rất kỳ quái.

Chẳng trách, Mạc Tân lại xoa lên mắt của ta, nói cô ta đã nhìn thấy. Cô ta không phải là tin lời của ta, mà cái gọi là sự thật chính là trong mắt của ta sao?

"Còn vì một câu ngài đã nói", anh ta lại thấp giọng nói, "Ngài nói, cho dù biến thành Ma Vương, ngài vẫn là Dạ Lạc".

(Nghe xong, ta đặc biệt muốn làm một chuyện: Ôm anh ta... tiếc là anh ta bị dọa chạy trước rồi. Ta rất buồn bã, anh ta có thể nhìn ra ta muốn làm như vậy sao? Toát mồ hôi lạnh.)

Mạc Tân ngồi bên một phiến đá lớn, nhìn đám mây sương đen bên dưới ngẩn ngơ, ta cho Diệu m và mấy con tiểu yêu khác đang đi theo phía sau bảo vệ lui đi, ngồi xuống bên cạnh cô ta, khẽ hỏi: "A Tân, tại sao lại đến đây?".

"Trong Ma cung rất lớn, tôi lạc đường", cô ta ôm hai đầu gối không động đậy.

"Có thể gọi người khác dẫn đường mà!"

"Tôi không biết đi đâu."

"...", ta trầm mặc, lời nói quá thật.

"Dạ Lạc", cô ta quay đầu lại, trong đôi mắt trong sáng phản chiếu ra khuôn mặt của ta, ánh mắt găm chặt lấy mắt của ta, "Thế giới trong mắt của anh... là hình dáng thế nào?".

"Thế giới?", mệnh đề này rất rộng đó! Ta cười dịu dàng, "Trước đây, thế giới ta nhìn thấy chỉ có một mảng tối đen, bởi vì ta sống trong tầng đáy tận cùng của hắc ám, không thấy được ánh sáng. Sau này, ở trong thế giới có ánh sáng, ta cảm thấy chẳng có gì khác biệt so với hắc ám, chân thiện mỹ, giả ác xú, cô có thể bắt bọn chúng rời đi không?".

"...", cô ta cúi đầu, chống cằm lên đầu gối, "Tôi nghĩ tôi đã hiểu".

"Nhưng cô còn mệt."

"Ôm tôi, được không?"

"Ừm", ta theo lời kéo cô ta lại, cơ thể mềm mại rất ấm, cũng rất lạnh. Cô ta thích cuộn lại thành một khối, ngủ cũng như vậy, giống một chú chó nhỏ dễ tổn thương.

"Thế giới trong mắt anh, là sáng và tối...", mặt của cô ta vùi vào ngực ta, giọng nói rất nhẹ, "Rất muốn dứt bỏ tất cả, chỉ tiếp tục ngủ một giấc thế này, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa... lưu lại trong một thế giới mộng ảo sạch sẽ...".

Lưu lại thế giới trong mộng? Có lẽ, cô đang ở trong mộng, vừa tiếp tục ngủ trái lại, lại tỉnh táo ở trong một thế giới khác... đâu là hiện thực? Đâu là mộng?

Cô tìm kiếm sự tồn tại chân thực, ta chỉ kiên trì sự kiên trì của chính mình.

Quang chiếu sáng chân thiện mỹ, ám che vùi giả ác xú, ghép lại với nhau, tổ hợp thành thế giới này, đó là sự cân bằng.

Chương 4 Lĩnh Vực Dị Thứ Nguyên

Bên ngoài Ma Cung, Toàn Cơ đang đấu nhau với Vũ Xà Nữ, nguyên nhân rất ấu trĩ...

Toàn Cơ: "Thần nhân của Dạ Lạc đại nhân há lại để cho loại yêu nữ như ngươi đây có thể thèm muốn? Nhanh chóng thu hồi tâm tư thối không biết liêm sỉ của ngươi lại đi, ta có thể tha cho ngươi một mạng".

Vũ Xà Nữ: "Ngài ấy là Ma Vương đại nhân của bọn ta, người nhà mình sao lại phải thèm muốn? Nếu ngươi không có bản lĩnh quản chặt trái tim của ngài ấy thì chẳng trách được người khác".

