GIẾNG
Giếng chôn trong khuôn viên trường nội trú. Năm tháng tàn mục, giếng rêu phong, hoang hóa như phế tích cổ. Lớp xi măng vốn tróc từ lâu. Lõi gạch cũng bở ra, bục nát, thủng lỗ chỗ và là nơi ẩn thân của thạch sùng, gián, nhện và hàng đàn kiến lửa. Nhìn xuống giếng thấy sâu thăm thẳm. Viên gạch rơi xuống là chìm vĩnh viễn. Quanh giếng là bốn dãy nhà A, B, C, D của trường nội trú. Toàn bộ cửa sổ đều đóng chặt. Tường vôi trường tróc tan nát. Gạch đỏ lở hết. Chỗ tróc mảng to như phần thịt chảy máu. Chỗ khác, tường tróc thành viền, kéo đoạn dài. Đi quanh trường chẳng thấy một bóng người. Lên cầu thang từng dãy nhà cũng thế. Chỉ một khu nội trú vắng vẻ, hoang dã cả tiếng chuột chít. Lâu lâu lại nghe thấy tiếng gió cắt ngoài hành lang. Đèn cao áp nơi sân trường vẫn còn bật tắt theo múi giờ. Đấy là ngọn sáng còn sót lại trong trường nội trú. Theo những gì tôi biết, thì từng có người nhảy giếng và mất tích dưới đấy. Gõ mạng, và rà soát tôi vẫn tìm thấy dữ liệu của trường nội trú. Không có bức ảnh nào. Thứ tôi nhận được là các mẩu tin vắn theo dạng ngày… tháng… năm…, có... người rơi xuống giếng trường… Số lượng người tăng thêm tùy theo cái đúp chuột nhiều hay ít. Thông tin hữu ích nhất tôi có được vẫn về một cái giếng cạn. Lẽ ra, một cái giếng cạn nước, trống hoác lõi sẽ dễ dàng cho việc tìm, cứu người. Chẳng gì hết. Đây, một cái giếng quá sâu. Theo lời kể một cụ già sống trong cụm dân cư, thì từng có một đội cứu hộ trèo xuống giếng và bặt vô âm tín.
Bốn dãy nhà cũ nát, với các hàng liễu rủ như mái tóc xõa người già. Đi vài vòng quanh giếng, tôi đứng lại. Lúc thì sờ soạng lên thành giếng, khi thì nhổ đi lớp cỏ dại mọc đâm lởm chởm. Từng có lần tôi bị rết đốt vào tay. Chỉ một nốt sưng, và thấy ngứa ngáy. Thả tầm nhìn xuống giếng, chỉ thấy màu cánh dơi. Ánh đèn pin chiếu đến một chừng mực rồi tắt sáng. Những bóng đèn công suất lớn, đèn pha chiếu xa nghìn oát cũng thế. Sáng đến một quãng, rồi dừng. Tôi ngẫm ngợi rằng đã có một vật quá tối, quá dày chắn nơi lưng chừng giếng. Đá tảng, phần mình con cóc cụ, một đường hõm, ngoặt gấp khúc nếu giếng không đào theo đường thẳng. Một nhóm người ở xóm dân cư từng kiểm chứng độ sâu của giếng bằng cách cột một tảng đá vào dây thừng. Loại đá tảng có bán kính choán nửa miệng giếng. Dây thừng hai mét với lần thử nghiệm đầu tiên. Họ thả dây xuống, thật nhanh. Sợi thừng hai mét chui tọt xuống đáy, tuyệt không một tiếng dội lại. Sau đấy, một sợi thừng khác dài hơn được cột vào cũng một tảng đá to bằng nửa miệng giếng. Hàng trăm mét dây thay nhau buộc vào đá và cùng chìm nghỉm lòng giếng. Chưa ai nghe tiếng đá chạm đáy giếng, có chăng là tiếng đá va mặt giếng khi chợt quành tay. Hít một hơi sâu, tôi hét xuống. Tiếng không đàn hồi. Âm thanh teo tóp và trút kiệt xuống. Cái hố, mở ra tưởng chừng vô tận. Chỉ một cái sảy chân là đời đi tong.
