Chương - 4
Bỏ nơi này rồi, chúng ta sẽ đi đâu đây?
Vincenzo nhún vai trả lời:
Lên mấy ngọn đồi kia.
Rồi sau đó thì sao?
Vincenzo hỏi:
Tên em là gì?
Con bé đáp:
Angela. Em sống ở Forcella với gia đình em. Giờ em chỉ còn lại một mình.
Forcella là một khu phố kiên cường nhất ở Naples. Vincenzo nói với Angela:
Em ở Forcella sao? Không một tên lính quốc xã nào dám liều lĩnh đặt chân lên những đường phố ở Forcella đâu.
Không – cô cười khúc khích – Nhất là vào buổi tối.
Angela nhìn xuống một lát rồi nói:
Thế mà bọn chúng đã đến.
Vincenzo hỏi:
Thế em làm gì? Theo em, chúng ta nên đi đâu? Em hãy nhìn quanh xem, chúng ta chẳng còn gì cả.
Giọng con bé đầy vẻ mỉa mai:
Không còn gì và quay đầu chạy trốn cũng như bao nhiêu kẻ khác chứ gì?
Vincenzo bước đến gần cô bé hơn, mặt nó đỏ tía lên vì giận dữ:
Không còn làm gì được nữa đâu.
Angela nhìn Vincenzo một lúc lâu rồi nó cúi đầu quay trở lại với đám bạn đang tụ tập ở đằng xa. Vincenzo lặng lẽ bước đi, nó đi vòng quanh đống lửa lớn. Cùng với tiếng lửa nổ lép bép, nó nghe tiếng thì thầm của đám thiếu niên đứng quanh đống lửa. Nó dừng lại cạnh Franco, nói:
Thành phố Naples luôn bị những kẻ ngoại bang dòm ngó và xâm chiếm. Nhưng không bao giờ người dân thành phố này lại chịu đầu hàng mà không chống trả. Trong cuộc chiến tranh này chúng ta cũng sẽ làm như thế. Chúng ta cũng sẽ tìm cách ngăn kẻ thù lại.
Franco hỏi, nhìn thẳng vào mặt bạn mình:
Cậu có biết chúng ta sắp sửa phải đối mặt với loại kẻ thù nào không?
Vincenzo trầm ngâm một lát, nhìn những ngọn lửa nhảy múa trước mắt một lát rồi nó quay lưng bỏ đi mất hút trong màn đêm buông phủ tại trung tâm thành phố Naples.