← Quay lại trang sách

Bọn đạo tặc Lời người dịch

chuto

Bọn đạo tặc

lời người dịch

hư trong tác phẩm nổi tiếng Cổng Lashomon (Rashomon), câu chuyện dưới đây xảy ra tại Kyoto trong thời kỳ suy tàn của kinh đô Nhật Bản, cuối triều Heian (794 - 1185). Kyoto vào thời kỳ này thật hoang phế vì những cuộc tranh chấp giữa các sứ quân. Kyoto được tả, theo giáo sư A.L. Sadler, một học giả nghiên cứu Đông phương, trong cuốn Bình An (Angus and Robertson, Ltd, Sidney and London, 1946), như sau:

“Thành phố được kiến thiết như một bàn cờ, trải dài ba dặm rưỡi từ Bắc xuống Nam và ba dặm từ Đông sang Tây. Chạy thẳng từ Bắc xuống Nam ở giữa là đại lộ chính Suzaku (Chu Tước) rộng 280 bộ Anh, nối cửa Nam tới trước cửa khu Hoàng thành ở cực Bắc. Song song với đại lộ này, ở mỗi bên có thêm một con đường bề rộng 100 bộ và hai con đường khác rộng 120 bộ. Xen giữa những con đường này, có những con đường khác hẹp hơn, rộng khoảng từ 40 đến 80 bộ, cắt ngang trục Nam - Bắc là những con đường mang tên từ số 1 đến số 9, rộng từ 80 đến 120 bộ Anh, trừ con đường số2 (nijo), chạy ngang trước mặt Hoàng thành rộng 170 bộ. Phía trước mặt khu Hoàng thành là công viên và khu trường đại học, trong khi đó hai khu chợ được dựng ở giữa đường số 6 và 7, ngăn cách bởi hai con sông đào chảy qua kinh đô. Kinh đô được xây cất trên những mảnh đất chữ nhật 50x70 bộ, và mỗi mảnh đất này gọi là một “cho” (đinh); 4 đinh họp thành một “ho” (phương) và 4 phương họp thành một “bo” (phường). Thành phố có 8 phường theo bề ngang ở giữa hai đường. Chạy dài từ bắc xuống nam là 9 phường rưỡi. Một ngôi nhà nhỏ có thể xây cất trên một đinh, nhưng những dinh thự lớn của những nhà quyền quý có thể chiếm trên 4 hay 6 đinh.

Cuối thời Heian, dịch đậu mùa lan tràn, và ngoài ra còn nhiều bệnh dịch khác. Thây người chết nhiều khi bị vứt bỏ trên đường phố.

Cấu trúc của câu chuyện dựa trên lời tự thuật của ba người: bà già xóm Inokuma và hai anh em Taro - Jiro, xung quanh hai mối tình giữa hai anh em Taro - Jiro với Shakin, cô gái con bà già Inokuma, và người chồng kế của bà ta. Shakin là thủ lãnh một bọn đạo tặc, chuyên đi ăn cướp giết người mà đồng đảng là mẹ, ông bố dượng, hai anh em Taro - Jiro và hai mươi người khác. Trong một cuộc đánh cướp, Shakin xếp đặt sao cho Taro, người anh, bị giết để được đi lại với Jiro bằng cách báo trước cuộc tấn công cho phe bị cướp. Tác giả đã khéo léo dựng những lời tự thuật của hai anh em, đưa người đọc tới chỗ có cảm tưởng sẽ có sự đổ vỡ giữa hai người. Câu chuyện được thắt mở đến đỉnh điểm là trận ác chiến giữa bọn đạo tặc và phe của nhà quan án họ Fujiwara, và trong cuộc chiến này có hai tiếng hét thốt ra bởi tình người. Tiếng hét của bà già Inokuma, gọi chồng trước khi lăn xả vào cứu chồng, và chết thay chồng. Tiếng hét thứ hai của Jiro, gọi người anh, khi Taro trở lại trên mình ngựa cứu em ra khỏi nanh vuốt của đàn chó, tiếng hét của Jiro khi tìm lại được tình huynh đệ cũng đã hé mở cho người đọc biết trước cái chết của Shakin trong tay hai anh em Taro - Jiro. Câu chuyện được kết thúc bằng một sinh và một tử. Lão già Inokuma, cha dượng của Shakin, trước khi chết vì vết thương trong cuộc giao đấu, đã cười khi biết đứa trẻ mới sinh của người đầy tớ gái nửa khùng nửa điên Akogi là con của lão.

Akutagawa Ryunosuke khi viết truyện Bọn đạo tặc đã lấy ý từ tập Konjaku Monogatari. Truyện viết xong ngày 20 tháng 4 năm Taisho (Đại Chính) thứ 6 (1917).

Ê, bà già, bà già Inokuma[1].

Tại ngã tư đường Suzaku và Aya, một anh chàng samurai chột mắt, tuổi mới chừng đôi mươi ơi ới gọi bà già dừng bước. Samurai với khuôn mặt xấu xí ấy, đội mũ chóp cao màu đen, mặc bộ áo chiến ngắn màu xanh đậm, tay đang giơ cao cái quạt xếp.

Đó là một buổi trưa hè tháng bảy, không khí nóng ẩm đến ngộp thở của mùa hạ bao trùm trên những mái nhà. Tại ngã tư đường, chỗ người đàn ông đứng nghỉ, một cây liễu thưa thớt cành với những lá dài võ vàng đến nỗi người ta tưởng cây cũng đang bị lây bệnh dịch hiện đang gieo rắc. Bóng cây gầy guộc in trên mặt đường, không có lấy cả một làn gió lay động lá cây dưới nắng hạ. Trên con đường cái nắng như thiêu, không người lai vãng, hiện ra những vệt dài ngoằn ngoèo của bánh xe bò mới qua trước đây, một con rắn nhỏ bị xe bò cán với vết thương còn tươi rói, ngúc ngoắc một lát rồi phơi bụng nằm bất động. Bụi bặm nóng gắt bao trùm khắp nơi tại ngã tư đường, và ngoài cái mùi hôi tanh ẩm ướt thoát ra từ vết thương con rắn, tuyệt chẳng có một tý hơi nước nào.

- Bà già ơi!

Bà già quay ngoắt lại. Thoáng trông bà ta vào khoảng sáu mươi, mái tóc ngả màu vàng xõa trên chiếc kimono bẩn bằng vải gai màu vỏ thông. Mụ lê đôi dép rơm vẹt gót, khom mình chống trên một chiếc gậy dáng đùi ếch; đôi mắt lồi với cái miệng rộng ngoác khiến mặt mụ thô kệch trông giống một con cóc hơn là mặt một mụ đàn bà. Với một giọng khô quắt dưới ánh nắng, mụ lên tiếng:

- À, Taro hả?

Mụ già kéo lê chiếc gậy, lùi lại hai ba bước, trước khi mở miệng nói, mụ thè lưỡi liếm môi trên.

- Chú có chuyện gì nói với tôi không?

- Không, chả có gì đặc biệt cả.

Gã samurai chột mắt, khuôn mặt rỗ hoa, cố gắng nở một nụ cười, nói với một giọng nửa nạc nửa mỡ:

- Mà này, không biết Shakin mấy ngày nay ở đâu nhỉ?

- Hễ mà có chuyện thì lúc nào cũng lo hỏi thăm con gái của già. Chớ có biết nhờ mẹ nào mới sanh được con khôn như thế không?

Bà già Inokuma nói với giọng giễu cợt, mím môi cười.

- Không phải là có chuyện, nhưng tại vì không thấy nghe nói gì về việc sắp đặt cho tối nay.

- Cái gì, làm gì có chuyện thay đổi chương trình, chỗ hẹn thì vẫn ở cổng Rashomon, thời gian thì vào khoảng đầu giờ Hợi như đã quy định từ trước.

Vừa nói, mụ già vừa quỷ quyệt nhìn từ trái sang phải dè chừng mụ muốn coi chừng nhỡ ai qua lại gần đó, mụ liếm đôi môi dày, nói tiếp:

- Con gái già nói nó đã xem xét tình hình bên trong nhà đó, không có một tay samurai nào đáng lo ngại cả. Tối nay nó sẽ cho biết thêm chi tiết.

Nghe lời mụ già, gã đàn ông có tên Taro, dùng cây quạt giấy màu vàng che ánh nắng, bĩu môi cười khinh bỉ:

- Vậy thì Shakin chắc lại dan díu với một tên samurai nào tại đó.

- Cái gì, thì nó giả dạng đi vào đó như một người bán hàng hay gì đó chớ gì.

- Chuyện nó làm gì để vào được bên trong là chuyện của nó, nhưng liệu có thể tin cậy vào nó được không?