Không biết được ai đã đào cái giếng sâu đến thế này. Xóm dân cư đều có nước máy. Ngay đến nóc sân thượng khu nội trú cũng có bình nước. Giả thiết về việc quá thiếu thốn nước, phải đào một đường giếng thông xuống mạch nước bị loại bỏ. Một ngờ vực khác về giếng được đào từ xa xưa. Cũng là lý do cần đến nước. Không ngoại trừ giếng này là một cửa hầm địa đạo được chuẩn bị, phòng hờ khi nguy biến. Tôi miết tay quanh miệng giếng, rồi bám chắc từng đầu ngón tay. Tôi cúi đầu thấp xuống. Hít vài hơi sâu, rồi nhìn chằm chằm xuống cái họng rộng mở. Tưởng chừng như cặp mắt lòa đi do nhìn quá lâu vào màu âm. Tôi đánh quên mọi màu sắc, trừ màu đen hoặc những màu nhò nhọ hắc ám. Đến thính giác cũng như bị lấp mất. Chỉ nghe tiếng u u quen thuộc ở một chốn sâu. Tôi nhẩm theo, và đành bỏ cuộc khi cố đánh vần, giải nghĩa về một tin nhắn đến từ bóng tối. Cái gì đang réo gọi, hay côn trùng đang trò chuyện, tiếng khóc mếu chào đời của một sinh vật sản sinh nơi tận cùng của giếng. Trí não tôi nhão nhoét, tai ù to như đang có ruồi bay trong nhĩ. Lưỡi tôi nếm thấy vị lạ dù miệng tôi còn ngậm cứng.
Xóm dân cư nằm không xa trường nội trú. Chừng một trăm bước chân là đến. Con đường từ nhà tôi đến trường nội trú xa hơn nhưng cũng thuận đường vì tôi sống ngoại thành. Xe đạp địa hình là phương tiện chính yếu. Đồ đạc bên mình chỉ có cái balô trữ nước, bánh, bộ quần áo phòng khi ngã bùn, dầm mưa cùng một tấm khăn trải đủ dài để nằm nghỉ giữa đường hoang. Tôi thường lấy giấy báo mang theo, gom củi khô, bẻ đi ít cành cây để đốt lửa ở sân trường. Bốn bề trường nội trú vắng teo. Bầu bạn với tôi chỉ có những hàng liễu. Cỏ dại mọc chổng, đâm toác gạch lát và um tùm sân trường. Phần lớn liễu to bằng vòng ôm hai người lớn. Thân đủ cong để xõa lá, tạo ra thế thiếu phụ gội đầu. Lá liễu xanh ít, vàng úa, cháy sém. Đứng ở xa nhìn vào thấy nơi đây như một phế tích bỏ hoang trong rừng rậm. Tiếc là, chẳng có mùi hoang dã, thô sơ của rừng rú. Cũng khan hiếm tiếng dế, ve, hay chó cắn ma. Tiếng gió thổi tung tóc liễu cũng ít ỏi. Có người đi vào trường. Chẳng phải giáo viên cũ hay chức trách của trường. Một vài cái mặt lạ, quen và quá quen. Có người bảo tôi về. Tôi ậm ừ cho qua, khi lại vờ ra về và núp một góc khuất. Số người ấy đứng quanh cái giếng. Như tôi, họ nhìn xuống lòng giếng. Và khác tôi, họ thọc chân cẳng, đốt mộ đuốc thả xuống. Từng có người đem thả giếng một cái rọ nhốt chật cứng mèo lẫn chuột. Tiếng mèo, chuột dằn mặt, hăm dọa nhau. Rồi, cũng tiếng chuột mèo cắn xé vọng xoáy trôn ốc. Âm hưởng thê thiết, đùng đùng như mặt đất bùng nổ rồi teo đi, ngúm sâu đáy giếng. Lúc họ về hết, tôi tìm đến giếng. Tôi tận hiến sự gào thét khản cổ cho giếng. Chữ dốc khỏi họng, và bị hút xuống cho đến khi tôi mệt lử vì kiệt sức.
