← Quay lại trang sách

Chương 30

Họ không có đủ căn cứ pháp lý để chứng minh cho những điều mình nói.

Sáng nay, tôi không cần phải gọi cho Alisa. Chị ấy đã tự xuất hiện và tới tìm gặp tôi.

“Yên tâm đi, công ty sẽ giải quyết triệt để chuyện này. Bố chị sẽ gặp Zara và Constantine vào cuối ngày hôm nay.”

“Constantine?” Tôi hỏi.

“Chồng của Zara.”

Chú của Thea, tôi nghĩ.

“Tất nhiên là họ biết họ sẽ mất rất nhiều khi cố tình chống lại bản di chúc. Các khoản nợ của Zara rất lớn, và chúng sẽ không được giải quyết nếu bà ấy khởi kiện. Điều mà Zara và Constantine không biết, cũng là điều mà bố chị sẽ nói rõ ràng với họ, là ngay cả khi thẩm phán ra phán quyết bản di chúc mới của ông Hawthorne không có hiệu lực, việc phân chia tài sản của ông ấy vẫn sẽ được điều chỉnh dựa trên di chúc trước đấy, và bản di chúc đó còn để lại tài sản cho gia đình Hawthorne ít hơn cả bản này nữa.”

Bẫy sập bẫy. Tôi nghĩ đến điều mà Jameson nói sau khi bản di chúc được đọc, rồi tôi nghĩ đến đoạn hội thoại giữa Xander và tôi về những chiếc bánh nướng. Kể cả cậu có nghĩ rằng cậu đang thao túng được ông ngoại của chúng tớ đi chăng nữa thì tớ đảm bảo với cậu, rằng ông ấy vẫn là người thao túng cậu thôi.

“Ông Tobias đã viết bản di chúc trước đó của mình bao lâu rồi ạ?” Tôi hỏi, băn khoăn không biết liệu mục đích duy nhất của nó có phải là để củng cố cho bản di chúc mới này hay không.

“Hai mươi năm trước, vào tháng Tám.” Alisa đã thay tôi loại trừ khả năng ấy. “Toàn bộ tài sản sẽ được dùng cho mục đích từ thiện.”

“Hai mươi năm trước?” Tôi lặp lại. Quãng thời gian đó còn dài hơn quãng thời gian sống trên đời của tất cả cháu trai nhà Hawthorne, trừ Nash. “Ông ấy đã tước quyền thừa kế của các con gái mình từ hai mươi năm trước và chưa từng nói với họ điều này?”

“Có vẻ là vậy. Và để trả lời cho câu hỏi của em ngày hôm qua...” - Alisa làm việc vô cùng năng suất - “hồ sơ của công ty có ghi chép lại rằng ông Hawthorne đã đổi tên hợp pháp vào tháng Tám của hai mươi năm trước. Trước đấy ông ấy không có tên đệm.”

Tobias Hawthorne đã tự đặt cho mình một cái tên đệm vào cùng thời điểm ông ấy tước quyền thừa kế của gia đình mình. Tatters-all. Giẻ rách, tất cả. Dựa theo những gì mà Jameson và Xander nói với tôi về ông ngoại của họ, đây có vẻ như là một thông điệp. Để lại tiền cho tôi - hay để cho các tổ chức từ thiện trước đó - đều không phải vấn đề.

Tước quyền thừa kế của gia đình mình mới quan trọng.

“Chuyện quái gì đã xảy ra vào tháng Tám hai mươi năm trước vậy ạ?” Tôi hỏi.

Alisa dường như đang cân nhắc nặng nhẹ cho câu trả lời của mình. Mắt tôi nheo lại và tôi tự hỏi liệu có phần nào trong chị ấy vẫn chung thủy với Nash, với gia đình của anh ấy không.

“Ông Hawthorne và vợ mình đã mất con trai của họ vào mùa hè năm ấy. Toby. Lúc đó cậu ấy mới mười chín tuổi, là con trai út.” Alisa dừng lại, rồi tiếp tục. “Toby đã dẫn vài người bạn đến một khu nghỉ dưỡng của bố mẹ mình. Một đám cháy đã xảy ra. Toby cùng ba thanh niên khác đã bỏ mạng.”

Tôi cố gắng tập trung vào điều chị ấy đang nói: Tobias Hawthorne đã loại những người con gái của mình ra khỏi di chúc sau cái chết của người con trai. Bố không còn giống như trước sau khi Toby qua đời. Zara đã nói như vậy khi bà ấy nghĩ rằng mình bị loại ra khỏi di chúc vì các con trai của em gái mình. Tôi lục tìm câu trả lời của Skye trong đầu.

Mất tích, Skye đã khăng khăng như thế, và lúc đó Zara đã rất mất bình tĩnh.

“Tại sao Skye lại nói rằng Toby mất tích?”

Alisa đã bị bất ngờ trước câu hỏi của tôi - rõ ràng là chị ấy không nhớ gì về đoạn trao đổi đã diễn ra ở buổi đọc di chúc.

“Giữa đám cháy và cơn bão đêm ấy,” Alisa trả lời, sau khi định thần lại, “thi thể của Toby đã biến mất và không bao giờ tìm thấy được.”

Não tôi làm việc hết công suất để tích hợp những thông tin này. “Chẳng lẽ Zara và Skye lại không có luật sư biện hộ giúp họ rằng bản di chúc cũ cũng không có hiệu lực ư?” Tôi hỏi. “Ông ấy bị cưỡng ép viết ra nó, hay ông ấy đã phát điên vì quá đau buồn, kiểu như vậy?”

“Ông Hawthorne ký văn bản sửa đổi di chúc của mình mỗi năm,” Alisa đáp. “Ông ấy chưa từng sửa đổi nó, cho đến khi em xuất hiện.”

