← Quay lại trang sách

Chương 71

Sau buổi học của tôi với Landon, cô ấy thả tôi về phòng ngủ, nơi nhóm tạo dựng phong cách cho tôi đang đợi. Đáng lẽ tôi đã có thể bảo với họ rằng tôi sẽ không đến dự bữa tiệc tối nay, nhưng Landon đã khiến tôi phải suy nghĩ: Việc tôi không đi sẽ truyền tải thông điệp gì?

Tôi sợ hãi ư? Rằng tôi đang trốn tránh hay che giấu điều gì đó? Hay người ta sẽ nghĩ Libby có tội?

Chị ấy không có tội. Đó là điều mà tôi luôn tự nói với bản thân hết lần này tới lần khác. Tôi đang làm tóc và trang điểm được nửa chừng thì Libby bước vào phòng ngủ của tôi. Cơ bụng tôi quặn thắt, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Khuôn mặt chị ấy loang lổ vết trang điểm. Chị ấy đã khóc.

Chị ấy không làm gì sai cả. Chị ấy không hề làm gì sai. Libby do dự ba đến bốn giây, rồi mình về phía tôi và ôm tôi - cái ôm lớn nhất, chặt nhất trong đời. “Chị xin lỗi. Chị rất, rất xin lỗi.”

Đã có một khoảnh khắc - chính xác là một khoảnh khắc - máu trong người tôi lạnh ngắt.

“Lẽ ra chị nên chặn anh ta,” Libby tiếp tục. “Nhưng thay vì thế, chị chỉ ném điện thoại vào máy xay. Và rồi chị bật máy xay lên.”

Chị ấy không xin lỗi vì đã giúp đỡ và tiếp tay cho Drake. Chị ấy xin lỗi vì đã không chặn số của anh ta. Vì đã tranh cãi với tôi khi tôi cần chị ấy.

Tôi cúi đầu và ngay lập tức bị một loạt các bàn tay xông tới nâng cằm tôi lên, bởi vì các nhà tạo mẫu vẫn đang tiếp tục với công việc của họ.

“Hãy nói gì đó đi,” Libby nói với tôi.

Tôi muốn nói với chị ấy rằng tôi tin chị ấy, nhưng kể cả có nói ra những lời này thì vẫn có cảm giác bị phản bội, giống như một sự thừa nhận mà cho đến giờ tôi không thực sự chắc chắn. “Chị sẽ cần một chiếc điện thoại mới,” tôi nói.

Libby cố rặn ra một nụ cười. “Chúng ta cũng sẽ cần một cái máy xay mới nữa.” Chị ấy dùng tay phải quẹt ngang qua mắt.

“Không được chảy nước mắt!” Người đàn ông đang trang điểm cho tôi quát lên. Ông ấy quát tôi, chứ không phải Libby, nhưng chị ấy cũng bất giác ngồi thẳng lên ngay ngắn. “Em muốn trông giống như bức hình chúng tôi đưa, phải không?” Người đàn ông hỏi tôi, hung hăng vuốt một ít keo bọt tạo kiểu lên tóc tôi.

“Chắc chắn rồi ạ,” tôi đáp. “Gì cũng được.” Nếu Alisa đã đưa cho họ bức hình thì tức là tôi bớt đi được một việc phải suy nghĩ, một quyết định phải đưa ra.

Giống như câu hỏi trị giá hàng tỷ đô-la hiện tại: Nếu Drake bắn tôi và Libby không đưa anh ta vào trong khu nhà, vậy thì ai là người đã làm chuyện đó?

Một giờ sau, tôi đứng đối diện với gương. Các nhà tạo mẫu đã tết tóc cho tôi, nhưng nó không chỉ đơn giản là một bím tóc. Họ đã chia tóc tôi thành hai nửa và chia mỗi nửa thành ba phần nữa. Mỗi phần ba lại được chia đôi và nửa này quấn xung quanh nửa kia, khiến cho tóc tôi trông giống như một sợi dây chừng xoắn ốc. Những chiếc chun buộc tóc nhỏ xíu, trong suốt và một lượng cực kỳ nhiều keo xịt tóc giúp giữ cho các lọn tóc không bị xổ tung khi họ bắt đầu tết tóc kiểu Pháp cho mỗi bên. Tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra sau đấy, ngoài một sự thật là tôi đau muốn chết đi sống lại và phải cần đến cả bốn tay của nhà tạo mẫu thêm cả tay của Libby nữa mới xong được. Bím tóc cuối cùng quấn quanh đầu tôi, ôm lấy một bên mặt. Những chiếc chun tóc nhiều màu, làm nổi bật những phần tóc tối và những sợi vàng tự nhiên trên mái tóc nâu khói của tôi. Hiệu ứng mà nó mang lại giống như thôi miên, tôi chưa bao giờ từng thấy thứ gì như thế.

Lớp trang điểm đơn giản hơn - tự nhiên và tươi tắn, không quá nổi bật, trừ đôi mắt. Tôi không biết họ đã sử dụng phép thuật phù thủy nào, nhưng đôi mắt viền than của tôi trông to gấp đôi bình thường và có màu xanh lục - một màu xanh lục thực sự, với những đốm vàng nhiều hơn nâu.

“Và tuyệt tác...” Một trong số các nhà tạo mẫu đeo một chiếc vòng lên trên cổ tôi. “Vàng trắng cùng ba viên ngọc lục bảo.”

Những viên trang sức có kích cỡ bằng móng tay cái của tôi.

“Trông em đẹp quá,” Libby thốt lên.

Tôi trông chẳng giống mình chút nào. Trông tôi giống một người sẽ đi dự vũ hội, trong khi tôi vẫn chưa quyết định có tham dự buổi tiệc này hay không. Libby là lý do khiến tôi tiếp tục tiến lên và không chịu đầu hàng.

Nếu thời điểm để tôi điều khiển câu chuyện có tồn tại thì bây giờ chính là lúc ấy.