- Chú mày lúc nào cũng nghi nghi ngờ ngờ như Tào Tháo, vì vậy con gái già nó ghét. Ghen tuông phải có chừng mực thôi chớ.

Mu già cười nhạo báng, đồng thời dùng cây gậy chọc con rắn chết trên đường. Đàn nhặng xanh bay vù lên rồi bu trở lại như trước.

- Già nói cho mày nghe, nếu chú mày không để ý, thằng Jiro sẽ phỗng con Shakin khỏi tay chú đấy. Mà thôi thế cũng được, nếu chuyện kết thúc như vậy, có điều thật đáng tiếc. Ngay cả ông chồng của già đây đôi khi thấy mắt cũng long lên. Mà mày cũng vậy, còn hơn thế nữa.

- Biết rồi.

Gã đàn ông bực mình, cau mày, nhổ bãi nước bọt vào gốc cây liễu.

- Tao chẳng hiểu gì ráo. Chú mày bây giờ thật hờ hững. Chả bù khi chú mày biết chuyện xảy ra giữa Shakin và ông già dượng nó, chú mày như một thằng điên, có đúng vậy không? Và ông chồng của già, tính khí ông ấy mà mạnh bạo hơn một chút thì đã đâm chém nhau với chú mày rồi.

- Chuyện ấy cũng đã xưa trên một năm nay rồi.

- Bao nhiêu năm trước thì năm. Chuyện xảy ra một lần cũng có thể xảy ra ba lần, có đúng vậy không? Nếu chỉ ba lần thì cũng được. Đối với già này đến cái tuổi này cũng đã bao lần phạm đi phạm lại những điều điên rồ rồi.

Mụ già vừa nói vừa cười trơ cái hàm khuyết nhiều răng. Taro đổi câu chuyện, với vẻ bất bình hiện trên gương mặt sạm nắng:

- Đừng nói giỡn. Chuyện quan trọng là đối thủ tối nay, bề gì cũng là cánh quan án Fujiwara, vậy mọi việc đã được dàn xếp cả chưa?

Một đám mây bay qua, che lấp tia nắng. Trời tối hẳn lại. Tuy vậy mỡ chảy từ bụng con rắn chết hầu như lấp lánh hơn trước.

- Cái gì? Đối đầu bọn quan án Fujiwara, với cánh tay này, già chấp cả bốn năm tên samurai trẻ nhà đó.

- Hừm, bà già yêng hùng thật, thế thì bên ta cả thảy có bao nhiêu người tối nay?

- Thì đàn ông hai mươi ba người như mọi khi, phía đàn bà là đứa con gái của già và già đây… con Akogi vì đang mang bầu, chúng ta sẽ để nó chờ tại cổng Suzaku.

- Con nhỏ mang bầu, thế thì tháng này dễ chừng là tháng chót?

Taro lại nhếch mép cười cợt, và đúng vào lúc đó, bầu trời trở lại trong sáng, ánh sáng chói lòa làm xốn xang con mắt. Mụ già Inokuma quay lưng lại, bật một tràng cười quái gở:

- Thật là một con khùng, không biết đứa nào làm cho nó mang bầu. Con Akogi thì mê thằng Jiro tít mắt, nhưng chắc chắn thằng Jiro không phải là tác giả cái bầu.

- Điều tra xem ai là cha đứa bé thì dĩ nhiên rồi, nhưng có nhiều cái kẹt trong thời gian nó mang bầu.

- Có nhiều cách nó có thể giúp, nhưng con nhỏ không chịu hợp tác, đó mới là cái lo. Vì vậy chỉ còn già này làm người liên lạc cho nhóm. Sau khi chia tay chú mày, già sẽ phải đi tới nhà ba thằng; Juro Makmoshuna, Heiroku Sekiyama và Tajimaru Takechi. À mà này, già nói hươu nói vượn với mày ở đây mà cũng đã đến giờ Mùi rồi. Chắc mày cũng phát mệt vì già lắm chuyện.

Vừa nói mụ già vừa lê cái gậy dáng chân ếch.

- Thế còn Shakin?

Môi Taro mấp máy - có thể đôi môi run rất nhẹ nên mụ già không hay.

- Có lẽ giờ này nó đang ở nhà tao đằng xóm Inokuma, và đang ngủ trưa. Nó vắng mặt đến mãi hôm qua.

Gã đàn ông một mắt nhìn thẳng bà già, nói với một giọng nhỏ nhẹ:

- Thôi, thế nào cũng gặp nhau lại tối nay.

- À này, từ giờ đến đó, mày cũng nên thủng thỉnh đánh một giấc ngủ trưa.

Mụ già Inokuma trả lời với lối nói khéo léo của mụ, lê cái gậy đi về phía đông dọc theo con đường nhỏ Aya, dáng điệu như một con khỉ mặc áo gai. Bụi tung sau gót đôi dép rơm, mụ tiếp tục bước bất cần cái nắng như thiêu. Gã samurai từ giã mụ già, mồ hôi chảy dài theo những đường nhăn trên trán, lại nhổ nước bọt vào gốc cây liễu, từ từ quay bước.

Lúc hai người chia tay, đàn ruồi xanh bu trên thân con rắn chết bay vù lên, vỗ cánh ri… ri… dưới ánh nắng và bu trở lại.

Mụ già Inokuma, chân tóc úa vàng ướt đẫm mồ hôi, không để ý đến bụi bám trên đôi chân, tựa lên cây gậy mà bước. Mặc dù mụ thường xuyên qua lại trên con đường này, khi so sánh khung cảnh quanh đó với những cảnh vật những năm trước hồi còn thanh xuân, mọi vật đều thay đổi thật không thể lường được. Hồi tưởng lại lúc còn là cô giúp việc nhà bếp, một người đàn ông có chức phận theo đuổi mụ, và sau đó Shakin ra đời. So sánh với thời đó, ngoài cái tên, kinh đô chẳng còn bao lăm dấu vết ngày xa xưa. Vào thời đó, có những cỗ xe bò tấp nập đi lại trên những con đường mà nay chỉ còn những cây lá gai mọc tràn lan giữa những hàng giậu gần đổ nát, những cây sung với những quả xanh, và đàn quạ dạn người tụ họp ngay ban ngày ở những vũng khô nước. Và mụ, tóc đã bạc, da đã nhăn nheo, lưng đã còng, trở thành già nua. Ngay cả kinh đô cũng không còn là kinh đô thời xưa, và mụ, mụ cũng không còn là mụ của thời xa xưa nữa.

Không những hình dáng, mà ngay cả trái tim mụ cũng thay đổi. Khi mụ biết được mối quan hệ giữa đứa con gái với người chồng hiện tại, mụ còn nhớ đã bao lần khóc trong cơn giận dữ. Nhưng đến nước này rồi mụ cũng đành xem nó như chuyện thường tình. Ngay cả chuyện trộm cắp, chuyện giết người nếu quen đi thì cũng thành nghiệp nhà. Có lẽ trái tim của mụ cũng trở thành hoang dại như những đường lớn đường nhỏ trong kinh đô nay mọc đầy cỏ hoang, cho nên những chuyện trộm cướp giết người này cũng chẳng mảy may động tâm mụ. Mọi sự vật đều thay đổi, nhưng nếu nhìn cách khác thì mọi vật vẫn như xưa. Cái chuyện con gái mụ đang làm bây giờ, và những hành động của mụ thời xa xưa, đều như nhau. Và ngay cả những chuyện Taro và Jiro làm bây giờ, và những gì người chồng mụ đã làm thời trai trẻ cũng chẳng khác bao nhiêu. Theo nghĩa đó, con người mọi thời đều lặp lại y chang chừng đó chuyện. Như vậy, nếu nghĩ cùng một lối, thì kinh đô hiện nay vẫn là kinh đô thời xa xưa, và ngay mụ, mụ vẫn là mụ của thuở nào.

Trong thâm tâm mụ già Inokuma, những ý tưởng mơ hồ như vậy bập bềnh. Có lẽ mụ bị khích động vì cảm giác buồn, cô đơn, nên đôi mắt tròn dịu dàng ra, những bắp thịt trên gương mặt cóc hầu như thư giãn, rồi đột nhiên mụ già nở ngoác một nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt nhăn nheo. Khuôn mặt trở nên sinh động cùng với nhịp của chiếc gậy dáng chân ếch, mụ bắt đầu rảo bước.