Cho đến khi tôi xuất hiện. Toàn bộ cơ thể tôi ngứa ran lên, nghĩ đi nghĩ lại điều này. “Bao lâu rồi ạ?” Tôi hỏi.

“Năm ngoái.”

Điều gì đã khiến Tobias Hawthorne quyết định để lại toàn bộ tài sản của ông ấy cho tôi, thay vì các tổ chức từ thiện?

Có khi ông ấy quen biết mẹ tôi thật. Ông ấy biết mẹ tôi đã qua đời, và cảm thấy tôi thật đáng thương.

“Bây giờ, nếu toàn bộ những điều em tò mò đã được giải đáp,” Alisa nói, “thì chị muốn quay trở lại thảo luận thêm về các vấn đề cấp bách hơn. Chị tin rằng cha chị có thể giải quyết ổn thỏa phía Zara và Constantine. Vấn đề truyền thông lớn nhất còn sót lại của chúng ta là...” Alisa bỗng trở nên cứng rắn hơn. “Chị gái của em.”

“Libby?” Đây không phải là điều mà tôi mong đợi.

“Mọi người sẽ đều có lợi nếu cô ấy chịu thu liễm mình một chút.”

“Chị ấy phải náu mình đến mức nào nữa chứ?” Tôi hỏi. Đây là câu chuyện lớn nhất trên hành tinh này.

“Trước mắt, chị vẫn khuyên cô ấy nên ở yên tại đây,” Alisa nói, và tôi nghĩ đến lời Libby nói lúc trước, chị ấy chẳng có gì ngoài thời gian. “Sau đó, cô ấy có thể nghĩ đến việc làm từ thiện, nếu cô ấy muốn, nhưng hiện tại, chúng ta cần phải kiểm soát câu chuyện này, và chị gái em có vẻ đang hơi... thu hút sự chú ý.”

Tôi không chắc Alisa đang ám chỉ gu thời trang hay đôi mắt thâm tím của Libby nữa. Sự tức giận bùng lên trong tôi. “Chị gái em có quyền mặc bất cứ thứ gì chị ấy muốn.” Tôi dứt khoát đáp lời. “Chị ấy có quyền làm những điều mình thích. Nếu tầng lớp thượng lưu ở Texas và mấy tờ báo lá cải không thích như vậy thì thật tệ hại.”

“Tình huống này rất nhạy cảm,” Alisa bình tĩnh trả lời. “Đặc biệt là với giới báo chí. Và Libby...”

“Chị ấy chưa từng nói gì với báo giới,” tôi đáp, khẳng định chắc chắn điều đó như tôi chắc chắn về tên của mình vậy.

“Nhưng bạn trai cũ và mẹ của cô ấy thì có đấy. Cả hai người họ đều đang tìm cách để bòn rút tiền của em.” Alisa giận dữ nhìn tôi. “Chị không cần phải nói với em rằng hầu hết những người trúng xố số đều cảm thấy sự tồn tại của họ thật khốn khổ khi bị nhấn chìm trong hàng đống những yêu cầu và đòi hỏi từ gia đình và bạn bè. Em phải cảm thấy biết ơn khi em có quá ít bạn và người thân đi. Tuy nhiên, Libby lại là một vấn đề khác.”

Nếu Libby là người thừa kế mà không phải tôi, chị ấy chắc chắn sẽ không thể nói không. Chị ấy sẽ đưa hết cho những người cố gắng móc nối mối quan hệ với chị ấy.

“Bên chị có thể xem xét để gửi một khoản cho bà mẹ, nhưng chỉ một lần thôi.” Alisa nói, giọng điệu hoàn toàn nghiêm túc. “Cùng với một bản thỏa thuận rằng không được tiết lộ bất cứ điều gì về em hay Libby với báo giới.”

Lòng tôi rối bời khi nghĩ đến việc đưa tiền cho mẹ của Libby. Người phụ nữ đó không đáng được hưởng một xu. Nhưng Libby không đáng phải chứng kiến mẹ mình liên tục cố gắng bán rẻ chị ấy trên những bản tin buổi tối như vậy.

“Được thôi,” tôi nghiến răng. “Nhưng em sẽ không đưa một cắc nào cho Drake.”

Alisa khẽ mỉm cười. “Anh ta ấy hả, chị sẽ bịt mõm anh ta lại cho vui.” Chị ấy đang cầm một tập tài liệu dày trong tay. “Trong lúc chờ đợi, chị đã tổng hợp một vài thông tin cho em, và chiều nay sẽ có người đến đây để sắp xếp lại tủ quần áo rồi chăm sóc cho diện mạo của em.”

“Cái gì của em cơ?”

“Như em đã nói, Libby có thể mặc bất cứ thứ gì mà cô ấy muốn, nhưng em thì không có đặc quyền đó đâu.” Alisa nhún vai. “Em là nhân vật trung tâm của câu chuyện thực. Ăn mặc sao cho phù hợp luôn là bước đầu tiên em cần phải làm.”

Tôi không biết cuộc trò chuyện này đã phát triển từ các vấn đề pháp lý và truyền thông, đi một vòng qua bi kịch của gia đình Hawthorne, rồi kết thúc bằng việc luật sư của tôi nói với tôi rằng tôi cần phải thay đổi như thế nào nữa.

Tôi nhận lấy tập hồ sơ từ đôi bàn tay đang chìa ra của Alisa, ném nó lên bàn rồi đi thẳng ra cửa.

“Em đi đâu thế?” Alisa gọi theo tôi.

Tôi gần như đã định thốt ra từ thư viện , nhưng lời cảnh báo của Grayson hôm qua vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí tôi. “Ở đây có sân bowling không ạ?”