Toàn Cơ: "Ta lời thật khó nghe, ngươi lại không biết hối cải, cẩn thận ta móc con mắt rắn của nhà ngươi ra".

Vũ Xà Nữ: "Ngươi giết ta rồi thì có thể thế nào chứ? Còn có Ngự linh sư kia, công chúa Vụ Ảnh, người xếp ở vị trí thứ mấy?".

Toàn Cơ: "Hừ, yêu nữ, ngươi là không thấy quan tài không nhỏ lệ, mấy dải lưu vân bay cuộn, xà thi nằm xuống đất, kẻ kia không cam chịu yếu thế, tức giận bày ra xà trận...

"Toàn Cơ, dừng tay", ta lạnh lùng hạ lệnh.

Cô ta lập tức thu hồi vân đai lụa xanh da trời lại, rồi vẻ như chẳng có chuyện gì đáp: "Hả? Dạ Lạc? Ngài định ra ngoài?".

"Ừm, Diễm Trùy, Diễm Hô bị thương rồi, ngươi đi cùng với ta."

"Ha, cầu mà chẳng được", cô ta ném sang cho Vũ Xà Yêu một ánh mắt đắc ý của kẻ thắng lợi, cười trên đau khổ của người khác, lướt đến bên cạnh ta.

"Ma Vương đại nhân", Thi Quỷ ở phía sau gọi ta lại.

"Có chuyện gì?", ta lạnh nhạt hỏi, ra hiệu cho Toàn Cơ đi trước.

"Dạ Lạc đại nhân", Thi Quỷ thấp giọng, "Sự đã rồi, mong ngài lấy đại cục làm trọng, phàm chuyện gì cũng nên cân nhắc kỹ rồi hẵng hành động".

"Bị phát hiện rồi sao?", khóe môi ta nhếch lên nụ cười mong manh.

"Hiểu biết của chúng tôi về Ma Vương đại nhân cũng giống như hiểu biết của U Minh sứ giả đối với Dạ Lạc đại nhân, hơn nữa kết giới của Cốc Giang đến bây giờ vẫn chưa lui."

"Hóa ra là vậy", ta thản nhiên nói, "Yên tâm đi, ta biết rõ mình phải làm gì".

"Hành động của ngài khiến thuộc hạ không yên tâm lắm."

"Cục đặc phái", ta nói thẳng mục đích.

"Thuộc hạ nghĩ nhiều rồi", sau chiếc mặt nạ đầu lâu không biết ẩn giấu biểu cảm gì, lời nói nặng nề, "Xin ngài cẩn thận nhiều hơn, thuộc hạ sẽ phái bọn Viêm Ma tiếp ứng"...

Trên bầu trời Cốc Giang, một người đàn ông áo bào xanh đợi hầu, thân hình anh tuấn cao ráo, mày ngài mắt sáng, ánh mắt chăm chú nghiêm túc, tán phát ra uy nghiêm khó lại gần, người này, chính là Thanh Long sứ cấp dưới của Cấm Giới Tôn Giả ở cổ mộ Kỳ Sơn.

"Thanh Long, tìm ta có chuyện gì?", hoặc là nói, Lão Đầu Nhi tìm ta... thảo luận vấn đề "thả nước"...

"Chuyển lời của Tôn Giả, trong lối đi dị thứ nguyên tiếp giáp của các thế giới phát hiện vật thể bất minh, để đề phòng dẫn đến hỗn loạn thời gian và không gian khác, khuấy động cân bằng giới hạn, xin Dạ Lạc đại nhân giúp điều tra rõ."

"Bảo vệ nghiêm ngặt thông đạo các thế giới, phòng chặn thần ma xâm lấn lẫn nhau, là chức trách của ông ta mà!", tại sao lại thành công việc của ta rồi?

"Vật thể bất minh đó... rất lợi hại, cũng rất kỳ quái, nó giống như một cơ sở trôi nổi, lại giống như một vật sống..."

"Đó là quái vật gì?", Toàn Cơ nhanh mồm nhanh miệng.

Thanh Long lắc lắc đầu: "Hình như... có liên quan tới Dạ Lạc đại nhân chí ít, từ trong tin tức phát ra có thể đọc ra được, nó đang tìm ngài. Có lẽ... ngài có thể đối phó nó".

