Chương 29
Libby đến tìm tôi ngay sau khi tôi vừa trở về phòng. Chị ấy đang cầm một đống đồ điện tử trên tay. “Alisa nói chị nên mua vài thứ cho em. Cô ấy bảo em chẳng chịu mua gì cho bản thân cả.”
“Em không có thời gian.” Tôi kiệt sức, quá choáng ngợp và đã đến ngưỡng chỉ nghĩ đến những thứ từng xảy ra kể từ khi tôi chuyển vào Nhà Hawthorne tới nay.
Bao gồm cả Emily.
“May cho em đấy,” Libby trả lời. “Chị chẳng có gì ngoài thời gian.” Chị ấy có vẻ không quá hài lòng về điều đó, nhưng trước khi tôi có thể thăm dò thêm, chị ấy đã bắt đầu đặt mọi thứ lên bàn tôi. “Máy tính xách tay mới. Máy tính bảng. Thiết bị đọc sách điện tử chứa đầy tiểu thuyết lãng mạn, phòng khi em cần thoát ly thực tại một chút.”
“Chị nhìn xung quanh nơi này xem,” tôi đáp. “Cuộc sống của em bây giờ đã xa rời thực tế lắm rồi.”
Libby cười toe toét khi nghe tôi nói vậy. “Em xem qua phòng tập thể dục chưa?” Chị ấy hỏi tôi, sự thán phục thể hiện rõ trong giọng nói của chị ấy. “Hoặc nhà bếp của đầu bếp?”
“Chưa ạ.” Ánh mắt tôi bất chợt nhìn vào lò sưởi, và tôi thấy mình đang lắng nghe, tự hỏi có ai ở sau đó không? Cô sẽ không trụ được trong ngôi nhà này đến một tháng đâu. Tôi không nghĩ Grayson có ý đe doạ tôi về mặt thể xác, và Oren rõ ràng đã không hề phản ứng như thể mạng sống của tôi đang bị đe dọa. Tuy nhiên, tôi vẫn rùng mình khi nghĩ lại.
“Ave? Có một thứ chị phải cho em xem.” Liby cầm chiếc máy tính bảng mới của tôi lên. “Lưu ý là nếu em muỗn hét lên thì cứ việc nhé.”
“Tại sao em lại phải...” Tôi ngừng lại giữa chừng khi thấy thứ mà chị ấy vừa mở. Là một đoạn video của Drake.
Anh ta đang đứng cạnh một phóng viên. Nhìn mái tóc được chải chuốt bóng lộn của anh ta là tôi biết cuộc phỏng vấn này cũng chẳng có gì là bất ngờ rồi. Dòng chú thích chạy trên màn hình: Bạn của gia đình Grambs.
“Avery luôn cô độc,” Drake nói. “Em ấy không có bạn.”
Tôi có Max - và tôi cũng chỉ cần thế.
“Tôi không có ý nói con bé là người xấu. Tôi nghĩ con bé là kiểu người muốn được người khác chú ý. Con bé muốn mình trở nên quan trọng. Một cô gái như vậy, và một ông già giàu có...” Giọng nói anh ta nhỏ dần. “Chỉ có thể nói là chắc chắn con bé có vấn đề với cha [1] của nó, con bé thích những người đàn ông lớn tuổi.”
Libby dừng video ở đây.
“Em có thể xem tiếp không?” Tôi hỏi, chỉ tay về phía chiếc máy tính bảng với nỗi đau trong tim - và có lẽ toát ra từ cả đôi mắt của mình nữa.
“Đó là phần tệ nhất rồi,” Libby đảm bảo với tôi. “Em có muốn hét lên không?”
Không phải với chị. Tôi với lấy chiếc máy tính bảng và lướt qua những video liên quan - tất cả đều là những bài phỏng vấn hoặc nêu cảm nghĩ về tôi. Những bạn học cũ. Đồng nghiệp. Mẹ của Libby. Tôi phớt lờ mọi bài phỏng vấn cho đến khi nhìn thấy một bài mà tôi không thể bỏ qua. Nó được đặt tiêu đề rất đơn giản: Skye Hawthorne và Zara Hawthorne-Calligaris.
Hai người họ đứng sau một cái bục, nơi có vẻ như là một cuộc họp báo nào đấy - quá đủ để bác bỏ khẳng định của Grayson rằng mẹ anh ấy đã không rời khỏi phòng trong suốt nhiều ngày.
