← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21 DAENERYS

Khi trận chiến kết thúc, Dany cưỡi con Bạc qua cánh đồng đầy xác chết. Những nữ tì và những người đàn ông trong khas vừa đi sau vừa cười đùa với nhau.

Vó ngựa Dothraki đã cày tung đất đai và dày xéo lên những cánh đòng lúa mạch đen và cây đậu lăng, trong khi những lưỡi arakh và mũi tên cắm xuống đất trông như một cánh đồng đỏ máu khủng khiếp. Những con ngựa đang hấp hối ngẩng đầu hí từng chặp. Những người bị thương rên rỉ cầu xin. Jaqqa rhan, những người thi hành bản án nhân từ đi giữa họ, trên tay lăm lăm những lưỡi rìu nặng nề, chém bay đầu cả người chết lẫn người sống. Sau đó họ sẽ cho các bé gái đi rút tên từ những xác chết và cho vào giỏ. Cuối cùng những con chó gầy đói, chưa bao giờ rời xa khalasar, sẽ đi đánh hơi, và xử lý phần còn lại.

Lũ cừu là những sinh vật chết đầu tiên. Có hàng ngàn con ruồi đen kịt bu lấy đống xác chết. Dany biết, các kỵ sĩ của Khal Ogo đã làm điều đó; không một người nào trong khalasar của Drogo lại điên khùng đi phí phạm tên vào lũ cừu khi chưa giết chết gã chăn cừu.

Thị trấn chìm trong biển lửa, những cột khói đen cuồn cuộn bốc lên trên bầu trời xanh thẳm. Bên dưới những bức tường bùn khô vỡ nát, những kỵ sĩ phi ngựa qua lại, quật dây da buộc những người còn sống sót đi khỏi đống đổ nát đang bốc khói. Những người phụ nữ và trẻ con thuộc khalasar của Ogo đi với vẻ hiên ngang dù đã chiến bại và chịu cảnh nô lệ; giờ họ là nô lê, nhưng dường như họ không biết sợ. Họ khác với những người dân trong các trấn. Dany thương họ; cô biết cảm giác sợ hãi là thế nào. Những người mẹ đi nghiêng ngả với bộ mặt vô hồn trống rỗng, tay nắm lấy bàn tay đứa con sụt sùi khóc. Những người còn sống sót chỉ có vài người đàn ông: tàn tật, hèn nhát hoặc già cả.

Ser Jorah kể người của đất nước này gọi mình là Lhazareen, nhưng người Dothraki gọi họ là haesh raki, tộc Cừu. Dany từng nhầm họ là người Dothraki, vì họ cũng mang nước da màu đồng và mắt hình quả hạnh nhân. Giờ trông họ thật lạ lẫm với khuôn mặt to bè và mái tóc đen ngắn tủn quái dị. Họ là những người chăn cừu, ăn chay và Khal Drogo nói họ thuộc về phía nam khúc sông. Cỏ ở biển Dothraki không dành cho cừu.

Dany thấy một cậu bé nhảy lên và chạy ra chỗ dòng sông. Một kỵ sĩ chặn cậu ta và quất roi bắt trở lại, những người khác đấm đá, quật roi vào mặt và chạy đuổi theo. Một người phi ngựa đẳng sau, quất roi vào mông cậu bé tới khi máu đỏ chảy khắp xuống đùi. Một người khác quất vào mắt cá chân khiến cậu ta ngã sấp. Cuối cùng, khi cậu bé chỉ còn có thể nằm co quắp trên mặt đất, họ đâm ra chán và bắn tên vào lưng cậu bé.

Ser Jorah đón cô ở ngoài cổng thành tan hoang. Ông mặc áo khoác xanh lục sậm bên ngoài áo giáp. Găng sắt, xà cạp và mũ trụ đều làm bằng thép xám sậm. Người Dothraki cứ trêu ông là đồ hèn vì ông mặc giáp, nhưng hiệp sĩ đã nhổ thẳng vào mặt họ và bừng bừng tức giận, ông vung thanh trường kiếm đối chọi với arakh, và tay kỵ sĩ to mồm nhất đã bị bỏ lại cho tới chết vì cạn máu.

Ser Jorah nâng tấm bảo vệ mũ trụ lên khi tới noi. "Khal đang đợi người trong trấn."

"Drogo không sao chứ?"

"Bị một vài vết thương," Ser Jorah nói, "nhưng không nghiêm trọng. Hôm nay ngài đã giết chết hai khal. Đầu tiên là Khal Ogo, sau đó là con trai Fogo, người đã trở thành khal sau khi Ogo chết. Những kỵ sĩ tâm phúc đã cắt hết những cái chuông trên tóc họ, và giờ mỗi bước chần Khal Drogo đi, tiếng chuông lại kêu to hơn trước."