"Lão Đầu Nhi nói vậy?", con quái vật đó? Ta nghĩ ta đoán được vài phần rồi.

"Tôn Giả nói Dạ Lạc đại nhân có thể giúp đỡ một lần, thì cũng có thể giúp đỡ lần thứ hai, chuyện này bất luận thế nào ngài cũng phải ra tay", Thanh Long ném ngay củ khoai nóng trên tay sang cho ta.

"Ồ, logic ngang ngược gì vậy?", Toàn Cơ oán thán bất mãn.

"Toàn Cơ", ta dùng mắt ra hiệu cho cô ta, vị Ngự linh sư bên mặt trái có vết sẹo kia đang đến gần.

Cô ta nhanh chóng lĩnh ngộ: "Không vấn đề, tôi đi xử lý".

"Đi nhanh về nhanh, đừng vờn quá lâu", Diễm Trùy, Diễm Hồ lần trước đối chiến với ba người, vì cứu binh của bọn họ đến mới đến mức bị thương, bài học này phải tiếp thu.

Sau khi Toàn Cơ đi, ta bình thản nói với người đàn ông trước mặt: "Nói với Lão Đầu Nhi, ân tình nợ ông ấy, ta trả rồi".

"Thanh Long thay mặt Tôn Giả cảm tạ Dạ Lạc đại nhân."

Quái Vật? Trực giác của ta là Vưu Ni. Không mưu cầu mà hợp, thôi thì cứ thuận nước gióng thuyền thôi! Thanh Long lại chỉ rõ, nó vẫn luôn di chuyển bất định trong khoảng chênh lệch, những ngày gần đây mới bị phát hiện, vị trí cụ thể khá khó nắm bắt, e rằng phải mở một con đường khác. Tin tình báo thiếu hụt không đầy đủ như vậy nói trắng ra là bảo ta tự đi tìm, Lão Đầu Nhi thì ở trên cao, một mình hưởng an lạc. Được thôi, chữ nhẫn trên đầu còn có một con dao.

Nhưng mà, Thanh Long, Bạc Hổ, Chu Tước, và Huyền Vũ mặc ta sai phái, coi như ông cũng có lương tâm. Cho dù ta hiểu rõ, đi vào trong khoảng chênh lệch nối liền các thế giới, cần bốn bọn họ trấn thủ, đề phòng sức mạnh dư âm chấn động, xông phá lối đi, hậu quả, có thể hình dung là, giống như khinh khí cầu bị thủng lỗ không chịu sự khống chế, bay loạn khắp nơi, không may tạo thành sự méo mó không gian thời gian gây nên nhầm lẫn phức tạp, vậy thì thật sự khó giải quyết.

Căn cứ theo điều này có thể biết được, bản lĩnh của Vưu Ni rất lớn, ta nên chuẩn bị sẵn tâm lý.

Đầu tiên, tìm thấy hắn ta, Mạc Tân là bước đột phá.

Trong Ma Vực, Viêm Đạc Hương, Bạc Hạc, m Bách Sát và Hú, A Mục đợi ở cửa vào nghênh đón, dáng vẻ này, là sự tiếp ứng mà Thi Quỷ nói sao? Hơi khoa trương rồi.

Toàn Cơ rất huênh hoang, phất tay áo, nói chỉ là mấy con ruồi nhặng, đã đuổi đi rồi, không cần huy động nhiều người thế này.

Ta duy trì im lặng, không nói một câu nào, trực tiếp đi tìm Mạc Tân.

"Dạ Lạc đại nhân", trong lối đi tối tăm, giọng nói ôn hòa của Hú truyền đến.

Ta dừng bước, đợi anh ta nói nốt phần sau.

"Ảo Nguyệt đang ở chỗ Điện hạ", anh ta đi lên phía trước mấy bước, "Điện hạ... có chút khổ não, giống như là thích ngài trong giai đoạn trước hơn một chút".

"Hú", ta đưa ra một sợi dây chuyền, một viên tinh thạch màu xanh da trời rực rỡ lóa mắt, "Đưa cái này cho Tiểu Ly".