Mụ nhanh chân cũng có lý do. Đằng trước mụ vào khoảng chín mươi thước, giữa con đường và bãi cỏ hoang (mà chắc trước đây là căn vườn rộng của ai đó), có một bức tường đắp bùn, phần nóc đã đổ nát, bên kia bức tường nhô ra hai ba cây bông gòn. Cây nhô lên trên những hòn ngói màu rêu của bức tường, dưới nắng mặt trời, cành buông những bông hoa đã úa, màu đỏ nhạt. Vươn lên bầu trời, một túp lều nhỏ trơ trọi và kỳ quặc với bốn cây tre khô bốn góc, bốn bức tường che bằng chiếu rách. Thoáng nhìn, có lẽ đây là nơi ở của một người ăn mày.

Điều làm cho mụ già chú ý là phía trước túp lều nhỏ, một gã samurai trẻ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đang khoanh tay đứng. Y đeo thanh kiếm trong một cái bao đen, trên bộ quần áo chiến màu lá úa, đang chằm chặp nhìn vào trong túp lều như có điều gì. Dưới cặp lông mày, đôi má căng tròn còn mang vết thơ ngây của đứa trẻ mới lớn. Thoạt nhìn, mụ già đã biết người đó là ai.

- A Jiro, chú mày đang làm gì vậy?

Mụ già Inokuma bước gần lại, chống cây gậy dáng đùi ếch, hất hàm hỏi.

Giật mình, gã samurai quay lại, nhìn mái tóc khô, khuôn mặt cóc của mụ già và cái lưỡi đang liếm cặp môi dày, y cười nhe hàm răng trắng, không một lời, chỉ tay vào phía trong túp lều. Trong túp lều, trên mặt cái chiếu rách trải trên đất, thân hình một người đàn bà nhỏ nhắn vào khoảng bốn mươi, nằm nghiêng, đầu gối trên một tảng đá, chỉ độc một mảnh vải phủ eo lưng cái thân trần. Nhìn vào bộ ngực và cái bụng trương vàng ễnh, người ta có cảm tưởng chỉ cần chọc ngón tay vào là sẽ ứa nước và mủ. Nhất là tại phần thân thể được soi bởi những tia sáng chiếu qua chỗ hở của bức tường bằng chiếu rách, hiện ra những đốm đen như trên những quả mơ thối. Một mùi nồng nặc tiết ra từ nách và phần dưới cổ.

Ở phía dưới gối, lăn lóc một cái chén bằng đất nung sứt vành (và nếu ai để ý mấy hạt dính ở đáy chén, có thể cái chén trước đây được dùng để đựng cháo) ai đó chắc nghịch ngợm, sắp trong cái chén năm, sáu viên sỏi dính bùn, và giữa những viên sỏi, cắm một cành cây bông gòn nhỏ vài hoa và lá khô như đặt trên những góc của cái thồi đồ cúng với những tấm giấy màu như thể bắt chước làm bồn trưng cây cảnh.

Khi nhìn thấy cảnh này, mụ già Inokuma mặc dù với trái tim gan lì, cau mặt, lùi lại một bước, và vào đúng lúc đó, thoáng qua trong đầu mụ hình ảnh con rắn chết gặp trước đây.

- Gì vậy? người này bị bệnh dịch phải không?

- Ờ ờ, chắc vậy. Chắc người nhà ở đâu gần đây quăng mụ ra đây. Chuyện này ở đâu mà người ta chẳng làm.

Jiro lai cười, trơ hàm răng trắng.

- Thế thì tại sao mày lại nhìn mụ làm chi?

- Ồ, lúc tôi mới chợt qua đây lúc nãy, hai ba bốn con chó hoang thấy mụ có thể xực được, xúm lại định ăn mụ. Tôi lấy đá ném đuổi chúng đi. Nếu tôi không tới thì giờ đây cánh tay của mụ đã bị cắn đứt và ăn mất rồi.

Mụ già, cằm vẫn tựa trên chiếc gậy dáng đùi ếch, nhìn kỹ thân hình người đàn bà. Chỗ mà cách đây không lâu đàn chó có thể đã cắn là đây rồi. Mụ nhận ra trên làn da xỉn màu đất của phần trên hai cánh tay bị kéo thò ra đến trên cát ngoài đường, qua cái lỗ hổng của chiếc chiếu rách làm tường, có vết ướt và vết ba bốn chiếc răng nhọn, màu tím đậm. Đôi mắt người đàn bà nhắm nghiền, không có một dấu hiệu gì cho biết còn hơi thở hay không. Và đây là lần thứ hai, mụ già cảm thấy một cảm giác kinh tởm mạnh như có ai đập vào mặt.

- Con mụ này còn sống hay chết?

- Tôi không biết.

- Thế là mụ ta yên thân rồi, con mụ này. Nếu mụ ta đã ngoẻo, và đàn chó có ăn mụ ta thì cũng được đi.

Mụ già vừa nói vừa nâng cây gậy dáng đùi ếch, và giữ xa khoảng cách, đập cái gậy vào đầu người đàn bà. Cái đầu rơi khỏi cái gối đá, tóc xõa trên chiếu, nhưng mắt của con bệnh vẫn nhắm nghiền, không có lấy một cử động bắp thịt trên mặt.

- Đừng có làm như vậy. Trước đây, khi bị đàn chó ngoạm, bà ta cũng không hề đụng đậy.

- Vậy thì con mẹ này ngoẻo rồi hả?

Jiro cười, lần thứ ba, nhe hàm răng trắng.

- Ngay cả chết rồi đi nữa, ai lại bất nhân để cho chó ăn thịt người ta.

- Tại sao lại bất nhân, nếu mụ ta đã chết thì mụ có còn biết đau đớn gì khi chó cắn mụ đâu.

Rồi mụ già rút cây gậy ra, mắt đảo tròn, chậm rãi nói tiếp:

- Nếu mụ ta chưa chết, nhưng nếu gần chết thì tốt hơn để chó cắn vào cổ họng một cái cho rồi. Bề gì, kiểu này có sống cũng không thêm được bao lâu đâu.

Mụ già Inokuma lè lưỡi liếm môi trên. Jiro nói tiếp:

- Nhưng tôi không thể đứng yên khi một người bị chó ăn.

- Thì cũng như vậy - mụ già trâng tráo nói - chúng ta vẫn chứng kiến cảnh người ta giết nhau tỉnh queo là gì?

- Quả có thế thật.

Jiro lấy tay gãi tóc mai, nhe hàm răng trắng ra cười một lần nữa, yên lặng nhìn mụ già:

- Bà già đi đâu vậy?

- Tao đi gặp Jiro Makinoshima, rồi đi gặp Tajomaru Takechi. À mà này, già muốn hỏi chú em, mày có nhắn gì cho Hiroku Sekiyama không?

Khi mụ già Inokuma thốt ra những lời này, tay cầm gậy, mụ đã đi được hai ba bước.

- Ồ, tôi đi cũng được.

Bỏ túp lều nhỏ của người bệnh lại đằng sau. Jiro đuổi kịp mụ già, cả hai đi thong thả trên con đường nóng như thiêu.

- Nhìn cảnh vừa rồi tao phát tởm.

Mụ già mặt nhăn mày nhó nói tiếp:

- Ờ này nhá, nhà thằng Hiroku mày biết chứ gì, đi thẳng một đoạn, đến cổng chùa Ryuhon rẽ trái, tiếp tục đi cho tới dinh quan án Fujiwara. Đi tiếp thêm một chặng nữa là tới. Mày nên quan sát trước cho tối nay, để ý nhìn cái dinh thự này trên đường đi.

- Ờ, tôi cũng định liếc mắt một cái, vì vậy tôi mới tới đây.

- À, thế hả. Chú mày đi thì hợp quá. Nếu tụi chúng thấy tướng mạo ông anh mày, chúng sẽ nổi mối nghi ngờ. Vì thế bọn tao không thể nhờ ông anh mày nhìn quanh chỗ đó. Nếu mày đi thì rất tốt.

- Thôi đi bà già, tôi không thích lời bàn của bà về tướng mạo ông anh tôi.

- Cái gì, tao là người có quyền nói về ông anh của chú mày đúng hơn ai hết. Mày mà nghe những gì chồng tao nói về ông anh mày thì hết hồn luôn.

- Có lẽ vì đã xảy ra những chuyện lôi thôi giữa hai người.

- Ngay cả vậy. Không khi nào chồng tao nói xấu về mày.

- Thế thì tốt quá há, có thể ông ta nghĩ rằng tôi còn là một đứa con nít.

Hai người thong dong bước dọc theo con đường hẹp, trao đổi câu chuyện. Theo bước chân, cảnh hoang tàn của kinh đô hiện dần trước mặt. Giữa những ngôi nhà là những cánh đồng ngải hương dậy thơm mùi cỏ. Trong những khoảng này, những bức tường cũ đứng cùng một vài cây thông hay cây liễu của thời xa xưa còn sót lại. Cùng với mùi tử thi bàng bạc đó đây, nhìn đâu cũng thấy những điều làm ta nghĩ cái thành phố lớn này đang chết dần.