Nàng hỏi tôi về cái giếng. Nàng sống từ bé trong cụm dân cư nên không lạ gì cái giếng. Cha nàng ngã giếng. Đấy là chuyện nhiều năm trước. Nàng đã không thấy cha mình ngã xuống giếng, cũng không ai nhìn thấy một người đàn ông trong khu dân cư ngã lộn cổ xuống giếng. Người ta tìm thấy đôi dép cha nàng gần giếng. Đôi dép nằm chồng nhau, mũi dép nhích vào giếng. Dấu dép chỉ đến giếng là dừng. Mọi tìm kiếm đều vô ích. Manh mối là một đôi dép. Đầu mối là một giếng cạn. Nghi án treo lửng khi không ai đủ can đảm trèo xuống giếng. Nàng thích múa và chưa bao giờ múa trước mặt tôi. Chân nàng kể cũng dài nhưng quá cơ bắp. Đùi to, bắp chân cũng vồng to. Bước chân nàng nhìn vững, rắn, nhiều lực. Đôi tay nàng cũng vậy. Vì nàng lao động tay chân từ bé, xương phát triển rắn. Đôi tay to, gân guốc, ngón tay thô ráp, sạm đen. Vai nàng vồng to, gánh được hàng ki lô đất. Vuốt ve bàn tay nàng, tôi thấy ráp như sờ mặt đá lồi.
Ngày tôi gặp, rồi quen nàng là ở giếng. Mọi hẹn hò cũng trong trường nội trú, nơi cái giếng. Nụ hôn đầu, ươm cháy đóa hoa ái tình cũng gần giếng. Bởi nàng, tôi thường xuyên qua lại nơi đây. Tôi vốn định đưa nàng về trọ ở khu gần nhà để tiện gặp nhưng lại quên mất. Nhớ ra, tôi lại thôi vì lý do tiền nong, và vì nàng không hề có giấy tờ gì, kể cả chứng minh nhân dân. Tôi luôn ngắm nhìn giếng. Còn nàng, thì nhìn tôi hoặc cũng nghía mắt xuống giếng. Mỗi lúc vậy, nàng mong mỏi về một điệu múa.
Người ở xóm dân cư báo tìm người. Một cặp học sinh tuổi mười bảy. Con bé có bầu, còn tên nhóc thì sẵn sàng vứt đời học sinh, làm cha. Hai bên gia đình phản đối. Sẽ không có đám cưới, cái bụng bầu lại là chuyện khác. Đôi trẻ bỏ đi. Quần áo, vật trang và tiền nhà vẫn đủ. Một người thấy chúng đi vào trường nội trú. Vẫn là về cái giếng. Các cuộc điện, thư khẩn cầu đội cứu hộ không thấy hồi âm. Nàng bảo tôi đã có lần giếng bị bít lại. Thoạt tiên bằng vải bạt nhưng rồi vẫn có người lật lên. Sau, thì là ván gỗ, một tảng đá to chẹn ngang miệng giếng. Chỉ ít lâu, chính người nơi đây đã đập vỡ tảng đá. Miệng giếng há trở lại.