"Dạ Lạc đại nhân..."

"Ma liên của Phạn Nghiệp rất tốt, thậm chí có thể áp chế được vết thương của tiền bạc, lấy ra viên này không sao cả."

"Ngài không tận tay giao cho ngài ấy sao?"

"Ngươi khá là giống so với ta của khoảng thời gian trước nhỉ! Tiểu Ly cần một ca ca dịu dàng, mà không phải là ta của bây giờ, ngươi hãy đeo lên cho đệ ấy", anh ta chắc hiểu rõ được ý tứ của ta, dây chuyền tăng thêm hộ ấn của thần cho Tiểu Ly, sau khi đeo lên sẽ vĩnh viễn không lấy xuống được, người có thể giải, chỉ có một mình Hú.

"Vâng", anh ta đón lấy sợi dây chuyền thủy tinh xanh, khẽ đáp lời, "Dạ Lạc đại nhân".

"Thật sự như Ảo Nguyệt nói, các ngươi vừa nhìn cái là nhận ra ngay là ta."

"Mắt của đại nhân không biết nói dối... màu đen sạch sẽ nhất, không có bất cứ tạp chất gì, không dính một hạt bụi, trên đời, ngoại trừ ngài ra, thì không còn ai khác có được đồng tử đen thuần khiết đến triệt để như thế này."

Ta cảm thấy... lạnh, đúng vậy, rất bị đả kích, hai người nói giống hệt như nhau, không phải là đã thông đồng lời thoại thì chính là... bị bọn họ nhìn thấu rồ i.

"Còn nữa", anh ta lại thêm một câu, "Đại nhân đã nói cho dù biến thành Ma Vương, ngài vẫn là Dạ Lạc".

Lời nghe một lần là cảm động, nghe một người khác nói thêm một lần nữa lại... thật đáng sợ! Ta không có lòng tin, cầu chứng với người thứ ba ở phía trước đi tới.

"Đại nhân", Diệu m biểu cảm khó xử, "Mạc Tân đang đợi ngài trong phòng vẽ...".

"Hử?", nghe có vẻ khôn lanh, đợi chút cô bé biết ta đang tìm Mạc Tân?

"... Cô ta muốn động vào tranh của ngài, tôi cản không được", cô bé không tự nhiên chà xát hai tay, cụp mắt xuống chằm chằm nhìn mũi chân, "Trong lúc tranh chấp, không cẩn thận đã rách mấy bức, cô ta... còn cắn cả Thiên Ma đến khuyên can".

"...", xé tranh của ta rồi, cắn cả Tình Triết... A Tân, cô thật sự là chú chó con sao?

Ở cửa phòng vẽ, Tình Triết dựa vào bên cửa xoa cánh tay, biểu cảm rất ấm ức, trông đôi mắt đào hoa hấp dẫn người oán khí ngút thiên.

Bên trong yên tĩnh đến mức không bình thường, Mạc Tân ngồi đoan chính trước giá vẽ, tay phải cầm bút vẽ, có vẻ rất chuyên chú, trên mặt đất xung quanh bày ngay ngắn bức tranh màu bị xé rách, mấy bức tranh phong cảnh tả thực và bức vẽ cô ta đang ngủ.

"A Tân?"

Cô ta quay mặt lại, cứng như gỗ làm thế tay biểu thị im lặng với ta.

"...", hình như làm sai là cô ta chứ? Vì sao cô ta không mảy may thấy có lỗi, trái lại còn huênh hoang hống hách, bá chiếm vị trí của ta, bảo ta đừng làm phiền? Thế giới thật kỳ diệu!

Ta đứng ở bên cạnh nhìn cô ta vẽ xong, sau đó thấy cô ta vui mừng quay lại, kích động xin đánh giá: "Dạ Lạc, anh xem, tôi vẽ như thế nào?", trong đôi mắt long lanh ánh lên cảm xúc vui mừng của việc đại công cáo thành.

"...", một đường nét rất trừu tượng, người trong tranh... chắc là... là cô ta. Ta không chắc chắn lắm, cũng không dám tâng bốc, bèn miệng mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt, nói như sự thật, "Tranh ấn tượng của trường phái ý thức... phong cách rất độc đáo".