← Quay lại trang sách

Chương 58

Oren hộ tống tôi trở lại khu nhà ở. Tôi nghĩ đến việc gõ cửa phòng của Libby, nhưng giờ đã muộn rồi - quá muộn - và tôi không thể cứ thế nhảy vào phòng chị ấy rồi hét lên: Có án mạng đang xảy ra, chị cứ ngủ yên đi nhé! được.

Oren quét một lượt phạm vi khu nhà ở của tôi, sau đó chọn một vị trí ngoài cửa phòng tôi để đứng, hai chân dang rộng bằng vai, hai tay thả bên hông. Ông ấy vẫn phải ngủ vào một lúc nào đó, nhưng khi cánh cửa phòng đóng lại ngăn cách hai chúng tôi, tôi biết đêm nay sẽ không như thế.

Tôi rút điện thoại ra khỏi túi và nhìn chằm chằm vào nó. Vẫn không có tin gì từ Max. Cậu ấy là một con cú đêm và nơi cậu ấy ở còn kém chỗ tôi hai tiếng. Không có chuyện cậu ấy đã đi ngủ. Tôi gửi tin nhắn cũ mà tôi đã nhắn từ trước sang tất cả các tài khoản mạng xã hội mà cậu ấy có.

Xin cậu hãy trả lời đi, tôi nghĩ trong tuyệt vọng. Xin cậu đấy, Max.

“Không có gì cả.” Tôi không có ý định nói điều này ra thành tiếng. Cố gắng để không cảm thấy cô đơn trống vắng, tôi vào phòng tắm, đặt điện thoại lên kệ và cởi bỏ quần áo. Tôi nhìn mình khỏa thân trong gương. Ngoại trừ gương mặt và miếng băng gạc trên vết khâu, da dẻ của tôi không có tì vết nào. Tôi bóc miếng băng gạc ra. Vết thương đỏ ửng và sưng tấy, vết khâu đều và nhỏ. Tôi nhìn nó chằm chằm.

Ai đó - gần như chắc chắn là ai đó trong gia đình Hawthorne - muốn tôi phải chết. Tôi có thể chết ngay lúc này. Tôi hình dung khuôn mặt của họ, từng người một. Jameson đã ở cùng tôi khi tiếng súng vang lên. Nash đã tuyên bố ngay từ đầu rằng anh ấy không cần tiền. Xander chẳng làm gì khác ngoài hân hoan đón chào tôi vào nhà. Nhưng Grayson...

Nếu em thông minh, em nên tránh xa Jameson. Tránh xa trò chơi này. Tránh xa anh. Anh ấy đã cảnh báo tôi. Anh ấy đã nói với tôi rằng gia đình của họ phá hủy tất cả mọi thứ mà họ chạm vào. Khi tôi hỏi Rebecca về lý do Emily chết, cô ấy không hề nhắc đến tên của Jameson.

Grayson nói với mình rằng đó là do trái tim của cô ấy.

Tôi bật vòi hoa sen thật nóng rồi bước vào, quay ngực lại với dòng nước và để dòng nước nóng bỏng xối thẳng vào lưng. Đau, nhưng tất cả những gì tôi muốn là rũ sạch toàn bộ đêm nay ra khỏi người tôi. Chuyện đã xảy ra ở Rừng Đen. Chuyện đã xảy ra với Jameson. Tất cả mọi chuyện.

Tôi gục ngã. Chưa kể còn khóc dưới vòi hoa sen.

Sau một hoặc hai phút, tôi vực bản thân đứng dậy và tắt nước, đúng lúc nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông. Mặc kệ bản thân vẫn còn đang ướt nhẹp, tôi lao ra vồ lấy nó.

“A lô?”

“Tốt hơn hết là cậu đừng nói dối về vụ ám sát hay nụ hôn.”

Cơ thể tôi chùng xuống vì nhẹ nhõm. “Max.”

Cậu ấy chắc hẳn đã nghe ra được trong giọng điệu của tôi là tôi không nói dối. “Có chuyện quái quỷ gì vậy, Avery? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đó vậy?”