Trên đường hai người đi ngang qua một người hành khất tàn tật, chỉ có độc một người này, hai tay cầm cái nạng.

- Này Jiro, cẩn thận nhé.

Bà già Inokuma chợt nhớ đến khuôn mặt của Taro, thoảng một nụ cười chua xót vô tình, nói tiếp:

- Coi bộ ông anh mày cũng mê mệt đứa con gái già không dứt ra được.

Những lời này hình như có tác động lớn tới Jiro hơn là mụ già mong đợi. Y chợt nhíu lông mày, cúi mặt tỏ vẻ khó chịu.

- Như vậy thì đến ngay cả tôi cũng phải cẩn thận.

- Không phải chỉ cẩn thận thôi đâu.

Mụ già thoáng kinh ngạc trước sự thay đổi tình cảm quá nhanh của Jiro, mụ lầm bầm, thè lưỡi liếm môi như thường lệ:

- Phải rồi, cẩn thận thôi cũng chưa đủ.

- Thế nhưng, ông anh tôi nghĩ thế nào thì là ý của ông ấy. Tôi không thể làm gì được, đúng không?

- Nếu chú mày nghĩ như vậy thì đúng là mất cả chì lẫn chài. Thật ra già gặp con Shakin ngày hôm qua, có phải nó hẹn mày ở trước cổng chùa ngày hôm nay vào cuối giờ Mùi không nào? Nó có nói thêm với già là nó tránh không gặp ông anh của mày cả gần một tuần trăng nay rồi. Nếu Taro biết nhiều về chuyện này thì sẽ sinh ra lôi thôi giữa hai anh em tụi mày.

Jiro khó chịu gục gặc đầu nhiều lần như muốn bảo mụ già thôi nói. Nhưng khó mà cản lời mụ được.

- Già mới gặp Taro ở góc đường đằng kia vào lúc trước đây, và già có cho nó một lời khuyên. Nếu có chuyện gì xảy ra giữa hai anh em bây, mà tụi bây là người trong nhóm của tụi tao, và nếu hai đứa bây đụng dao kiếm với nhau lúc đó có thể lỡ gây thương tích cho đứa con gái của già. Già rất lấy làm lo ngại về chuyện này. Cũng giống như đứa con gái của già. Taro rất bướng bỉnh. Già chỉ muốn xin trước với chú mày vì mày hiền hậu… ngay cả với một người chết bị chó cắn ăn, mày cũng không đành lòng đứng nhìn.

Ngay cả khi mụ nói, mụ già cố gắng giấu nỗi lo ngại đang dồn lên trong lòng, và mụ cố tình bật cười lớn. Jiro với khuôn mặt u uẩn, mắt cúi xuống, tiếp tục đi, dáng suy nghĩ đăm chiêu.

- Hy vọng không to chuyện.

Mụ già Inokuma, bước nhanh với cây gậy dáng đùi ếch, và trong thâm tâm mụ cũng cầu mong như vậy.

Cũng vào lúc đó, ba bốn đứa trẻ trong phố, với xác con rắn trên đầu gậy, chợt bước qua túp lều trong đó có người đàn bà bị mắc dịch. Một đứa trong bọn rắn mặt, thò người vào trong túp lều, quăng xác con rắn lên trên mặt người đàn bà. Cái bụng rắn màu xanh đầy mỡ, rơi và dính vào má bà ta, cái đuôi ướt nhớp nháp từ từ rơi xuống dưới cằm. Sau đó lũ trẻ cùng hét lên, sợ bỏ chạy tứ tung. Tới lúc đó, mụ đàn bà dường như nằm chết, bỗng nhiên mở đôi mắt vàng khè, dưới hai mí nặng trịch, đôi mắt lờ đờ, màu trắng đục của quả trứng thối, mụ nhìn lên bầu trời nặng mây, hơi động đậy mấy ngón tay trên cát. Một âm thanh không biết là tiếng của mụ, hay đây chỉ là hơi thở, thoát ra từ đôi môi khô nẻ.

Sau khi chia tay mụ già Inokuma, Taro thỉnh thoảng phe phẩy cái quạt kiếm chút gió chứ không che nắng, thong thả bước dọc theo đường Suzaku về hướng bắc. Trời giữa trưa nên ít người qua lại trên đường. Một gã samurai đơn độc cưỡi một con ngựa màu hạt dẻ, ngồi trên cái yên khảm xà cừ, theo sau ngựa một tên hầu vác cái hòm đựng giáp trụ. Người Samurai che nắng với cái nón cỏ lót lụa. Một lúc sau khi họ nhong nhong đi qua, chỉ còn mấy con én rộn ràng bay sà trên mặt đường cát, lượn nghiêng phơi bụng trắng lấp lánh, lướt qua bên kia những mái nhà lợp ván hay vỏ cây bách. Những đám mây muôn màu, như pha trộn màu của vàng, bạc, đồng, sắt nung chảy, đùn lại từ lâu, vẫn bất động. Những dãy nhà hai bên đường im lìm sau những cánh cửa gỗ đóng kín mít và những mành mành bằng cỏ bồ, cho ta cảm tưởng cả thành phố không có lấy một sự sống.

Như bà già Inokuma đã nói ra, nỗi lo sợ bị Jiro đoạt mất Shakin dần dần ám ảnh ta. Con đàn bà đó trước đây từng hiến thân cho lão già dượng, như vậy thì cũng chẳng có chi lạ khi nó bỏ rơi ta, một người mặt rỗ, mắt chột, xấu xí, để đi theo thằng em trai ta, da tuy sạm nắng nhưng đẹp trai. Ngay từ khi còn trẻ thơ, Jiro vẫn coi ta như một thần tượng. Cho đến nay ta cứ đinh ninh Jiro chắc cũng muốn, nhưng còn nể ta nên dù Shakin dụ dỗ vẫn thận trọng không chịu theo. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại ta thấy mình đã đánh giá đứa em quá cao và chỉ tính sao để khỏe thân mà thôi. Không phải quá tin vào thằng em trai, nhưng thật ra ta đã mắc lỗi lầm lớn là quá coi thường phương cách ghẹo trai của Shakin. Không những chỉ một mình Jiro, mà số người đàn ông thân tàn ma dại chỉ vì một cái liếc mắt của người đàn bà này còn nhiều hơn là số những con én bay lượn trong khoảng không nóng nực này. Ngay cả ta giờ đây, từ khi gặp con đàn bà này, ta càng ngày càng xuống dốc.

Tại góc ngã tư hai đường Shijo - bomon[2], một cái xe hoa bò kéo, được trang hoàng với những sợi dây màu đỏ, im lặng vượt qua Taro về hướng nam. Từ phía ngoài không thể nhìn thấy người trong xe, nhưng với tấm màn che mát bằng lụa nhuộm một màu đỏ đậm dần từ trên xuống dưới, cỗ xe lôi kéo sự chú ý của mọi người nhất là khi nó lại xuất hiện trên những đường phố hoang tàn. Thằng bé đánh xe và người hầu ngồi bên cạnh, đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn về phía Taro. Con bò vẫn yên lặng cúi sừng, ngúng ngoẩy hai cái mông đen như mun, chậm chạp bước, không hề quay đầu lại. Taro, tuy chìm đắm trong những ý tưởng không mạch lạc, không để ý lắm đến những đồ trang hoàng bằng kim loại trên chiếc xe lấp lánh phản chiếu dưới ánh mặt trời thoáng qua trước mắt. Y dừng bước một lát để chiếc xe đi qua, cúi nhìn xuống đường với con mắt còn lại và, lặng lẽ tiếp tục đi.

Nhìn trở lại khoảng thời gian ta còn làm một chức nhỏ tại ngục Migi mà cứ tưởng đã xa xưa lắm rồi. Nếu tự kiểm điểm lại thời đó, ta thấy mình không hề quên trời phật cũng như luật vua phép nước. Bây giờ ta vừa trộm cắp, một đôi lần đốt nhà và đến ngay giết người cũng đã hai ba lần rồi. Ờ, mà vào thời xưa, cùng lũ chúng bạn sai nha đánh Shichihan[3], ta cười đùa trong canh bài chiếu bạc. Nhìn lại thời đó, và so với bây giờ, ta đã không biết lúc ấy thật là hạnh phúc.

