Chương 12
“Con yêu tinh đánh máy fax của mẹ.” [1] Max thở không ra hơi. “Dê ơi, con yêu tinh đánh máy fax của mẹ.” [2] Cậu ấy hạ thấp giọng thành một lời thì thầm và buông ra một câu chửi rủa. Ở chỗ tôi đã là quá nửa đêm, và sớm hơn chỗ cậu ấy hai tiếng. Tôi đã hơi ngờ rằng bác Liu sẽ xông vào và giật chiếc điện thoại đi, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.
“Chuyện là thế nào vậy?” Max nằng nặc đòi tôi giải thích. “Tại sao?”
Tôi nhìn xuống lá thư trong lòng mình. Tobias Hawthorne đã để lại cho tôi một lời giải thích, nhưng trong vài giờ kể từ khi bản di chúc được đọc, tôi không có cơ hội mở chiếc phong bì ra. Lúc này, tôi đang ngồi một mình trong bóng tối, trên ban công của căn hộ áp mái ở khách sạn mà tôi sở hữu, mặc một chiếc áo choàng tắm sang trọng dài sát đất, có lẽ còn đắt hơn cả chiếc ô tô của tôi - và tôi chết lặng.
“Có thể,” Max trầm ngâm, “cậu đã bị tráo đổi lúc vừa mới sinh ra.” Max xem rất nhiều chương trình truyền hình và mắc một chứng có thể được gọi là chứng nghiện sách. “Hoặc có thể mẹ cậu đã cứu mạng ông ấy nhiều năm trước. Hay là ông ấy nợ ông cố của cậu toàn bộ tài sản của mình. Hay là cậu được chọn thông qua một thuật toán máy tính tiên tiến được nghiên cứu để phát triển trí tuệ nhân tạo vào ngày nào đó! ”
“Maxine.” Tôi khịt mũi. Ở một khía cạnh nào đó, thế này là quá đủ để tôi có thể nói ra những lời mà tôi đã cố gắng không nghĩ đến, “Có lẽ cha của tớ không thực sự là cha của tớ.”
Đó là lời giải thích hợp lý nhất cho chuyện này phải không? Có lẽ Tobias Hawthorne không tước quyền thừa kế của các thành viên trong gia đình mình để trao cho một người lạ. Có lẽ tôi cũng là một thành viên của gia đình ấy.
Con có một bí mật... Tôi hình dung mẹ tôi trong tâm trí. Tôi đã nghe bà ấy nói những lời này bao nhiêu lần rồi?
“Cậu ổn không?” Max cất tiếng hỏi từ phía đầu dây bên kia.
Tôi nhìn xuống phong thư, tên tôi được viết kiểu thư pháp ở mặt trước. Tôi nuốt nước bọt. “Tobias Hawthorne để lại cho tớ một bức thư.”
“Cậu chưa mở nó ra á?” Max nói. “Avery, vì cáo [3] ...”
“Maxine!” Mặc dù đang nói chuyện qua điện thoại nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ mồn một giọng của mẹ Max.
“Cáo mà mẹ. Con nói là cáo. Cáo trong câu vì lợi ích của những con cáo và những chiếc đuôi nhỏ đầy lông của chúng ấy ạ...” Cậu ấy không nói gì trong một khoảng thời gian ngắn rồi quay trở lại: “Avery? Tớ phải đi đây.”
Cơ bụng tôi thắt lại. “Chúng ta sẽ nói chuyện sớm chứ?”
“Sẽ sớm thôi,” Max hứa. “Và trong lúc đợi tớ, mở-bức-thư-đi.”
Cậu ấy cúp máy. Tôi vừa đặt ngón tay cái của mình bên dưới mép phong thư thì một tiếng gõ cửa đã ngăn tôi tiếp tục.
Trở lại căn phòng, tôi thấy Oren đang đứng ở ngay cửa. “Ai vậy ạ?” Tôi hỏi ông ấy.