Tôi kể cho cậu ấy nghe tất cả mọi chuyện, từng chi tiết, từng khoảnh khắc, từng thứ mà tôi đã cố gắng không cảm nhận được.

“Cậu phải ra khỏi đó.” Lần đầu tiên tôi thấy Max nghiêm túc đến vậy.

“Gì cơ?” Tôi nói. Tôi rùng mình và loay hoay lấy một chiếc khăn tắm.

“Có người đang cố giết cậu.” Max nói, với giọng kiên nhẫn hơi thái quá. “Vậy nên cậu cần phải thoát ra khỏi Vùng đất giết chóc ấy đi. Ngay bây giờ.”

“Tớ không thể đi được,” tôi đáp. “Tớ phải sống ở đây một năm, nếu không thì tớ sẽ mất tất.”

“Cuộc sống của cậu sẽ trở lại như cách đây một tuần. Tệ thế cơ à?”

“Ừ,” tôi ngập ngừng đáp. “Tớ từng sống trong xe hơi, chẳng có gì đảm bảo cho tương lai hết, Max ạ.”

“Từ khóa, sống .”

Tôi kéo chiếc khăn quấn quanh người chặt hơn. “Cậu có đành lòng nói rằng cậu từ bỏ hàng tỷ đô-la không?”

“Chà, tớ có một ý khác, hay cậu đánh đòn phủ đầu lên toàn bộ gia đình Hawthorne đi, nhưng tớ e rằng cậu sẽ chỉ coi đây là lời nói thoảng qua tai thôi.”

“Max!”

“Này nhé, tớ không phải cái đứa hôn nhau với Jamesone Hawthorne đâu.”

Tôi muốn giải thích rõ với cậu ấy rằng tại sao tôi để chuyện đó xảy ra, nhưng tôi chỉ có thể thốt lên được câu hỏi: “Cậu đã ở đâu thế?”

“Gì cơ?”

“Tớ đã gọi cho cậu, ngay sau khi chuyện đó xảy ra, trước chuyện của tớ với Jameson. Tớ cần cậu, Max ạ.”

Một quãng im lặng dài và đầy hàm ý từ phía đầu dây bên kia. “Tớ đang làm rất tốt rồi,” cậu ấy nói. “Tất cả mọi thứ bây giờ đều đang rất hỗn loạn. Cảm ơn vì đã hỏi nhé.”

“Hỏi gì cơ?”

“Chính xác.” Max hạ thấp giọng. “Cậu có nhận thấy là tớ đang không gọi từ điện thoại của mình không? Đây là điện thoại của em trai tớ. Tớ bị cấm túc rồi. Cấm túc hoàn toàn, bởi vì cậu đấy!”

Tôi đã biết từ lần cuối chúng tôi nói chuyện rằng có gì đó không ổn. “Ý cậu là gì, bởi vì tớ?”

“Cậu có thực sự muốn biết không?”

Hỏi kiểu gì vậy chứ? “Đương nhiên là tớ muốn biết rồi.”

“Bởi vì cậu chưa bao giờ hỏi về tớ kể từ lúc chuyện này xảy ra.” Cậu ấy thở hắt ra một hơi dài. “Thành thật mà nói, Ave, cậu chưa từng hỏi gì về tớ cả.”

Bụng tôi thắt lại. “Đó không phải sự thật.”

“Mẹ cậu mất và cậu cần tớ. Tất cả mọi chuyện liên quan đến Libby và tên rác rưởi bỏ đi kia nữa, cậu cũng thực sự cần tớ. Và rồi, cậu được thừa kế hàng tỷ tỷ đô-la, đương nhiên, cậu cũng lại cần đến tớ! Tớ vui vì tớ luôn ở bên cậu, Avery ạ, nhưng cậu có biết tên của bạn trai tớ không?”

Tôi lục lọi trong trí nhớ, cố gắng nhớ lại. “Tared?”

“Sai rồi,” Max đáp lời sau một hồi. “Câu trả lời chính xác là tớ không còn bạn trai nữa, bởi vì tớ bắt gặp Jaxon dùng điện thoại của tớ, cố gắng gửi cho anh ta ảnh chụp màn hình đoạn tin nhắn mà cậu nhắn cho tớ. Một phóng viên đã đề nghị trả tiền cho anh ta để có được chúng.” Lần này, cậu ấy dừng nói trong đau đớn. “Cậu có muốn biết là bao nhiêu tiền không?”

