Chương 64
Nash dẫn tôi lên hai dãy cầu thang, xuống ba hành lang và băng qua một cánh cửa đã bị chặn bằng gạch.
“Gì đây?” Tôi hỏi.
Anh ấy đi chậm lại trong giây lát. “Đây là khu nhà ở của chú anh. Ông già đã chặn nó lại sau khi chú Toby mất.”
Bởi vì chuyện đó rất bình thường, tôi nghĩ. Bình thường như chuyện tước quyền thừa kế của gia đình suốt hai mươi năm mà không nói một lời nào.
Nash bắt kịp tốc độ lần nữa, và cuối cùng, chúng tôi đến một cánh cửa bằng thép trông giống một phần của một chiếc két sắt. Có một mặt số tổ hợp và bên dưới nó là một đòn bẩy có năm ngạnh. Nash xoay vòng quay ngẫu nhiên - trái, phải, trái - quá nhanh để tôi có thể bắt kịp các con số. Một tiếng lách cách lớn vang lên và sau đó anh ấy lại xoay đòn bẩy. Cánh cửa thép mở ra một tiền sảnh.
Kiểu thư viện gì mà lại cần kiểu an ninh...
Tôi đang suy nghĩ thì Nash đã bước qua ngưỡng cửa, và tôi nhận ra thứ nằm bên kia không phải một căn phòng đơn. Nó là nguyên một khu nhà ở khác.
“Ông già đã bắt đầu xây dựng phần này của ngôi nhà khi anh mới sinh ra,” Nash nói với tôi. Hành lang xung quanh chúng tôi được dán giấy với mặt số, bàn phím, ổ khóa và chìa khóa; tất cả được dán lên tường như một tác phẩm nghệ thuật. “Người nhà Hawthorne học cách dùng khóa bấm từ khi còn nhỏ.” Nash tiếp tục khi chúng tôi bước xuống hành lang. Tôi nhìn vào một căn phòng ở bên trái mình, có một chiếc máy bay nhỏ - không phải máy bay đồ chơi - ở trong ấy. Một chiếc máy bay dành cho một người thực.
“Đây là phòng chơi của anh?” Tôi hỏi, nhìn những cánh cửa nối đuôi nhau trên hành lang và băn khoăn không biết điều bất ngờ gì đang được những căn phòng này nắm giữ.
“Skye sinh anh vào năm mười bảy tuổi,” Nash nhún vai. “Bà ấy đã rất cố gắng để đóng vai một người mẹ nhưng không được lâu. Ông già đã cố gắng để bù đắp cho anh.”
Bằng cách xây cho anh... cái này.
“Thôi nào.” Nash dẫn tôi về phía cuối hành lang và mở một cánh cửa khác. “Máy trò chơi ăn tiền xu!” Anh ấy nói với tôi, lời giải thích hoàn toàn không cần thiết. Có một bàn chơi bi lắc, một quầy bar, ba máy bắn bi và một bức tường đầy những cỗ máy chơi trò chơi ăn tiền xu.
Tôi bước tới một trong những chiếc máy chơi pinball [1] , nhấn một nút và trò chơi bắt đầu.
Tôi liếc về phía Nash. “Anh có thể đợi,” anh ấy nói.
Đáng lẽ ra tôi nên tập trung. Anh ấy đang dẫn tôi đến thư viện cuối cùng và có lẽ là vị trí của Davenport cũng như manh mối tiếp theo. Nhưng một trò chơi sẽ không thể giết chết được tôi. Tôi thực hiện cú lật ban đầu, sau đó tung quả bóng ra.
Tôi đã không đến gần điểm số cao nhất, nhưng khi trò chơi kết thúc, nó lại hỏi tôi tên viết tắt của mình và khi tôi nhập chúng vào, một thông điệp quen thuộc xuất hiện trên màn hình.
CHÀO MỪNG ĐẾN NHÀ HAWTHORNE, AVERY KYLIE GRAMBS!
Đó cũng chính là thông điệp mà tôi đã nhận được ở sân chơi bowling và cũng giống như lúc ấy, tôi cảm thấy bóng ma của Tobias Hawthorne đang lởn vởn xung quanh mình. Kể cả cậu nghĩ rằng cậu đang thao túng được ông ngoại của chúng tớ thì tớ đảm bảo với cậu, rằng ông ấy vẫn là người thao túng cậu thôi.
Nash bước về phía sau quầy bar. “Tủ lạnh chứa đầy đồ uống có đường. Chất độc của em là gì?”
