Chương 40
Tôi kể cho Jameson nghe những gì mà mẹ anh ấy đã nói với tôi.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm. “Ông già chọn tên cho bọn anh.” Tôi có thể cảm nhận được những bánh răng trong đầu Jameson đang quay, và rồi... chẳng có gì cả. “Ông đã chọn tên cho bọn anh...” Jameson nhắc lại, đi đi lại lại trong hành lang dài, giống như một con thú bị nhốt trong lồng. “Ông chọn chúng, sau đó đánh dấu chúng trong Di chúc đỏ.” Jameson ngừng lại. “Ông đã tước quyền thừa kế của toàn bộ gia đình từ hai mươi năm trước và chọn tên đệm cho bọn anh, tất cả, trừ Nash, ngay sau đó. Grayson mười chín tuổi. Anh mười tám. Xander sẽ tròn mười bảy tuổi vào tháng tới.”
Tôi có thể cảm thấy anh ấy đang cố gắng khiến chuyện này dễ hiểu. Cố gắng suy nghĩ xem chúng tôi đang bỏ lỡ điều gì.
“Ông già đã chơi một trò chơi dài,” Jameson nhận xét, từng thớ thịt trên cơ thể anh như đang thắt lại. “Một trò chơi dài bằng cả đời bọn anh.”
“Những cái tên chắc hẳn phải có ý nghĩa gì đấy,” tôi khẳng định.
“Có thể ông ấy biết bố của bọn anh là ai.” Jameson cân nhắc khả năng này. “Kể cả khi Skye nghĩ rằng bà ấy đã giữ bí mật, nhưng chẳng có bí mật nào giấu được ông cả.” Tôi nghe thấy Jameson trầm giọng xuống khi nói những lời ấy - một điều gì đó sâu xa, cay độc và kinh khủng.
Ông ấy biết bí mật nào của bạn?
“Chúng ta có thể tìm kiếm,” tôi nói, cố gắng tập trung vào câu đố thay vì anh chàng bên cạnh. “Hay thử nhờ chị Alisa thuê một thám tử tư dưới danh nghĩa của em để tìm những người đàn ông có họ đó?”
Jameson phản bác. “Hoặc em cho anh sáu tiếng để lấy lại sự tỉnh táo, rồi anh sẽ cho em thấy điều anh vẫn làm khi anh giải đố và đâm phải một bức tường chướng ngại.”
♟
Bảy tiếng sau, Jameson đưa tôi lẻn ra ngoài qua lối đi thông với lò sưởi và dẫn tôi đến một khu vực rất xa khu nhà - băng qua nhà bếp, Phòng Lớn, đến nơi để xe lớn nhất mà tôi từng thấy. Nó giống một phòng trưng bày hơn. Có hàng chục chiếc xe máy xếp chồng lên nhau trên một cái kệ khổng lồ trên tường, và số ô tô nhiều gấp đôi đang đậu thành hình bán nguyệt. Jameson đi vòng vòng xung quanh chúng, đi qua từng chiếc một. Anh ấy ngừng lại trước một chiếc ô tô trông thật phi khoa học.
“Aston Martin Valkyrie,” Jameson nói. “Một chiếc siêu xe hybrid [1] có tốc độ tối đa hơn hai trăm dặm một giờ.” Anh ấy ra hiệu cho tôi đi tiếp. “Ba chiếc này là Bugattis. Dòng xe anh yêu thích nhất của Chiron. Gần một nghìn năm trăm mã lực, không tệ trên đường đua.”
“Đường đua,” tôi nhắc lại. “Đường đua xe á?”
“Chúng từng là con cưng của ông ngoại anh,” Jameson nói. “Giờ thì...” Một nụ cười chậm rãi nở trên gương mặt anh ấy. “Chúng là của em.”
Nụ cười ấy thật ma mị. Thật nguy hiểm.
“Không thể nào,” tôi nói với Jameson. “Em thậm chí còn chẳng được phép rời khỏi nhà mà không có Oren đi cùng. Và em cũng không thể lái mấy chiếc xe loại này!”
“Thật may là anh có thể.” Jameson đáp, rảo bước về phía một chiếc hộp trên tường. Có một câu đố xếp hình được lắp sẵn trong hộp, giống như một khối Rubik, nhưng bằng bạc, với những hình thù kỳ lạ được chạm khắc trên các ô vuông. Jameson lập tức xoay các viên gạch, vặn xoắn chúng và sắp xếp một cách cẩn thận. Chiếc hộp bật mở. Anh ấy lướt ngón tay mình qua rất nhiều chiếc chìa khóa, rồi chọn một chiếc “Chỉ có tốc độ mới có thể thoát ra khỏi đầu của em, và thoát ra khỏi con đường của riêng em.” Anh ấy bắt đầu tiến về phía chiếc Aston Martin. “Có một vài câu đố sẽ trở nên dễ hiểu hơn ở tốc độ hai trăm dặm một giờ đấy.”
“Có đủ chỗ cho hai người ở trong đấy không ạ?” Tôi hỏi.
“Tại sao vậy, Người thừa kế?” Jameson thì thầm. “Anh nghĩ em sẽ chẳng bao giờ hỏi.”
♟
Jameson lái chiếc xe lên một bề mặt bằng phẳng, và nó hạ chúng tôi xuống dưới tầng trệt của Nhà. Chúng tôi lao qua một đường hầm, và trước khi tôi kịp nhận thức được mọi chuyện, chúng tôi đã tới một lối ra phía sau mà tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó.
Jameson không tăng tốc. Anh ấy không rời mắt khỏi con đường. Anh ấy chỉ lái xe, im lặng như vậy. Ngồi bên cạnh anh ấy, mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi đều sống dậy, háo hức mong chờ.
Đây là một ý tưởng rất tệ.
Anh ấy chắc hẳn đã gọi điện từ trước, bởi vì khi chúng tôi đến đó thì đường đua đã được chuẩn bị sẵn rồi.
“Vê mặt kỹ thuật, Martin không phải một chiếc xe đua,” Jameson nói với tôi. “Về mặt kỹ thuật, nó thậm chí còn không được rao bán khi ông anh mua nó.”
Và về mặt kỹ thuật, đáng ra tôi không nên rời khỏi nhà. Chúng tôi không nên lấy chiếc xe này. Chúng tôi cũng không nên ở đây.
Nhưng khi đi với tốc độ một trăm năm mươi dặm một giờ, tôi ngừng nghĩ đến việc nên hay không nên.
Adrenaline. Niềm hạnh phúc. Nỗi sợ. Trong đầu tôi không còn chỗ trống nào để nghĩ về việc khác nữa. Tốc độ là điều duy nhất khiến tôi quan tâm.
Nó, và chàng trai bên cạnh tôi.
Tôi không muốn anh ấy đi chậm lại. Tôi không muốn chiếc xe dừng. Lần đầu tiên kể từ buổi đọc di chúc, tôi cảm thấy mình tự do. Không có những câu hỏi. Không có nghi ngờ. Không có ai nhìn chằm chằm, cũng chẳng có ai phớt lờ tôi. Không có gì khác, ngoại trừ khoảnh khắc này, ngay tại đây, ngay lúc này.
Không có gì khác ngoài Jameson Winchester Hawthorne và tôi.
Xe hybrid, thường được gọi là xe lai hay xe lai điện, là loại xe sử dụng hai nguồn động lực: động cơ đốt trong và động cơ điện. Sự hoạt động của xe này là sự kết hợp hoạt động giữa động cơ đốt trong và động cơ điện sao cho tối ưu.