Trong tâm tưởng, những việc tưởng chừng như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng thật ra đã một năm rồi. Người thiếu nữ đó bị giam tại ngục Migi vì phạm tội ăn trộm. Qua song sắt ngục thất, ta trò chuyện cùng nàng, rồi cuộc chuyện trò trở nên thân mật, và một hôm cả hai kể cho nhau nghe về đời mình. Về sau ta nhắm mắt làm ngơ như không biết đồng đảng bọn đạo tặc vào trong ngục thất cùng với bà già để cứu thoát cô gái, và từ cái đêm đó, ta bắt đầu đi lại nhà bà già Inokuma.

Shakin nhắm chừng lúc ta tới, ghé mắt qua khe liếp nhìn ra ngoài đường trong lúc tranh tối tranh sáng, và khi nhìn thấy ta, nàng giả tiếng chuột gọi ta vào nhà. Trong nhà, ngoài đứa đầy tớ gái bần hàn Akogi ra, chẳng có ai. Shakin hạ kín cửa liếp ngay sau đó, thắp ngọn đèn dầu ba chân, và trên mấy tấm chiếu chật hẹp, bày ra bừa bộn một cái khay và một cái thồi nhỏ đồ ăn, rồi hai đứa ăn nhậu với nhau, và chỉ có hai đứa thôi. Thế rồi hai đứa cười, khóc, gây lộn, giảng hòa, và cũng như bao cặp tình nhân khác, hoan lạc thâu đêm.

Rời nhà lúc hoàng hôn, ta trở về vào tảng sáng, và suốt trong một tháng trời như vậy. Sau đó ta biết Shakin là đứa con gái riêng của bà già Inokuma, và là đầu đảng của hơn hai mươi tên đạo tặc. Bọn này thỉnh thoảng khuấy động kinh thành. Nàng, ngoài ra, cũng hành nghề hương phấn, ngày ngày đem bán cái nhan sắc của mình, sau này ta mới rõ. Nhưng ngược hẳn, nhân cách của nàng càng ngày càng bao phủ một ánh hào quang huyền thoại bí ẩn như những nhân vật trong tiểu thuyết chẳng mảy may khích động chút cảm tình thô tục. Dĩ nhiên nàng đôi lúc yêu cầu ta nhập bọn, nhưng ta không bao giờ đồng ý. Vì vậy nàng tuyên bố ta là một thằng hèn và đối xử với ta như một thằng ngốc, và điều này làm ta nổi giận.

Có tiếng người giục ngựa: ê, ê nào… Taro vội tránh sang nhường bước. Một anh phu mặc bộ kimono bằng vải, dắt con ngựa chở bốn bao gạo, mỗi bên hai bao. Anh ta quặt ở ngã tư đường Sanjo - Bomon, không ngừng lau mồ hôi trên khuôn mặt, lầm lũi dắt ngựa theo đường cái đi về hướng nam dưới ánh mặt trời nóng như thiêu. Sà dưới bóng của con ngựa in trên mặt đất cháy đen, một cánh én nhẹ lướt, nghiêng cánh ngang qua, vút lên bầu trời, rồi tựa như một viên đá, rơi thẳng xuống trước mặt Taro, rồi bay vào dưới chái nhà bằng gỗ. Taro tiếp tục bước như đi trong dòng hồi tưởng, vung văng cái quạt giấy màu vàng.

Trong khi ngày tháng trôi qua như bất tận, ta tình cờ nhận ra mối quan hệ giữa nàng và người cha dượng. Ta đã biết rằng ta không phải là người độc nhất làm chủ được Shakin; ngay Shakin đã hãnh diện nói với ta nhiều lần tên những nhà quyền quý và những nhà tu hành đã cùng nàng chung đụng xác thịt. Ta có cảm tưởng da thịt nàng đã từng qua tay bao người đàn ông, nhưng trái tim nàng chỉ dành riêng cho mình ta. Đúng ra, trinh tiết của người đàn bà không chỉ là thể xác. Tin như vậy, nên ta đã đè nén nỗi ghen tuông. Dĩ nhiên đó cũng có thể chỉ là lối suy nghĩ mà ta đã học nơi người đàn bà này không biết từ lúc nào. Dù sao, khi nghĩ như vậy, trái tim đau khổ của ta cũng thấy được an ủi một phần nào. Thế nhưng đứng trước mối quan hệ giữa Shakin và ông bố dượng thì thái độ của ta lại hoàn toàn khác hẳn.

Khi ta biết được chuyện này, ta khó chịu đến nỗi không thể mở miệng ra được. Nếu cha mẹ và con cái làm điều như vậy thì có giết chết cũng chưa đáng tội. Mẹ nàng, bà già Inokuma, biết chuyện này nhưng cũng chẳng nói gì, thật là độc ác nham hiểm còn hơn súc vật. Ôm chuyện này trong đầu, nên mỗi lần nhìn mặt lão già sâu rượu không biết bao lần ta đã để tay lên đốc kiếm, nhưng Shakin, mỗi lần như vậy trước mặt ta, lại chế giễu thậm tệ ông bố dượng. Cái xảo thuật rõ ràng này lại làm chùn tay ta. Khi nàng nói: Ông già em thật đáng ghét, em bực mình lắm mà đành chịu thôi. Ta có thể ghét cay ghét đắng ông bố dượng, nhưng ta không thể ghét Shakin được. Giữa ta và ông già dượng nàng, cho tới ngày nay, ngoài cái việc nhìn nhau trừng trừng, thì chưa có gì xảy ra. Nếu lão già ít nhất tỏ ra một chút can đảm, hay đúng ra, nếu ta có ít nhất chút can đảm thì một trong hai người đã chết từ lâu.

Taro trước đó đã quặt tại góc đường Nijo, ngẩng đầu đã thấy tới trước mặt cái cầu nhỏ vắt ngang qua sông Mimito. Lòng sông rất hẹp, hầu như khô, giống một lưỡi kiếm trắng nóng phản chiếu trong nước bóng mặt trời, róc rách chảy qua những khóm nhà, những cây liễu rậm lá. Mãi tít đằng xa, ở phía hạ lưu hiện hai ba chấm đen, tựa như mấy con chim cộc khuấy động đường ánh sáng chảy dài. Có lẽ là những trẻ dưới phố đang tắm trong sông. Tâm trí Taro, trong một chớp mắt bỗng hồi tưởng thời trẻ xa xưa, lúc cùng với thằng em trai câu cá chép dưới chân cầu Gojo. Những hình ảnh của kỷ niệm thoáng hiện trong đầu như một cơn gió mát trong bầu trời thiêu nóng. Nhưng giữa y và đứa em trai sẽ không còn được như cái thời xa xưa nữa. Khi bước chân qua cầu, một nét nghiệt ngã thoáng hiện trên gương mặt rỗ.

Thế rồi bất chợt một ngày có tin cho hay là thằng em ta đang giữ một chức nhỏ trong phủ Chikugo bị nghi ngờ phạm tội ăn trộm và bị tống giam vào ngục Hidari. Lúc đó ta đang nhậm một chức nhỏ trong nhà lao và biết rõ cảnh lao tù, đau đớn như chính mình bị giam cầm. Khi bàn với ta về chuyện này, Shakin chẳng ngượng ngùng gì khi đề nghị: hay là ta phá ngục? Thế rồi bà già Inokuma, có mặt lúc đó, cũng đã xúi ta làm chuyện này. Cuối cùng ta cùng Shakin tụ họp năm sáu tên trong đám đạo tặc, và không có gì khó khăn ngay trong đêm ấy đã cứu thoát em trai ta. Ta bị thương, đến bây giờ vẫn còn vết sẹo trên ngực, những điều không thể quên là lần đầu tiên ta đã chém và giết một tên gác ngục, tiếng thét lanh lảnh và mùi máu tanh của người này ta không thể nào quên cho được. Đến tận bây giờ, trong không khí ẩm ướt nóng nực này, cảm xúc này vẫn còn trong trái tim ta. Và những ngày sau đó, ta và thằng em ẩn náu tại nhà Shakin ở xóm Inokuma. Một khi đã phạm tội, dù có cố sống lương thiện hay đi lần về cuộc đời bấp bênh, dưới mắt những người cầm cán cân công lý, không có gì là khác cả. Nếu bề gì cùng chết thì sống thêm ngày nào hay bữa nấy vậy. Với ý nghĩ đó trong đầu, Shakin bảo gì ta cũng nghe theo. Cùng với thằng em trai, ta nhập bọn đạo tặc. Từ đó ta đốt nhà, giết người. Không có một hành động ác ôn nào mà ta không làm. Tuy rằng ban đầu, dĩ nhiên ta còn miễn cưỡng, nhưng sau khi đã lún sâu vào tội lỗi như vậy, không còn gì ngăn cản ta được, và ta bắt đầu ý niệm rằng “Nhân chi sơ tính bản ác”.