Lòng tôi nặng trĩu. “Tớ rất xin lỗi, Max.”

“Tớ cũng thế,” Max cay đắng nói. “Nhưng tớ vô cùng hối hận vì đã để anh ta chụp ảnh mình. Những bức hình cá nhân . Bởi vì khi tớ chia tay anh ta, anh ta đã gửi những bức hình ấy cho bố mẹ tớ.” Max giống tôi. Cậu ấy chỉ khóc khi đứng dưới vòi hoa sen. Nhưng bây giờ tôi đang nghe thấy tiếng nấc nghẹn của cậu ấy lẫn trong giọng nói. “Tớ thậm chí còn không được phép hẹn hò, Avery ạ. Cậu nghĩ còn chuyện gì có thể tệ hơn thế này nữa?”

Tôi không thể tưởng tượng nổi. “Cậu cần tớ giúp gì không?” Tôi hỏi.

“Tớ cần lấy lại cuộc sống bình thường của mình” Cậu ấy im lặng, chỉ trong một phút. “Cậu biết phần tồi tệ nhất là gì không? Tớ thậm chí còn không thể nổi điên lên với cậu, bởi vì ai đó đã cố gắng bắn cậu .” Giọng của cậu ấy rất nhẹ nhàng. “Và cậu cần tớ.”

Đau đớn, bởi vì đó là sự thật. Tôi cần cậu ấy. Tôi luôn cần cậu ấy nhiều hơn cậu ấy cần tôi, bởi vì cậu ấy là bạn của tôi, người bạn duy nhất, còn tôi chỉ là một trong số rất nhiều người bạn của cậu ấy. “Tớ xin lỗi, Max.”

Cậu ấy tạo ra âm thanh tỏ ý gạt đi. “Ừm, chà, lần tới mà có ai đó cố bắn cậu thì cậu sẽ phải mua cho tớ thứ gì đó thật tốt để bù đắp đấy nhé. Ví dụ như Úc chẳng hạn.”

“Cậu muốn tớ tặng cậu một chuyến du lịch đến Úc hả?” Tôi hỏi, nghĩ rằng chuyện này có thể được sắp xếp.

“Không,” cậu ấy trả lời rất nhanh. “Tớ muốn cậu mua cả nước Úc cho tớ. Cậu đủ tiền mua mà.”

Tôi khịt mũi. “Tớ không nghĩ là người ta bán đâu.”

“Vậy thì tớ nghĩ cậu chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tránh bị bắn đâu.”

“Tớ sẽ cẩn thận,” tôi hứa. “Dù cho kẻ bắn tớ là ai thì hắn cũng không có cơ hội nào nữa hết.”

“Tốt.” Max im lặng trong vài giây. “Ave, tớ phải đi đây. Và tớ không biết khi nào tớ mới có thể mượn được một chiếc điện thoại khác. Hay lên mạng. Hay làm bất cứ thứ gì. ”

Lỗi của tôi. Tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng đây không phải lời từ biệt - không phải là mãi mãi. “Yêu cậu, Max.”

“Tớ cũng yêu cậu, con khốn.”

Sau khi chúng tôi cúp máy, tôi vẫn quấn khăn tắm ngồi đó, cảm giác giống như có gì đó trong tôi đã bị khoét sâu. Cuối cùng, tôi quay trở lại phòng ngủ của mình và mặc đồ ngủ vào. Tôi nằm trên giường, nghĩ về tất cả mọi điều mà Max đã nói, tự hỏi mình là một đứa ích kỷ hay nghèo túng, rồi đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gì đó như tiếng cào tường.

Tôi ngừng thở và lắng nghe. Âm thanh ấy vang lên lần nữa. Lối đi bí mật.

“Jameson?” Tôi gọi. Anh ấy là người duy nhất sử dụng con đường này để vào phòng tôi - hoặc ít nhất là người duy nhất mà tôi biết làm thế. “Jameson, làm vậy không vui đâu.”

