← Quay lại trang sách

Chương 18

Xander để tôi tự khám phá dãy nhà của mình.

Dãy nhà của tôi. Tôi cảm thấy chuyện này thật nực cười, ngay cả khi nghĩ đến mấy từ ấy. Trong biệt thự của tôi. Bốn cánh cửa đầu tiên dẫn tôi đến một dãy phòng ngủ sang trọng, những căn phòng có diện tích đủ làm một chiếc giường cỡ lớn trông thật nhỏ bé. Và phòng tắm! Những buồng tắm đứng có chỗ ngồi gắn sẵn và ít nhất ba vòi hoa sen khác nhau cho mỗi buồng. Những bồn tắm khổng lồ được trang bị sẵn bảng điều khiển. Còn cả ti-vi lắp cạnh mỗi chiếc gương nữa.

Tôi chấn động, tiếp tục cất bước về phía cánh cửa thứ năm và cũng là cánh cửa cuối cùng trên dãy hành lang của mình. Không phải phòng ngủ, tôi nhận ra điều đó khi mở cửa. Một phòng làm việc. Những chiếc ghế bọc da khổng lồ - có tổng cộng sáu chiếc - được đặt theo hình móng ngựa, đối diện với ban công. Các kệ trưng bày bằng kính xếp dọc theo những bức tường. Cách đều nhau trên kệ là những món đồ trông như thể chúng thuộc về một viện bảo tàng - bộ trắc địa, vũ khí cổ, tượng mã não và tượng đá. Đối diện với ban công, ở cuối căn phòng, là một bàn làm việc. Khi đến gần hơn, tôi nhìn thấy một chiếc la bàn lớn bằng đồng được gắn trên mặt bàn. Tôi lướt ngón tay trên nó. Kim la bàn xoay hướng tây bắc, rồi đột nhiên một ngăn kéo bật mở.

Dãy nhà này là nơi Tobias Hawthorne đã trải qua những ngày tháng cuối đời của mình, tôi nghĩ. Tôi đột nhiên không chỉ nóng lòng được nhìn vào ngăn kéo vừa bật mở, mà còn muốn lục tung mọi ngăn kéo trên bàn làm việc của Tobias Hawthorne. Chắc hẳn phải có thứ gì đó ở đâu đấy, có thể cho tôi biết ông ấy nghĩ gì - tại sao tôi lại ở đầy, tại sao ông ấy lại gạt gia đình mình sang một bên vì tôi. Tôi đã làm gì khiến ông ấy cảm thấy ấn tượng ư? Hay ông ấy nhìn thấy thứ gì đó ở tôi?

Hay là mẹ?

Tôi tiến gần đến ngăn kéo vừa bật mở để quan sát kỹ hơn. Bên trong có những rãnh sâu, được chạm khắc thành hình chữ T. Tôi lướt ngón tay mình trên những đường rãnh ấy. Không có gì xảy ra. Tôi cũng đã kiểm tra những ngăn kéo còn lại. Tất cả đều đã khóa.

Phía sau bàn làm việc là một dãy kệ chất đầy bằng khen và cúp. Tôi bước về phía chúng. Tấm bằng khen đầu tiên có dòng chữ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ được khắc trên nền vàng, bên dưới dòng chữ là một dấu triện. Tôi loay hoay mất một lúc mới đọc được dòng chữ nhỏ hơn in trên đó và nhận ra đây là bằng sáng chế, nhưng không phải cấp cho Tobias Hawthorne.

Tấm bằng sáng chế này thuộc về Xander.

Trên tường có khoảng sáu, bảy tấm bằng sáng chế khác, một vài kỷ lục thế giới và vô số cúp đủ mọi hình dạng. Hình người cưỡi bò bằng đồng. Hình ván lướt sóng. Hình một thanh kiếm. Còn có cả huy chương. Rất nhiều đai đen. Những chiếc cúp vô địch - một vài trong số chúng là cúp vô địch quốc gia - cho mọi bộ môn, từ đua mô tô, bơi lội đến bóng đá. Có một loạt bốn cuốn truyện tranh được đóng khung - nội dung về những siêu anh hùng mà người ta vẫn thường làm phim - được sáng tác bởi bốn cháu trai nhà Hawthorne. Một cuốn sách ảnh nhỏ đặt trên bàn cà phê đề tên Grayson.

Nơi đây không đơn giản chỉ là một phòng trưng bày. Đây thực sự là một đền thờ - nơi Tobias Hawthorne ca tụng bốn đứa cháu trai kiệt xuất của mình. Nơi này chẳng có lý gì cả. Thật vô lý khi bốn người họ - ba người vẫn còn đang trong độ tuổi vị thành niên - lại có thể đạt được nhiều thành tựu như vậy. Và cực kỳ vô lý khi người đàn ông lưu giữ những vật trưng bày này trong văn phòng lại quyết định không ai trong số họ xứng đáng được thừa kế gia sản của ông.

Tôi có thể nghe thấy những lời nói của Xander văng vẳng bên tai mình: Kể cả cậu có nghĩ rằng cậu đang thao túng được ông ngoại của tớ thì tớ đảm bảo với cậu rằng ông ấy vẫn là người thao túng cậu thôi.