Theo bước chân quen, Taro quẹo ở một góc đường. Cạnh ngã tư, có một gò đất tròn như ngôi mộ, chồng chất bằng những viên đá. Trên gò đất, hai phiến đá xếp cạnh nhau giống hai cái tháp dưới những tia nắng gay gắt của mặt trời trưa hè. Dưới chân phiên đá, mấy con thằn lằn năm phơi nắng, trơ thân hình đen màu bồ hóng. Chắc vì kinh sợ bởi tiếng chân của Taro, nên khi bóng của y chiếu trên chúng, những con thằn lằn chạy tứ tán, nhưng Taro không tỏ vẻ gì để ý đến chúng cả.

Càng phạm tội, tội này sau tội khác, ta càng bị Shakin lôi kéo. Ta giết người, trộm cắp, tất cả cũng vì nàng. Ngay cả chuyện phá nhà ngục, ngoài chuyện cứu Jiro, ta làm cũng chỉ vì sợ Shakin chế giễu ta giương mắt làm ngơ không cứu thằng em trai. Ta không muốn mất Shakin dù phải đánh đổi với bất cứ giá nào đi chăng nữa.

Nay ta phải đối đầu với chuyện Shakin đang bị phỗng khỏi tay ta, do chính Jiro, cốt nhục của ta, đứa em trai mà ta đã liều cả thân mình để cứu nó. Thật ra ta cũng không rõ Shakin sẽ, hay đã bị nó phỗng khỏi tay ta. Ta, người không bao giờ mảy may nghi ngờ tình yêu của Shakin, đã để nàng gian díu với những người đàn ông khác đặng thực hiện những mưu đồ quái ác của hai đứa. Ta thậm chí cho phép nàng gian díu với ông bố dượng. Nhắm mắt làm ngơ để nàng làm như vậy vì ta tin rằng nàng bị mê hoặc bởi ma lực quyền làm cha mẹ của lão già. Nhưng quan hệ tình cảm giữa nàng với Jiro, ta lại nghĩ khác.

Ta và đứa em, tuy tính tình có vẻ khác nhau nhưng thật ra cũng chẳng khác là bao. Về khuôn mặt, cơn bệnh đậu mùa bảy tám năm trước đây đã để lại trên ta những vết rỗ lớn, trong khi đó lại rất sơ sài trên khuôn mặt Jiro. Jiro vẫn giữ nguyên vẻ mặt như lúc mới sinh, và càng lớn lên càng đẹp trai. Trong khi đó ta mất một con mắt vì bệnh đậu mùa và trở nên dị hình. Nếu ta, một tên xấu xí và chột mắt, đến bây giờ chiếm được trái tim của Shakin (ngay cả khi cho rằng ta quá tự tin về mình) nhưng ta chắc chắn chính là nhờ ở sức mạnh tinh thần của ta. Còn đứa em trai vì chung máu mủ, nên có cùng một tình thân như ta. Ngoài ra, so với ta, ai cũng nhìn nhận nó đẹp trai hơn ta, và thật hợp lý khi Shakin bị thu hút bởi một người như Jiro. Hơn nữa, cũng như ta đứng trước Shakin, ta không tin Jiro có thể cưỡng lại được sức quyến rũ của nàng. Bao giờ ta cũng mang mặc cảm với gương mặt xấu xí, nên chuyện tình ái ta không thiết tha cho lắm. Thế mà ta đã yêu Shakin cuồng nhiệt biết chừng nào. Nên chi, Jiro là người biết mình đẹp trai như vậy làm sao không chịu đáp lại lời tán tỉnh đường mật của nàng! Khi nghĩ về chuyện này, ta thấy hai người đi lại với nhau là có lý, nhưng chính vì ta thấy không có gì vô lý mà ta đau khổ. Em trai ta sẽ cướp Shakin khỏi tay ta. Nó sẽ chiếm đoạt trọn vẹn con người Shakin, và tới một lúc nào đó, chắc chắn nó sẽ ra tay. Ồ, không những ta mất Shakin mà ta cũng sẽ mất cả thằng em trai nữa. Ta sẽ có một kẻ thù tên Jiro. Ta, ta sẽ không tha thứ cho kẻ thù của ta, và kẻ thù của ta cũng không hề ban cho ta chút ân huệ nào, và ta, ta cũng không ban ân huệ cho kẻ thù của ta. Như vậy, ta đã biết chắc hai đứa ta sẽ đi đến đâu, một là ta giết đứa em trai của ta hai là ta sẽ bị nó giết…

Mùi người chết xông lên mũi khiến Taro kinh hoàng. Cái chết trong trái tim hắn không có mùi. Nhìn xung quanh vùng phụ cận khu phố Inokuma, y thấy những xác trần truồng dưới hàng giậu mắt lưới, hai xác chết của hai đứa trẻ đã thối rữa, quẳng chồng lên trên nhau. Có lẽ hai cái xác đã bị mặt trời thiêu đốt, ở một vài nơi trên lớp da đã đổi màu trơ phần thịt nhão tím ngắt, một đám nhặng xanh, nhiều không kể xiết bu kín. Không chỉ có thế dưới mặt một đứa trẻ úp sấp trên đất, một đàn kiến đang nhanh chân bu lại. Taro cảm thấy trước mắt y hiện ra tương lai của chính mình, và vô tình, y cắn mạnh môi dưới.

Đặc biệt là những ngày gần đây, Shakin tránh mặt ta. Thảng hoặc khi gặp nhau, nàng không khi nào tỏ vẻ hoan hỉ. Những lần mặt đối mặt, nàng hằn học với ta, và những lần ấy ta thường nổi nóng, đánh đập nàng, có khi đá nàng. Nhưng ngay cả khi đánh đập hay đá nàng, ta có cảm tưởng là chính ta hành hạ ta. Đúng là vô lý. Cả cuộc đời hai mươi thanh xuân của ta nằm trọn trong đôi mắt Shakin. Vì vậy mất Shakin là mất chính mình, có khác gì đánh mất tất cả những năm tháng làm người của ta. Mất người yêu, mất đứa em, cùng một lúc ta mất cả chính ta. Có lẽ đã đến lúc, ta mất cả…

Còn đang nghĩ ngợi liên miên về chuyện này thì Taro đã bước tới ngưỡng cửa nhà bà già ở xóm Inokuma. Khung cửa ra vào treo một tấm vải trắng; mùi thây chết cũng đã bắt đầu lan tới nơi đây. Bên cạnh cửa ra vào là cây sơn trà, bóng lá xanh đậm rũ xuống, tuy không là bao nhưng cũng che mát được khung cửa sổ. Đã bao lần hắn vào nhà, đi qua dưới cây sơn trà, nhưng kể từ lần này…?

Taro đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, một niềm thương cảm xâm chiếm cõi lòng, nước mắt muốn tràn, yên lặng bước tới ngưỡng cửa. Đúng lúc đó, từ trong nhà thoát ra tiếng thét của một người đàn bà, xen lẫn với tiếng của lão già Inokuma, chói tai gã. Nếu đó là Shakin, gã không thể bỏ mặc được. Tay vén cao tấm vải trên ngưỡng cửa, gã vội vã bước vào phía trong căn nhà lờ mờ tối.

Jiro, lòng nặng trĩu, chia tay bà già Inokuma, đếm từng bước leo lên bậc đá cổng chùa Ryuhon. Leo tới những cột tròn, tróc sơn son đây đó, y ngồi bệt đít như mệt mỏi. Nắng hạ bị ngăn bởi mái ngói nhô ra trên cao, nên cái nóng nực không lọt vào bên trong chùa. Nhìn vào phía sau, trong ánh sáng lờ mờ, y thấy tượng Kim Cương lực sĩ đứng trên tòa sen màu xanh, tay trái giơ cái chày gỗ, ngực bám đầy phân chim én, lặng lẽ canh gác khuôn viên chùa trong buổi trưa hè. Jiro khi đi tới chỗ này mới bắt đầu cảm thấy có sự bình tâm, tĩnh trí để suy nghĩ về tình cảm của mình.

Ánh sáng trắng lòa con đường trước mắt, chiếu trên đôi cánh những con én lượn đi lượn lại như những miếng vải sa đen láng.

Một người đàn ông trong bộ áo chiến màu trắng, cắp một văn thư nẹp bằng tre xanh, che đầu bằng một cái dù lớn, bước chậm chạp vì cái nắng hạ. Cả con đường dài dằng dặc từ phía đằng xa cho đến cuối bức tường bằng đất, không thấy có lấy một bóng râm.