“Grayson Hawthorne,” Oren đáp. Tôi nhìn chằm chằm về phía cửa trong lúc Oren thuật lại tình hình. “Nếu người của tôi coi cậu ấy là một mối đe doạ, cậu ấy sẽ không bao giờ đến được cửa phòng chúng ta. Tôi tin tưởng Grayson. Nhưng nếu cháu không muốn gặp cậu ấy...”
“Không ạ,” tôi đáp. Tôi đang làm gì thế này? Đã muộn lắm rồi và tôi ngờ rằng những người có vị thế trong xã hội Mỹ chẳng dễ dàng gì mà chấp nhận việc bị truất ngôi. Nhưng có gì đó kỳ lạ trong cách Grayson nhìn tôi, ngay từ lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt...
“Mở cửa đi ạ,” tôi nói với Oren. Ông ấy làm theo rồi lùi lại phía sau.
“Cô không định mời tôi vào sao?” Grayson không còn là người thừa kế nữa, nhưng giọng điệu của anh ấy thì vẫn chẳng có gì thay đổi.
“Anh không nên ở đây,” tôi nói với anh ấy, quấn chiếc áo choàng quanh người chặt hơn.
“Tôi đã dành cả tiếng đồng hồ để thuyết phục chính mình điều đó, nhưng tôi vẫn ở đây.” Đôi mắt anh ấy như mặt hồ xám xịt, mái tóc bù xù, có lẽ tôi cũng không phải là người duy nhất không thể ngủ nổi. Hôm nay, anh ấy đã mất tất cả.
“Grayson...” Tôi gọi.
“Tôi không biết cô làm chuyện này thế nào,” anh ấy ngắt lời tôi, chất giọng êm ái toát lên cảm giác nguy hiểm. “Tôi không biết điều gì đã khiến ông ngoại tôi trao hết tất cả cho cô, hay cô đang dùng mánh lới lừa đảo gì ở đây.”
“Em không...”
“Tôi đang nói chuyện, thưa cô Grambs.” Anh ấy đặt tay lên cửa. Tôi đã lầm tưởng về đôi mắt của anh ấy. Chúng không phải mặt hồ. Chúng là băng. “Tôi không biết cô đã làm ra chuyện này như thế nào, nhưng tôi sẽ tìm ra. Tôi nhìn thấu cô. Tôi biết cô là người ra sao và cô có khả năng làm những gì. Nhưng tôi chẳng thể làm gì để bảo vệ gia đình mình. Dù cho cô đang giở trò gì ở đây, dù trò lừa đảo này diễn ra trong bao lâu, tôi sẽ tìm ra sự thật, và cô hãy cầu Chúa khi tôi làm thế đi.”
Oren bước lên đứng chắn trước mặt tôi, nhưng tôi không muốn đứng chờ ông ấy hành động. Tôi đẩy cánh cửa về phía trước, đủ mạnh để đẩy Grayson lùi về phía sau, sau đó đóng sầm cửa lại. Tim đập thình thịch, tôi chờ anh ấy gõ cửa lần nữa để mình có thể hét qua cửa. Nhưng không có gì cả. Tôi chầm chậm cúi đầu, mắt như bị nam châm hút chặt vào chiếc phong bì trên tay.
Sau khi liếc nhìn Oren lần cuối cùng, tôi lui vào phòng ngủ của mình. Mở. Bức. Thư. Lần này, tôi đã làm được. Từ trong phong bì, tôi rút ra một tấm thiệp. Nội dung của nó chỉ vỏn vẹn vài từ. Tôi nhìn chằm chằm vào trang giấy, đọc đi đọc lại lời chào, lời nhắn gửi và chữ ký.
Avery thân mến,
Ông xin lỗi.
T. T. H.
Mother-faxing (fucking) elf (hell) : Mẹ kiếp.
Goat-dram (God damn), mother-faxing (fucking) elf (hell) : Chết tiệt, mẹ kiếp.
For fox sakes (fuck's sakes) - tiếng lóng để chỉ sự khó chịu và thất vọng.