, Ogo và con trai đã ngồi cùng chàng trong bữa tiệc đặt tên con trai, vào ngày anh Viserys bị đội vương miện vàng, nhưng đó là chuyện ở Vaes Dothrak, bên dưới Núi Mẹ, nơi các kỵ sĩ đều là anh em và mọi tranh chấp đều bị gạt sang một bên. Chuyện sẽ khác ở ngoài thảo nguyên. Khalasar của Ogo đang tấn công thị trấn thì Drogo đuổi kịp. Cô không biết tộc Cừu nghĩ gì, khi lần đầu tiên thấy ngựa đạp đổ tường. Có lẽ một vài người trẻ tuổi và ngu ngốc vẫn tưởng rằng thần thánh đã nghe thấy lời cầu nguyện trong cơn tuyệt vọng của họ và đang tới giải cứu họ.

Bên kia đường, một cô gái không lớn hơn Dany là bao đang sụt sùi khóc khi một kỵ sĩ xô cô ngã xuống đống xác chết, mặt úp xuống và thô bạo cưỡng đoạt. Những kỵ sĩ khác xuống ngựa đợi lượt. Đó là một dạng giải thoát người Dothraki ban cho tộc Cừu.

Mình mang dòng máu của rồng, Daenerys Targaryen tự nhủ khi quay mặt đi. Cô mím môi và lên tinh thần đi về cổng.

"Hầu hết các kỵ sĩ của Ogo đã bỏ chạy," Ser Jorah nói. "Nhưng, chúng ta vẫn bắt được mười ngàn tù binh."

"Nô lệ," Dany nghĩ. Khal Drogo chắc chắn sẽ thả họ trôi sông tới một trong những thị trấn thuộc vịnh Buôn Nô Lệ. Cô muốn khóc nhưng tự nhủ phải mạnh mẽ lên. Đây là chiến tranh, chiến tranh phải như thế, đây là cái giá để có được Ngai Sốt.

"Tôi đã nói với khal hãy bán họ cho Meereen," Ser Jorah nói. "Họ sẽ trả giá cao hơn cái giá ngài bán nô lệ ở chợ trời. Illyrio viết thư rằng năm ngoái họ gặp dịch bệnh, vì thế những nhà thổ sẽ trả giá gấp đôi cho những thiếu nữ khỏe mạnh, và gấp ba cho những bé trai dưới mười tuổi. Nếu có đủ trẻ sống sót trong chuyến đi, chúng ta sẽ có đủ tiền mua số thuyền cần thiết, và thuê cả người chèo thuyền nữa."

Đằng sau họ, cô gái đang bị hãm hiếp nức nở kêu lên từng chặp, từng chặp không ngớt. Bàn tay Dany nắm chặt lấy cương ngựa và ghìm lại. "Bảo họ dừng lại," cô ra lệnh cho Ser Jorah.

"Thưa khaleesi?" hiệp sĩ có vẻ bối rối.

"Ông nghe rồi đấy," cô nói. "Bảo họ dừng lại" Cô nói với khas bẳng tiếng Dothraki thô ráp. "Jhogo, Quaro, các ngươi giúp Ser Jorah. Ta không muốn thấy cảnh hãm hiếp quanh đây."

Những chiến binh bối rối nhìn nhau.

Jorah Mormont thúc ngựa tới gần hơn. "Công chúa," ông nói, "người nhân từ, nhưng người không hiểu chuyện rồi. Chuyện phải thế thôi. Những người này đã dám hi sinh tính mạng vì khai. Giờ họ phải được thưởng."

Bên kia đường, cô gái vẫn khóc nức nở, cái giọng cao lanh lảnh của cô nghe khá lạ tai với Dany. Người đầu tiên đã thỏa mãn và gã thứ hai thay chỗ hẳn.

"Cô ta là một ả cừu," Quaro nói bằng tiếng Dothraki. "Cô ta chẳng là gì, thưa khaleesi. Những người kỵ sĩ đang ban vinh dự cho cô ta. Ai chẳng biết Người Cừu ngủ với cừu."

"Ai chẳng biết," nữ tì Irri nhắc lại.

"Ai chẳng biết," Jhogo, đang ngồi trên con ngựa xám được Drogo ban thưởng tỏ ý đồng tình. "Nếu tiếng kêu của ả làm phiền khaleesi, Jhogo sẽ mang lưỡi ả lại cho người." Anh ta rút arakh ra.

"Ta không muốn cô ta bị tổn hại," Dany nói. "Ta muốn cô ta. Làm theo lời ta, không Khal Drogo sẽ biết lý do vì sao."

"Vâng, thưa khaleesi," Jhogo trả lời và thúc ngựa tới. Quaro và những người khác theo sau, tiếng chuông trên tóc họ vang khe khẽ.

"Đi cùng họ," cô ra lệnh cho Ser Jorah.

"Tuân lệnh." Hiệp sĩ tò mò nhìn cô. "Thực sự người càng lúc càng giống anh trai người."

"Viserys ư?" Cô không hiểu.

"Không," ông trả lời. "Rhaegar cơ." Ông phi ngựa đi mất.

Dany nghe tiếng Jhogo quát. Những tay hiếp dâm cười nhạo anh. Một người quát lại. Thanh arakh của anh vung lên, và đầu hẳn lìa khỏi cổ. Tiếng cười chuyển thành tiếng chửi rủa khi những kỵ sĩ kia lấy vũ khí, nhưng lúc đó Quaro và Aggo cùng Rakharo đã ở đó. Cô thấy Aggo chỉ về phía cô đang ngồi trên lưng con Bạc. Những kỵ sĩ nhìn cô bằng đôi mắt đen lạnh lùng. Một người nhổ nước bọt. Người kia lầm bầm gì đó và leo lên ngựa.