Jiro rút cái quạt giắt bên hông, lấy ngón tay mở từng cái sống quạt màu vàng đậm, rồi lại đóng từng song quạt một, đồng thời hồi tưởng về những chuyện liên quan giữa y và người anh.

Sao ta lại khốn khổ như vậy? Người anh độc nhất nhìn ta như một kẻ thù. Mỗi lần gặp nhau và ta nói chuyện thì anh ấy lại mập mờ trả lời và cắt ngang cuộc nói chuyện. Thật ra không phải không vô lý nên nhìn trạng huống hiện tại giữa ta và Shakin, nhất là mỗi khi gặp người đàn bà ấy, lúc nào ta cũng cảm thấy mình có lỗi với anh. Ngoài ra, sau khi đi gặp nàng, ta lại buồn, thương anh, lại khóc âm thầm rất lâu. Một lần, ta đã nghĩ đến việc rời bỏ xứ này đi về miền đông, không một lời từ giã, để mặc anh ấy và Shakin. Như thế thì anh của ta sẽ hết ghét ta và ta sẽ quên được Shakin. Với ý định ấy trong đầu, mỗi lần tới gặp anh, nghĩ rằng có lẽ đây là lần từ giã mà không thổ lộ cho anh thì anh lại đối xử lạnh nhạt với ta, và khi ta gặp Shakin, thì ta lại quên ngay chuyện đã quyết tâm. Và sau những lần như vậy, ta lại tự trách mình.

Nhưng anh ta lại không biết đến nỗi khổ của ta; anh sẽ coi ta như một kẻ thù trong tình địch. Nếu anh ấy hành hạ ta thì cũng được đi; nếu anh ấy phỉ nhổ vào mặt ta, thì cũng được đi, và trong những trường hợp ấy, nếu anh ấy có phải giết ta, thì cũng được đi. Ta muốn anh ấy biết rằng ta tự ghét mình thậm tệ về nhân cách bậy bạ của ta, và ta đồng tình với thái độ của anh ấy biết chừng nào. Thế là đủ nếu anh hiểu được tâm tình của ta, và ta có thể chết dưới bất cứ hình thức nào, chỉ cần được chết dưới tay anh là ước nguyện của ta, còn hơn là đau khổ như lúc nàỵ. Thật sung sướng nếu được chết ngay bây giờ.

Ta yêu thương Shakin, đồng thời cũng ghét cay ghét đắng nàng. Cứ nghĩ đến tính tình hay thay đổi của người đàn bà này mà ta lại nổi giận. Ngoài ra nàng còn nói dối như cuội, lại nữa ngay cả khi anh ta và ta còn đang lưỡng lự thì nàng đã thẳng tay tàn nhẫn giết người không mảy may xúc động. Nhiều khi ta chằm chặp nhìn khuôn mặt dâm đãng trong lúc nàng ngủ, và tự hỏi tại sao mình có thể bị quyến rũ bởi một người đàn bà như vậy, nhất là khi ta thấy nàng dễ dàng trao thân cho những người đàn ông chưa hề quen biết; ta càng cảm thấy có thể giã được nàng với chính tay ta. Ta thù ghét Shakin làm sao. Nhìn vào đôi mắt nàng, ta càng cảm thấy ma lực của nàng. Không ai có thể có một tâm hồn nhơ nhớp và một thân hình tuyệt mỹ như nàng.

Anh ta dường như không hay ta ghét nàng. Lý do là anh hầu như không chán ghét cái tâm địa thú vật của nàng giống như ta. Tỷ dụ như khi nhận xét mối quan hệ giữa nàng và những người đàn ông khác, nhãn quan của anh ta và ta hoàn toàn khác nhau. Anh ta giữ im lặng khi thấy nàng đi với bất cứ một người nào, như thể anh ấy cho phép nàng có những cái hứng bất chợt và coi những hứng bất chợt này chẳng qua chỉ là những thị hiếu thoảng qua. Nhưng ta, ta không thể làm như thế được. Đối với ta, việc Shakin làm nhơ nhớp thân thể nàng cũng đồng nghĩa với chuyện nàng làm nhơ nhớp tâm hồn nàng, không những chỉ làm nhơ nhớp tâm hồn nàng mà còn hơn cả thế nữa. Ta không thể cho phép nàng nghĩ về những người đàn ông khác. Còn đau đớn hơn nữa là nàng trao tấm thân trần truồng cho những người đàn ông khác. Vì vậy ta cũng ganh ghét với cả anh ta. Trong tình cảm thương hại của ta đối với anh, có chứa đựng cả sự ganh ghét. Có lẽ vì nghĩ như vậy, nên quan điểm của anh ta và của ta khác nhau. Và chính điểm khác nhau này lại càng gây khó khăn cho mối tình huynh đệ…

Mơ màng nhìn ra phía ngoài đường, trong đầu Jiro trầm ngâm trở lại những vấn đề này. Đột nhiên, có tiếng cười ồn ào, chấn động khoảng không khí ngật ngừ của nắng hạ, từ một nơi nào đó dọc trên con đường. Rồi tiếng cười chói tai của một người đàn bà, và tiếng nói ngọng nghịu của một người đàn ông, bất cần có ai nghe, đối thoại tiếp câu chuyện đùa tục tĩu. Jiro giắt cái quạt vào thắt lưng, đứng dậy.

Người đàn ông mặc bộ áo hitatare vẽ mô hình cây phong và cây hoa đào, đội cái mũ chóp mềm màu đen, vênh váo đeo một thanh kiếm. Gã chừng ba mươi, hình như đã quá chén. Người đàn bà mặc một áo kimono mô hình màu hoa cà trên nền trắng, đội một cái nón che mảnh sa. Cứ nghe giọng nói và hình dáng thì biết ngay là Shakin.

Jiro bước xuống bậc thang đá, cắn môi, liếc sang một bên. Hai người hình như không thấy anh ta.

- À này, quên chuyện này là em không chịu đâu đây.

- Chắc chắn rồi. Vì chính tớ đã nhận lời đằng ấy, cứ yên chí bình chân như vại.

- Mà này, em liều cả mạng em đây nhé. Vì thế em mới nhắc anh bấy nhiêu đó cho chắc ăn.

Gã đàn ông, mở cái miệng lưa thưa râu đỏ cười rộng ngoác đến nỗi nhìn thấy cả cổ họng, lấy ngón tay quệt má Shakin.

- Cả mạng của tớ nữa chứ.

- Anh ăn nói thực là hay.

Hai người đi qua trước cổng chùa, đi xuống về phía ngã tư mà trước đây ít lâu Jiro đã chia tay với bà già Inokuma. Hai người đứng đó một chặp, ve vãn nhau ai nhìn cũng không biết ngượng, và tiếp tục giỡn cợt. Gã đàn ông rẽ góc đường, đi mất hút về phía đông. Người đàn bà cũng quay lại, vẫn khúc khích cười, đi trở về phía Jiro đang chờ dưới chân bậc đá. Ở đó, Jiro với tình cảm vui sướng hay mắc cỡ, cũng chẳng rõ, bẽn lẽn như một đứa trẻ đón chờ cặp mắt đen to đang nhìn y dưới lớp sa.

- Này vừa rồi có nhìn cái gã ấy chứ? - Shakin hỏi, cười cười, vừa vén mảnh sa lộ khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.

- Không, không để ý!

- Cái gã ấy… hãy ngồi ở đây cái đã.

Vai kề vai, hai người ngồi dưới chân bậc thang bằng đá. May nhờ một cây tùng đỏ ngoài cổng chùa, thân cây gầy, khúc khuỷu cho bóng mát.

- Gã ấy là một samurai đằng nhà quan án Fujiwara đây.

Shakin nói vậy, ngồi xổm trên bậc đá, tay giở cái nón. Đó là một thiếu nữ trạc hai lăm, hai sáu, dáng người tầm thước, chân tay uyển chuyển nhanh nhẹn như một con mèo. Gương mặt nàng là tập hợp của một vẻ man dại dị thường và một sắc đẹp lạ lùng. Vầng trán thấp, đôi má bầu, hai hàm răng tươi tắn, đôi môi khêu gợi, cặp mắt sắc, và đôi lông mày kiêu kỳ - tất cả vẻ đẹp đó không có thể có tất cả trên một người, mà kỳ lạ thay, nàng có cả. Không có lấy một điểm khiếm khuyết nào trên người nàng. Và điều kỳ lạ nhất là mái tóc nàng xõa trên đôi vai, ánh sáng chiếu trên tóc màu xanh và màu đen lẫn lộn, ta có thế nói là tóc nàng chẳng khác nào lông của chim quạ. Hắn cảm thấy vẻ yêu kiều nhìn đi nhìn lại vẫn không suy suyển chút nào của người đàn bà này tự dưng có cái gì đáng ghét.