Nàng nói về cha mình, rằng ông đang bơi. Cha em bơi ở lưng chừng giếng. Chẳng có nước, ông ấy liệng bơi như đang bay vậy . Lời nàng. Tôi đoán định về một giấc mơ và nàng liền phủ quyết. Nàng đã không chắc chắn cha mình đang lội bơi dưới giếng, nhưng nàng tin mình không mơ. Đấy là lúc hai mắt nàng mở trừng tỉnh táo. Cha báo mộng em đừng vội lập bàn thờ vì ông ấy còn sống. Cha cười với em rồi lội xuống giếng, và nhảy vọt lên như cá chuồn. Cha nói mát lắm. Cha kể mình đã bơi một chặng dài, ăn quán quân trong cuộc thi một thành viên. Ông ấy dự thi, kiêm luôn giám khảo lẫn người trao miện. Nàng lại nói. Tôi nghĩ nàng nhớ cha quá nên đã nằm mộng trong một thoáng chợp mắt. Hoặc đây là sự báo mộng giữa một người chưa chắc đã chết với một người còn chưa bị giấc mơ dỗ ảo giác.
Tôi say sưa cùng nàng trong sân trường nội trú. Đêm khuya, chúng tôi trải chiếu, lót nệm nằm. Gió mát, mấy cây liễu xao xác, lá rủ nghiêng ngả. Cỏ dại đã chiếm đóng hết sân trường. Nhiều lọn cỏ đã đâm toạc bậc cầu thang để vươn cao lên hành lang tầng một. Cùng nhìn ngắm giếng. Tôi xâm nhập nàng chầm chậm. Cơ thể nàng rất rắn, những mơn trớn đều không làm da thịt mềm đi. Riêng bộ vú, phồng to và nghiến lên người tôi. Tôi đã phải vật nàng xuống, nhằm chiếm ưu thế. Trăng lên cao và đổ suối xuống chỗ chúng tôi. Lớp da hơi ngăm của nàng được gột đi, trở nên trắng muốt. Hơi thở nàng cũng thanh thoát bởi màu trăng. Tôi vùi xuống ngực nàng, ngấu nghiến như con thú đói. Lưỡi chà lên phần ngực mát lạnh như hồ băng. Lửa đã đốt mù mọi vật trong mê dại. Thế rồi, nàng đã đánh gục tôi và nắm quyền bề trên. Thân thể nàng nặng và rắn như tảng đá. Đôi tay nàng ấn chặt xuống đôi vai tôi. Tôi thấy vai tê bại, chẳng nhúc nhích nổi, hệt như bị mãnh hổ vồ trúng. Giờ, ánh trăng rưới lên tôi còn nàng đổ bóng xám xịt xuống tôi. Ngoài phần bụng dưới, cơ thể tôi mềm nhão. Mấy tiếng thở, mồ hôi lạnh khiến tôi không nói được thành tiếng. Cố sức rên yếu để nàng nghe được, tôi chỉ thở phù phù. Tiếng cứ òng ọc như sặc nước. Bộ rễ dục vọng sắp mềm đi và có thể gãy đôi bởi trọng lượng cơ thể nàng. Ngó mắt, tôi nhòm thấy cái giếng. Trăng nhuộm trắng giếng. Phần gạch đã vỡ như được vá bởi màu trăng. Ánh trăng cũng đổ xuống miệng giếng. Nhìn từ đây, thấy một con thuồng luồng trắng rúc mình xuống giếng. Miệng tôi hết khan, họng nóng rực. Phần rễ trồi giữa háng rắn lên và trổ dài như được cường hóa bởi thần chú phù thủy. Cơ bắp tôi nổi cộm và gánh được hết cơ thể nàng dù nàng đang tì xuống. Tiếng tôi và nàng quện lại và đổ ầm ầm như bão tố vòi rồng. Nghe như tiếng cười sung mãn của người khổng lồ. Thế rồi từng tiếng đâm thấu vào gió, khua tung các nhành liễu.
