Chương 51
Đêm ấy, để chào mừng Thea ghé thăm, bà Laughlin đã làm món thịt bò nướng tan chảy trong miệng. Khoai tây nghiền tỏi cực khoái. Măng tây nướng, bông cải xanh và ba loại kem cháy tráng miệng khác nhau.
Tôi không thể kìm được cảm giác rằng rõ ràng bà Laughlin đã dồn hết sức lực của mình để phục vụ Thea, chứ không phải tôi.
Cố gắng không tỏ ra nhỏ nhen, tôi ngồi xuống thưởng thức bữa tối trang trọng trong “phòng ăn”, nơi đáng lẽ ra nên được gọi là phòng tiệc. Chiếc bàn lớn được dọn chỗ cho mười một người. Tôi thầm lên danh sách những người tham gia vào bữa tiệc gia đình nho nhỏ này:
Bốn anh em nhà Hawthorne. Skye. Zara và Constantine. Thea. Libby. Nan. Và tôi.
Zara cất lời, giọng bà ấy dễ chịu đến khó tin. “Thea, môn khúc côn cầu thế nào?”
“Chúng cháu bất bại trong mùa giải này.” Thea quay sang tôi. “Cậu đã quyết định chơi môn thể thao nào chưa, Avery?” Tôi cố gắng cưỡng lại ý muốn khịt mũi, nhưng gần như không kịp nữa rồi. “Tớ không chơi thể thao.”
“Tất cả mọi học sinh ở Trung học Heights đều chơi một môn thể thao,” Xander thông báo, trước khi nhét đầy miệng món thịt bò nướng. Mắt cậu ta trợn lên vì sung sướng khi nhai. “Nó là một yêu cầu thực sự, không phải sản phẩm từ trí tưởng tượng oán thù đầy thú vị của Thea đâu.”
“Xander,” Nash cảnh cáo.
“Em nói cô ấy đầy thù hận thú vị mà,” Xander ngây thơ đáp.
Thea đáp trả cậu ấy với nụ cười xinh đẹp phương nam. “Nếu tớ là con trai, người ta sẽ nói rằng tớ tham vọng.”
“Thea.” Constantine cau mày với cô ấy.
“Được thôi.” Thea dùng khăn ăn chấm môi mình. “Không có nữ quyền trên bàn ăn.”
Lần này, tôi không thể ngăn mình khịt mũi nữa. Một điểm cho Thea.
“Nâng ly chúc mừng nào.” Skye đột ngột tuyên bố, giơ ly rượu lên và luyến láy từng từ; rõ ràng rằng bà ấy đã say.
“Skye thân yêu!” Nan nói chắc nịch. “Cháu tính đi ngủ chưa?”
Skye nhắc lại lần nữa, ly rượu vẫn được nâng cao. “Nâng ly chúc mừng Avery!”
Lần đầu tiên bà ấy gọi đúng tên của tôi. Tôi chờ đợi máy chém hạ xuống, nhưng Skye không nói thêm gì nữa. Zara cũng nâng ly của bà ấy lên. Rồi dần dần, từng người từng người một cũng nâng ly lên chúc mừng.
Tất cả mọi người có mặt trong căn phòng này có lẽ đều đã nhận được thông điệp: sẽ chẳng có gì tốt đẹp đến với họ nếu dám thách thức bản di chúc. Tôi có thể là kẻ thù - nhưng đồng thời cũng là kẻ nắm giữ tiền trong tay.
Đó có phải lý do Zara mang Thea đến đây không? Để tiếp cận tôi? Đó có phải lý do bà ấy để tôi một mình ở trụ sở quỹ với Grayson?
“Chúc mừng em, Người thừa kế.” Jameson đang ngồi bên trái tôi thì thầm lời chúc tụng. Tôi quay sang nhìn anh. Từ tối hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa có lúc nào gặp được anh. Tôi khá chắc rằng anh ấy đã trốn học. Tôi tự hỏi liệu có phải anh ấy đã dành cả ngày để thám hiểm Rừng Đen, tìm kiếm manh mối tiếp theo mà không có tôi không.