- Thế thì gã là một trong những tình nhân của cô hở?

Shakin híp mắt cười, làm như ngây thơ, lắc đầu:

- Không có ai ngu như hắn. Thiếp nói gì hắn cũng nghe theo như con chó, nhờ đó mà thiếp rõ mọi điều…

- Rõ cái gì kia chứ?

- Còn cái gì nữa, thì lại tình hình nhà quan án Fujiwara. Gã ấy bép xép lắm. Vừa mới đây gã nói cho nghe chuyện đằng đó họ mới mua ngựa, thiếp nghĩ sẽ để Taro ăn trộm con ngựa này. Gã nói là con ngựa ba tuổi gốc gác từ Michinoku. Nói chung thì đề nghị tốt chán.

- Ờ đúng như vậy, đối với anh tôi, thì ý muốn của cô là một mệnh lệnh.

- Cái anh này, thiếp là chúa ghét thói ghen tuông. Thêm nữa anh lại ghen với Taro, dẫu rằng lúc đầu thiếp cũng có nghĩ một chút về anh ấy, bây giờ thì chẳng có gì cả.

- Thế thì một ngày nào đó cô cũng sẽ nói như vậy về tôi nhỉ?

- Thiếp đâu biết đến chuyện đó.

Shakin lại cất cao giọng cười:

- Nổi giận rồi hở? Thế thì để thiếp nói nghe: chuyện đó sẽ không hề xảy ra, được không?

- Lòng dạ cô là một nữ quỷ dạ xoa.

Jiro cau may, nhặt hòn đá cạnh chân, ném ra xa.

- Có lẽ thiếp là nữ quỷ dạ xoa thật. Thế nhưng đi phải lòng con nữ quỷ dạ xoa này, thì đúng là quả báo của anh. Nếu anh còn nghi ngờ thì thiếp cũng chẳng biết ăn nói làm sao được nữa.

Trong khi nói những lời này, Shakin nhìn chằm chặp con đường một lát, rồi đột nhiên nàng đưa mắt nhìn Jiro, một nụ cười lạnh thoáng hiện trên đôi môi.

- Nếu anh nghi ngờ thái quá như vậy, thiếp sẽ nói anh nghe điều này.

- Điều tốt hở?

- Tốt chứ!

Người đàn bà ghé mặt nàng sát mặt Jiro. Mùi son phấn hòa với mùi mồ hôi thoáng đưa lên mũi Jiro, anh chàng cảm thấy bị kích động mãnh liệt, làm ngứa ran cả người, phải quay mặt đi hướng khác.

- Thiếp đã nói với lão ấy mọi điều.

- Nói cái gì?

- Thiếp tiết lộ là mọi người tối nay sẽ đến tấn công nhà quan án Fujiwara.

Jiro không dám tin là gã nghe được những lời này. Giác quan gã vừa bị kích thích đến tê liệt đã giãn ra ngay. Nghi ngờ, gã quay lại nhìn mặt người đàn bà.

- Làm gì mà phải kinh ngạc như vậy! Chả có điều chi quan trọng cả.

Shakin hạ thấp giọng, lấy giọng khinh bỉ.

- Thiếp nói với lão như sau: Phòng em ngủ sát ngay hàng cây thông tuyết liền với con đường cái. Tối qua, phía ngoài hàng cây, em nghe một vài người, có lẽ là những kẻ cướp, vào khoảng năm, sáu tên, bàn định sẽ tới phá chỗ của anh, ngoài ra chúng bàn định đánh ngay tối nay. Thiếp nói: em nói với anh vì em thương anh, nếu anh không phòng bị cẩn thận, sẽ nguy hiểm. Thiếp nói như thế. Vì vậy có lẽ bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho tối nay. Lão ấy hiện nay đang đi tụ tập bạn bè. Thiếp chắc là bọn họ sẽ có được vào khoảng hai mươi hay ba mươi samurai.

- Tại sao cô lại vẽ chuyện ra như vậy?

Jiro tỏ vẻ khó chịu, bối rối nhìn mắt nàng dò hỏi.

- Thiếp chả vẽ vời gì cả.

Shakin, tỏ vẻ không bằng lòng, cười nhẹ. Tay trái nàng nhẹ nhàng vuốt ve tay phải Jiro, nàng tiếp:

- Thiếp làm cũng vì anh.

- Vì tôi?

Khi đang thốt ra những lời này, Jiro cảm thấy một nỗi lo sợ. Thế thì còn trời đất nào nữa.

- Còn không hiểu nữa hả? Nếu mình nói với Taro và yêu cầu anh ấy trộm con ngựa, dù bằng cách nào anh ấy một mình cũng không thể lấy được. Nếu những người khác giúp vào thì hợp lẽ hơn. Xong việc là thiếp và anh sẽ mãi mãi cùng nhau.

Jiro cảm thấy như toàn thân bị dội nước lạnh.

- Thế thì mình giết anh ấy còn gì?

Shakin tay nghịch cái quạt, ngây thơ gật đầu:

- Giết anh ấy thì xấu lắm sao?

- Không những xấu mà còn lừa anh ấy vào tròng…

- Thế thì anh không thể giết anh ấy được hả?

Jiro cảm thấy đôi mắt Shakin như mắt con mèo hoang soi mói nhìn gã, và trong đôi mắt nàng thoát ra một sức mạnh ghê rợn, dần dần ý chí gã hình như bị tê liệt.

- Thế nhưng thật là hèn nhát.

- Tuy hèn nhát nhưng không làm sao được.

Bỏ cái quạt Shakin hai tay nắm tay phải Jiro. Jiro nói:

- Dù như vậy, chỉ có một mình anh ấy, nhưng không có lý do gì đặt tất cả anh em khác vào tình trạng nguy hiểm.

Ngay cả khi nói như vậy, Jiro nhận thấy mình đã thua cuộc. Người đàn bà giảo hoạt này không khi nào lại bỏ lỡ cơ hội đó:

- Giết một người thôi thì anh lại chịu à, tại sao?

Jiro, gỡ tay ra khỏi tay Shakin, đứng dậy, thay đổi sắc mặt im lặng đi lại trước Shakin.

- Nếu giết anh Taro là đúng thì giết thêm vài người trong bọn nữa đã sao đâu!

Shakin ngước, mắt nhìn Jiro nói.

Jiro hỏi nàng:

- Thế còn bà cụ thì sao?

- Nếu bà có chết, thì cũng là đến lúc chết.

Jiro dừng lại, nhìn mặt Shakin, thấy trong đôi mắt nàng lóe ra ánh khinh miệt và đam mê, rực lên như lò than hừng cháy.

- Vì anh, thiếp có thể giết bất cứ ai.

Trong những lời này có gì như con bò cạp chích vào người. Jiro một lần nữa thấy sợ rùng mình.

- Thế nhưng là anh ấy.

- Thế thiếp không hy sinh cả cha mẹ thiếp hay sao?

Nói xong, Shakin nhìn xuống, và đột nhiên nét mặt đang căng thẳng như chùng hẳn lại, nàng để rồi những giọt nước mắt trên cát nóng bỏng, phản chiếu ánh nắng.

- Thiếp đã nói với lão ấy rồi, bây giờ không thể lấy lại được. Nếu chuyện này đổ vỡ ra thì thiếp… thiếp… thiếp… có lẽ bị giết bởi anh em đồng bọn, hay ngay cả anh Taro.

Nghe những lời ngập ngừng của nàng, cái hùng khí giữa cơn tuyệt vọng nổi lên trong thâm tâm Jiro. Y tái mặt chết lặng, quỳ trên đất, nắm chặt, đôi bàn tay của Shakin trong hai tay lạnh ngắt. Cả hai cùng im lặng, siết chặt tay nhau như đồng tình ý định khủng khiếp.

Taro nâng màn vải trắng, bước vào nhà, kinh ngạc trước quang cảnh không ngờ. Nhìn quanh, trong một căn phòng hẹp, cái cánh cửa kéo thông với nhà bếp, ngã đổ trên một tấm bình phương xếp bằng gỗ trong góc, cái chân bằng đất nung để đốt hương muỗi bị bể làm hai, lăn trên sàn và tro vãi tứ tung; phần lá cây thông xanh còn lại vẫn tiếp tục cháy. Một đứa đầy tớ gái mập trạc mười sáu, mười bảy, sắc da xấu, đầu tóc bối xù dính đầy tro, đang ở trong tay một lão già hói đầu, mập phì v