Tôi đến gần và thấy anh ấy không hề đùa khi dùng từ chứa đầy. Những chiếc chai thủy tinh xếp đầy mọi ngăn của tủ lạnh, soda với đầy đủ mọi hương vị mà chúng ta có thể tưởng tượng ra. “Kẹo bông?” Tôi nhăn mũi. “Lê gai? Thịt xông khói và ớt Jalepeno?”
“Anh lên sáu thì Gray được sinh ra,” Nash nói, như thể đó là một lời giải thích. “Ông già đã tiết lộ căn phòng này vào ngày em trai nhỏ của anh về nhà.” Anh ấy vặn nắp một chai soda màu xanh lá cây đáng ngờ và uống một ngụm. “Anh bảy tuổi thì có Jamie, tám tuổi rưỡi thì có Xander.” Anh ấy ngừng lại, như thể đang cân nhắc giá trị của tôi với tư cách là khán giả của mình. “Bác Zara và người chồng đầu tiên của bác ấy gặp khó khăn trong việc thụ thai. Skye rời đi trong vài tháng thì lại mang thai lần nữa. Rửa, rửa sạch, rồi lại lặp lại như thế.”
Đây có lẽ là câu chuyện lộn xộn nhất mà tôi từng nghe.
“Em muốn một chai không?” Nash hỏi, gật đầu về phía tủ lạnh.
Tôi muốn lấy khoảng mười chai trong số chúng nhưng cuối cùng quyết định chọn Bánh quy và Kem. Tôi liếc nhìn Oren, người đóng vai trò cái bóng câm lặng của tôi từ nãy đến giờ. Ông ấy không hề đưa ra dấu hiệu cảnh báo nào về việc tôi không nên uống rượu, nên tôi vặn nắp chai và uống một ngụm.
“Thư viện?” Tôi nhắc Nash.
“Gần đến rồi.” Nash đẩy cánh cửa dẫn sang phòng bên cạnh. “Phòng trò chơi.”
Ở giữa căn phòng có bốn cái bàn. Một hình chữ nhật, một hình vuông, một hình bầu dục và một hình tròn. Tất cả đều màu đen. Phần còn lại của căn phòng - tường, sàn và các kệ - đều màu trắng. Các kệ được đóng vào ba trong bốn bức tường của căn phòng.
Không phải kệ sách, tôi nhận định. Chúng chứa các trò chơi. Hàng trăm, có thể là hàng nghìn trò chơi bàn cờ. Không thể cưỡng lại, tôi bước đến kệ gần nhất và lướt các ngón tay của mình lên những chiếc hộp. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghe đến tên của hầu hết các trò chơi ở đây.
Nash nhẹ nhàng nói. “Ông già có chút máu sưu tập.”
Tôi đã rất kinh ngạc. Mẹ tôi và tôi đã dành biết bao buổi chiều cùng nhau để chơi các trò chơi bàn cờ được bán giảm giá? Truyền thống trong các ngày mưa của mẹ con tôi là mở ba hoặc bốn trò chơi, rồi chuyển chúng thành một trò chơi lớn. Nhưng căn phòng này? Có những trò chơi đến từ khắp nơi trên thế giới. Một nửa trong số chúng còn không có chữ tiếng Anh được ghi trên hộp. Tôi chợt hình dung ra cảnh bốn anh em nhà Hawthorne ngồi quây quần quanh một trong những chiếc bàn này. Cười khúc khích. Nói chuyện phiếm. Ganh đua với nhau. Đấu vật để kiểm soát - có thể theo nghĩa đen.
Tôi đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Tôi đến đây để tìm Davenport - manh mối tiếp theo. Đó là trò chơi hiện tại - không phải bất cứ trò chơi nào đang được giữ trong những chiếc hộp này. “Thư viện?” Tôi hỏi Nash, cố kéo ánh mắt ra khỏi đống trò chơi.
Anh ấy gật đầu về phía cuối phòng - một bức tường không có trò chơi bàn cờ. Cũng không có cửa. Thay vào đó, có một cột lửa và thứ gì đó giống như đáy của một loại máng trượt. Một chiếc cầu trượt ư?
“Thư viện ở đâu?” Tôi hỏi.
Nash đến đứng cạnh cột lửa và nghiêng đầu về phía trần nhà. “Trên đó.”
Pinbal là dạng trò chơi ăn tiền xu mà người chơi ghi điểm bằng cách điều khiển một hay nhiều quả bóng sắt trên sân chơi bên trong một tủ kính gọi là máy pinball.