Vẫn không có tiếng trả lời, nhưng khi tôi ngồi dậy và bước đến lối đi, rồi đứng yên tại chỗ, tôi có thể thề rằng tôi nghe thấy tiếng ai đó thở ở ngay phía bức tường bên kia. Tôi nắm chặt chân đèn, chuẩn bị kéo nó ra và đối mặt với bất cứ kẻ nào hoặc bất cứ thứ gì đang đứng ngoài đó, nhưng rồi trực giác của tôi - và lời hứa của tôi với Max - đã bắt kịp tôi. Tôi mở cánh cửa dẫn ra hành lang.

“Oren?” Tôi nói. “Có một chuyện mà chú nên biết.”

Oren tìm kiếm xung quanh lối đi ấy, sau đó vô hiệu hóa lối vào phòng tôi. Ông ấy cũng “gợi ý” tôi nên qua phòng Libby ngủ vì phòng của chị ấy không có lối đi bí mật.

Đó không thực sự là một lời gợi ý.

Libby đã ngủ khi tôi gõ cửa phòng chị. Chị ấy tỉnh dậy, nhưng không thực sự tỉnh táo cho lắm. Tôi bò lên giường với Libby và chị ấy chẳng thèm hỏi tôi lý do. Sau cuộc trò chuyện với Max, tôi khá chắc chắn rằng mình không muốn kể cho chị ấy nghe. Toàn bộ cuộc sống của Libby đã bị đảo lộn vì tôi. Hai lần. Lần đầu tiên là khi mẹ tôi mất, rồi đến tất cả những thứ này. Chị ấy đã cho tôi mọi thứ. Chị ấy cũng có vấn đề cần giải quyết của riêng mình. Chị ấy không cần thêm vấn đề của tôi nữa.

Dưới lớp chăn, tôi ôm chặt một chiếc gối vào người và lăn về phía Libby. Tôi cần được ở gần chị ấy, ngay cả khi tôi không thể nói với chị lý do. Đôi mắt của Libby khẽ xao động, rồi chị ấy xích lại rúc vào bên cạnh tôi. Tôi cố gắng không nghĩ về những điều khác nữa - không nghĩ đến Rừng Đen, không nghĩ đến những người nhà Hawthorne, không nghĩ đến gì cả. Tôi để bóng tối bủa vây mình và chìm dần vào trong giấc ngủ.

Tôi mơ thấy mình được trở lại quán ăn. Tôi còn nhỏ lắm - chừng năm, sáu tuổi - và hạnh phúc.

Tôi đặt hai gói đường thành hàng dọc trên bàn và nối hai đầu của chúng lại với nhau, tạo thành một hình tam giác có thể tự đứng. “Được rồi!” Tôi reo lên. Tôi làm tương tự với hai gói tiếp theo, sau đó đặt chúng chéo nhau theo chiều ngang cỡ năm mi-li-mét, nối hai hình tam giác mà tôi vừa tạo.

“Avery Kylie Grambs!” Mẹ tôi mỉm cười xuất hiện ở cuối bàn. “Mẹ đã nói với con thế nào về việc xây lâu đài bằng đường nhỉ?”

Tôi cười với mẹ. “Nó chỉ đáng giá nếu mình có thể xây được năm tầng thôi mẹ ạ!”

Tôi thức dậy với một khởi đầu mới. Tôi lật người, hy vọng sẽ nhìn thấy Libby nằm bên cạnh, nhưng phía giường của chị ấy trống trơn. Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ. Tôi tìm đường đến phòng tắm của Libby, nhưng chị ấy cũng không có ở đấy. Tôi đang chuẩn bị trở về phòng - và phòng tắm của tôi - thì nhìn thấy thứ gì đó trên kệ: điện thoại của Libby. Chị ấy đã bỏ lỡ hàng chục tin nhắn từ Drake. Tôi chỉ có thể đọc được ba tin nhắn gấn nhất mà không cần mật khẩu.

Anh yêu em.

Em biết là anh yêu em mà, Libby của anh.

Anh biết là em cũng yêu anh.