“Cha của chúng tôi là một người đàn ông tuyệt vời.” Mái tóc của Zara khẽ bay trong làn gió nhẹ. Bà ấy không thể hiện chút biểu cảm nào. “Ông ấy là một doanh nhân có những đóng góp mang tính cách mạng, một nhà từ thiện có một không hai, một người đàn ông luôn coi trọng gia đình của mình hơn tất thảy.” Bà ấy nắm lấy tay của Skye. “Mặc dù chúng tôi rất đau buồn trước sự ra đi của ông, nhưng chúng tôi đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không để thành tựu cả đời của ông ra đi cùng. Quỹ Hawthorne vẫn sẽ tiếp tục hoạt động. Các khoản đầu tư của cha tôi cũng sẽ không có thay đổi nào đột ngột. Mặc dù chúng tôi không thể đưa ra ý kiến về những tính chất pháp lý phức tạp của tình hình hiện tại, nhưng tôi có thể đảm bảo với các bạn rằng chúng tôi vẫn đang làm việc với các cơ quan có thẩm quyền, các chuyên gia về lạm dụng người cao tuổi cùng một nhóm các chuyên gia y tế và pháp lý để giải quyết tận gốc vấn đề này.” Nói đoạn bà quay sang Skye, người có đôi mắt đẫm lệ - hoàn hảo, đẹp như tranh vẽ, đẹp đến đau lòng.
“Đối với chúng tôi, cha như một người hùng,” Zara tuyên bố. “Chúng tôi sẽ không để ông ấy mất đi rồi mà vẫn bị buộc phải trở thành nạn nhân. Vì mục tiêu đó, chúng tôi sẽ cung cấp cho báo chí kết quả xét nghiệm gen chứng minh chắc chắn rằng, trái ngược với những cáo buộc và suy đoán mang tính bôi nhọ được lan truyền trên những tờ báo lá cải, Avery Grambs không phải kết quả của sự si mê từ phía bố chúng tôi, người vẫn luôn chung thủy với người vợ dấu yêu, mẹ của chúng tôi, trong suốt cuộc hôn nhân của họ. Bản thân gia đình chúng tôi cũng cảm thấy hoang mang trước những sự kiện xảy ra gần đây như tất cả các bạn, nhưng những chuỗi gen không thể nói dối. Dù cô gái này là ai, cô ấy chắc chắn không phải là người của nhà Hawthorne.”
Đoạn video dừng tại đó. Tôi như chết lặng, nghĩ lại lời nói như cứa vào tim của Grayson trước khi anh ấy rời đi. Tôi thậm chí còn tính cược tiền chuyện cô sẽ bỏ đi trong vòng một tuần nữa kìa.
“Chuyên gia về lạm dụng người cao tuổi?” Libby thất kinh thốt lên.
“Và các cơ quan có thẩm quyền,” tôi bổ sung. “Thêm một nhóm các chuyên gia y tế nữa. Có thể bà ấy không nói thẳng ra là em đang bị điều tra vì tội lừa dối một ông lão mắc chứng mất trí nhớ, nhưng chắc chắn ý bà ấy là thế đấy.”
“Bà ấy không thể làm vậy được” Libby có vẻ rất tức giận - cô gái có mái tóc đuôi ngựa màu xanh lam, một quả bóng đang giận dữ có vẻ ngoài Gothic. “Bà ấy không thể muốn nói gì thì nói được. Gọi Alisa ngay. Em có luật sư mà!”
Những gì tôi đang có lúc này là cơn đau đầu. Chuyện này không nằm ngoài dự đoán. Bị mất một khối tài sản lớn như vậy, điều này là không thể tránh khỏi. Oren đã cảnh báo tôi rằng những người phụ nữ trong gia đình này sẽ truy đuổi tôi ra toà.
“Em sẽ gọi Alisa vào ngày mai,” tôi nói với Libby. “Còn bây giờ thì em cần đi ngủ.”
Daddy isues (hay father complex): Những người có vấn đề này thường là phụ nữ, những người không có bố hoặc có mối quan hệ không tốt với bố của mình. Họ thường không tin tưởng và căm ghét đàn ông. Một số người thì lại thích yêu những người đàn ông lớn tuổi vì họ muốn có cảm giác được che chở và bao bọc, những thứ mà họ đã không nhận được từ bố của mình.