“Avery?”

Lần thứ hai tôi nghe thấy tên mình vang lên, tôi bước lùi lại tránh xa khỏi đống cúp. Tôi cũng vội vàng đóng ngăn kéo bàn mà tôi đã mở ra.

“Em ở đây,” tôi trả lời với lại.

Libby xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Nơi này thật không thực,” chị ấy thốt lên. “Toàn bộ nơi này thật không thực .”

“Chỉ có một từ để diễn tả thôi.” Tôi đã cố găng tập trung vào kỳ quan Nhà Hawthorne để tránh phải nhìn vào đôi mắt thâm tím của chị tôi, nhưng thất bại. Có vẻ như vết bầm trông càng lúc càng tệ hơn trước.

Libby vòng tay ôm lấy thân mình. “Chị ổn mà,” chị ấy nói khi nhận thấy ánh nhìn chòng chọc của tôi. “Nó thậm chí còn chẳng đau mấy.”

“Xin chị hãy nói với em là chị đã kết thúc với anh ta đi.” Những lời ấy thoát ra trước khi tôi có thể kịp ngăn chúng lại. Libby cần được vỗ về ngay lúc này, chứ không phải sự phán xét. Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ đến chuyện Drake trước đây từng là người yêu cũ của chị ấy.

“Chị đang ở đây rồi, không phải thế sao?” Libby nói. “Chị đã chọn em.”

Tôi muốn chị ấy chọn chính bản thân mình và tôi đã nói điều đó rất nhiều lần. Libby để tóc xõa ngang mặt và xoay người đi về phía ban công. Chị ấy im lặng tròn một phút trước khi cất lời.

“Mẹ chị đã từng đánh chị. Chỉ khi nào bà ấy thực sự căng thẳng thôi, em hiểu chứ? Bà ấy là một bà mẹ đơn thân, mọi thứ với bà ấy đều vô cùng khó khăn. Chị có thể cảm thông. Chị đã rất cố gắng để cuộc sống dễ thở hơn một chút.”

Tôi có thể hình dung ra hình ảnh của chị ấy hối còn nhỏ, bị đánh nhưng vẫn cố gắng bù đắp cho người đã đánh chị. “Libby...”

“Drake yêu chị, Avery ạ. Chị biết anh ấy yêu chị, nên chị đã rất cố gắng để thấu hiếu...” Giờ chị ấy ôm lấy mình chặt hơn. Lớp sơn đen trên móng tay chị ấy trông thật tươi mới. Hoàn hảo. “Nhưng em nói đúng.”

Tim tôi có chút rạn nứt. “Em không muốn thế.”

Libby đứng đó thêm vài giây, rồi rảo bước ra ban công và kiểm tra cánh cửa. Tôi đi theo, cả hai chúng tôi cùng bước lên bầu trời đêm đen kịt. Ở bên dưới có một hồ bơi. Chắc hẳn nó đã được bơm nước nóng bởi có ai đó đang bơi vòng vòng trong đó.

Grayson. Cơ thể tôi nhận ra anh ấy trước cả khi tâm trí tôi kịp nhận ra. Cánh tay anh ấy đập mạnh xuống nước trong tư thế bơi bướm mạnh bạo mà uyển chuyển. Và những thớ cơ trên lưng anh ấy...

“Chị phải nói chuyện này với em,” Libby đứng cạnh tôi cất tiếng.

Tôi có cơ hội rời mắt khỏi hồ bơi - và người đang bơi trong đó. “Về Drake ạ?” Tôi hỏi.

“Không. Chị nghe được một chuyện.” Libby nuốt nước bọt. “Khi Oren giới thiệu chị với vệ sĩ của chị, chị đã tình cờ nghe được chồng của Zara nói chuyện. Họ đang làm xét nghiệm kiểm tra DNA. Của em.”

Tôi không biết Zara và chồng bà ấy tìm thấy mẫu DNA của tôi ở đâu, nhưng tôi hoàn toàn không ngạc nhiên về chuyện này. Bản thân tôi cũng đã từng nghĩ như vậy: Lời giải thích đơn giản nhất cho việc một người hoàn toàn xa lạ có tên trong di chúc của người thân bạn là cô ta không phải người hoàn toàn xa lạ. Lời giải thích đơn giản nhất cho chuyện này chính là tôi là một người nhà Hawthorne.

Tôi chẳng có cớ gì để quay ra ngắm Grayson nữa cả.

“Nếu Tobias Hawthorne là bố của em,” Libby lúng túng, “vậy thì bố của chúng ta, bố của chị, không phải vậy. Nếu chúng ta không có cùng một người bố, và chúng ta thậm chí còn chẳng lớn lên cùng nhau...”

“Chị... đừng có nói là chúng ta không phải chị em,” tôi nói với chị ấy.

“Em sẽ vẫn để chị ở đây chứ?” Libby hỏi tôi, những ngón tay của chị ấy vô thức mân mê chiếc vòng choker trên cổ mình. “Nếu chúng ta không...”

“Em muốn chị ở đây,” tôi hứa. “Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”