Sau cuộc, tôi nằm lại. Thân mình tôi bã ra trong sảng khoái. Trăng vẫn đủ sáng để tưới trắng sân trường. Nàng khỏa thân đi về phía giếng. Mắt tôi mờ đi, thấy ngái ngủ. Định gọi nàng lại, nhưng tôi đã kiệt sức sau khi đổ giông. Nàng múa. Chính thế. Nàng đang múa trên thành giếng. Đôi chân trần nhún nhảy. Thân thể nàng uốn rất dẻo. Thật khó tin khi đôi bàn tay cơ bắp lại trườn lên xuống uyển chuyển như lông vũ. Cái thân thể thô nhám thật nhanh nhẹn. Xương sống nàng bẻ quặt, uốn mềm dẻo như lưng rắn. Bước cao, ngắn đều nhau. Bộ ngực nàng bập bềnh theo điệu nhảy, và nhìn như dát ngọc bởi ánh trăng. Chợt, hai tay nàng vung cao, nhảy bật lên. Lưng nàng uốn cong hình cánh cung, mái tóc xõa hòa màu trăng rơi. Đôi tay nàng sải rộng, mềm mại như sóng vờn mặt cát. Nàng ré lên một tiếng dài ngằng ngẵng. Tiếng chạm trổ vào không khí, và ngấm hút xuống lòng giếng như đất hút nước. Chân nàng chạm thành giếng. Nàng tiếp tục múa. Những hình ảnh mỹ miều, như cánh bướm ru tôi vào giấc ngủ nồng nàn như uống rượu sữa ngựa ngoài thảo nguyên.
Tỉnh giấc, trăng đã tan. Mặt trời chưa mọc, trời mờ mờ sáng. Quờ tay, tôi không thấy nàng đâu. Quần áo nàng còn vương vãi. Đi lại phía cái giếng, tôi hít thấy mùi quen thuộc. Không giống mùi cỏ dại, gạch đá hay hương một loài hoa mọc trong giếng. Đấy là mùi mồ hôi, dịch ướt pha quện của nam nữ sau khi hòa nhập tuyệt đối. Thứ hương liệu đậm đà này đã hấp dẫn tôi. Vị hoi nồng của giếng đi vào đầu lưỡi, ngập cuống lưỡi và làm tê từng cái răng. Mũi tôi hít sâu đến mức tịt ngóm. Nhai một cọng cỏ, tôi thấy vị ướt át của sương muối. Lồng ngực tôi chợt nóng bỏng, một sinh lực tràn trề tuôn ra và lôi kéo tôi như một đôi cánh. Một hương thơm. Tôi thấy những cánh sen bung nở từng cánh, phần nhụy màu vàng ròng e ấp như cơ thể thiếu nữ được tháo từng mảnh. Cách sen mở, khép rồi mở khiến tôi nôn nóng. Làn hơi mát nào đã khiến thân mình tôi chìm xuống sâu hơn. Chẳng phải đại dương nhưng tôi nghe thấy tiếng dương cầm của các Siren. Cơ thể tôi mềm đi, đến mức đôi chân cũng trở thành một cành lá mỏng. Gập người xuống cái nền mát, tôi trườn đi như con rắn. Tôi chui xuống, ngày một sâu, ngày một sâu. Bóng tối ngày càng mù đặc và tẽ rách ra, nhường lối tôi đi. Xung quanh tôi có rất nhiều người đang nhảy múa, bơi lội như cá chuồn. Một anh chàng đang gảy chiếc guitar không dây, tiếng vẫn vang và vạm. Một cái bóng lạ, nhưng quen đang nhảy múa. Cơ thể này, của một người nữ. Thân thể vốn cứng như mảnh thép được luyện trở nên mỏng mảnh, kể ra cũng giống một liễu diệp đao nhưng uyển chuyển hơn, tựa như con rắn. Phía trên có một người đang bơi ngửa. Bơi vòng tròn quanh cái cõi vòng tròn không ngừng mở rộng, vẫn vòng tròn này. Tôi ưỡn người, hít hà để nuốt mọi làn khí vào trong mình. Bờ cõi đang rộng mở và tôi được đón tiếp, cấp phép thần dân. Con rắn bò đủ vòng trái đất liền ngoạm lấy đuôi. Một thế giới mới.
Tin báo của thành phố về một thanh niên mất tích khi đến xóm dân cư.
Lấp giếng.