“Nâng ly vì Emily,” Thea đột ngột nói chen vào, nâng ly của mình lên cao, mắt nhìn thẳng vào Jameson. “Mong cậu ấy an nghỉ.”
Jameson hạ ly của mình xuống. Anh thô bạo đẩy ghế ra xa khỏi bàn. Xa hơn ở phía bên kia, những ngón tay của Grayson đang siết chặt cổ ly của mình, các khớp ngón tay đã trở nên trắng bệch.
“Theadora!” Constantine rít lên.
Thea đã uống một ly và đang khoác lên vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhất quả đất. “Gì cơ ạ?”
♟
Tôi thực sự muốn đi theo Jameson, nhưng vẫn ráng chờ vài phút rồi mới đứng lên cáo lỗi. Như vậy thì không ai có thể biết được chính xác tôi sẽ đi đâu.
Trong tiền sảnh, tôi ấn tay mình vào các mảng tường, chạm vào theo trình tự được thiết kế để mở cánh cửa tủ quần áo. Tôi cần áo khoác nếu có ý định xông vào Rừng Đen. Tôi chắc chắn đó là nơi Jameson đến.
Khi tay tôi móc vào móc áo, một giọng nói vang lên từ phía sau. “Anh sẽ không hỏi em Jameson đang làm gì. Em đang làm gì.”
Tôi quay lại đối mặt với Grayson. “Anh sẽ không hỏi em...” Tôi lặp lại, nhìn vào quai hàm và đôi mắt màu bạc từng trải của anh. “Bởi vì anh đã biết hết rồi.”
“Đêm qua anh đã ở đó. Chỗ cây cầu.” Giọng điệu của Grayson có góc cạnh - không quá gai góc, nhưng sắc như dao. “Sáng nay, anh đã đến xem Di chúc Đỏ.”
“Em vẫn đang cầm dụng cụ giải mã.” Tôi chỉ ra, cố gắng không suy nghĩ về việc anh ấy đã nhìn thấy em trai mình và tôi ở chỗ cây cầu và có vẻ không hài lòng về chuyện đó.
Grayson nhún vai, vai của anh ấy kéo sát vào tấm áo vest. “Axetat đỏ dễ kiếm lắm.”
Nếu anh ấy đã xem Di chúc Đỏ thì tức là anh ấy cũng biết tên đệm của họ là manh mối. Tôi băn khoăn không biết anh ấy có lập tức nghĩ đến bố của họ không. Không biết chuyện này có làm anh ấy đau lòng như Jameson không.
“Đêm qua anh đã ở đó,” tôi nói, lặp lại những gì anh ấy đã nói với tôi. “Chỗ cây cầu.” Anh ấy đã nhìn thấy được những gì? Anh ấy đã biết được đến đâu?
Anh ấy nghĩ gì khi Jameson và tôi chạm vào nhau?
“Westbrook. Davenport. Winchester. Blackwood.” Grayson tiến một bước về phía tôi. “Chúng đều là tên họ, nhưng cũng là từ chỉ địa điểm. Anh đã tìm thấy manh mối trên cầu sau khi em và em trai anh đi về.”
Anh ấy đã theo dõi chúng tôi. Anh ấy cũng tìm thấy thứ mà chúng tôi tìm thấy.
“Anh muốn gì, Grayson?”
Anh ấy nhẹ nhàng cảnh báo. “Nếu em thông minh, em nên tránh xa Jameson. Tránh xa trò chơi này.” Anh ấy nhìn xuống. “Tránh xa anh.” Cảm xúc lướt nhẹ qua nét mặt của anh ấy, nhưng anh ấy đã che giấu nó đi trước khi tôi kịp nhận ra anh ấy đang cảm thấy gì. “Thea nói đúng.” Anh ấy dứt khoát, quay lưng lại với tôi - tránh xa tôi. “Gia đình này, chúng tôi phá hủy mọi thứ chúng tôi chạm vào.”