Trong suốt lúc đó gã ở trên cô gái cừu vẫn tiếp tục làm tình, tận hưởng khoái lạc đến nỗi không để ý tới mọi chuyện xung quanh. Ser Jorah xuống ngựa và dùng một bàn tay đeo găng sắt đẩy hắn ra. Gã người Dothraki loạng choạng ngã xuống bùn, hắn nhảy dựng dậy với con dao trên tay nhưng gục chết ngay khi mũi tên của Aggo bẳn trúng họng. Mormont đẩy cô gái khỏi đống xác chết và bọc cô lại hằng chiếc áo choàng lấm tấm máu của ông. Ông dẫn cô sang bên đường với Dany. "Người muốn làm gì với cô ta?"

Cô gái đang run rẩy, mắt mở to sợ hãi. Tóc cô ta bê bết máu. "Doreah, kiểm tra vết thương cho cô ta. Trông chị không giống kỵ sĩ, và có lẽ cô ta sẽ không sợ chị. Những người khác, đi theo ta." Cô thúc con Bạc đi qua cổng gỗ đã bị phá hỏng.

Trong trấn còn kinh khủng hơn. Rất nhiều ngôi nhà đang cháy. Và jaqqa rhan đang làm công việc ghê tởm của họ. Những xác chết không đầu chất đầy lề đường hẹp, uốn lượn. Họ đi qua những người phụ nữ bị hãm hiếp. Mỗi lần như thế Dany đều ghìm cương ngựa lại, cử khas để kết thúc và tuyên bố nạn nhân là nô lệ của cô. Một trong số họ, một người phụ nữ đẫy đà, mũi tẹt độ tuổi bốn mươi đã chúc phúc cho Dany bằng tiếng phổ thông, nhưng những người khác chỉ giương đôi mắt đen vô hồn nhìn cô. Cô buồn bã nhận ra rằng, họ đều nghi ngờ cô; họ sợ cô cứu họ để rồi lại đẩy họ vào một định mệnh tồi tệ hơn.

"Người không thể sở hữu tất cả được," Ser Jorah nói khi họ dừng lại lần thứ tư, trong khi những chiến binh kéo những người nô lệ mới đi sau cô.

"Ta là khaleesi, người thừa kế Bảy Phụ Quốc, trong huyết quản ta là dòng máu của Rồng," Dany nhắc nhở ông. "Ông không có quyền bảo ta không thể làm gì." Ở bên kia thành phố, một tòa nhà đổ sụp trong tro tàn và lửa, và cô nghe có những tiếng thét và khóc lóc từ xa xa của những đứa bé đang trong cơn sợ hãi vọng lại.

Họ tìm thấy Khal Drogo ngồi trong một ngôi đền vuông vắn không cửa sổ, tường đắp bằng bùn dày và mái vòm tròn tròn trông như một củ hành màu nâu cỡ bự. Bên cạnh chàng là một cột đầu người phải cao hơn chàng. Một trong những mũi tên ngắn của tộc Cừu cắm vào cánh tay chàng và máu đẫm ngực trái chàng như một bức tranh sơn. Ba kỵ sĩ tâm phúc đang đứng bên chàng.

Jhiqui giúp Dany xuống ngựa; khi bụng càng lớn và nặng nề cô càng vụng về hơn. Cô quỳ xuống dưới khal. "Mặt trời của em bị thương rồi kìa." vết arakh cắt rộng nhưng không sầu; đầu ngực trái của chàng bị chém bay mất, một mảng da thịt đỏ au lộ ra và vạt da dính trên ngực chàng như một mảnh giẻ ướt.

"Chỉ là một vết xước do arakh của một kỵ sĩ tâm phúc gây ra thôi, mặt trăng của ta ạ," Khal Drogo nói bằng tiếng phổ thông. "Ta đã giết hẳn và cả Ogo nữa." Chàng quay đầu và những chiếc chuông trên bím tóc chàng rung khe khẽ. "Nàng đang nghe tiếng chuông của Ogo và Fogo của hắn, người đã trở thành khal khi ta giết cha hắn."

"Không ai có thể chống lại mặt trời của em," Dany nói, "cha của con ngựa đực sẽ thống trị cả thế giới."

Một chiến binh phi ngựa tới và nhảy xuống khỏi yên ngựa. Anh ta bực bội xổ một tràng tiếng Dothraki với Haggo khiến Dany không hiểu. Tay kỵ sĩ tâm phúc đô con nhìn cô một cách khó chịu trước khi quay sang khal. "Người này là Mago thuộc khas của Ko Jhaquo. Anh ta nói khaleesi đã cướp chiến lợi phẩm là một cô gái tộc Cừu đáng ra là vật làm tình của anh ta."

Nét mặt Khal Drogo vẫn bình tĩnh và nghiêm nghị, nhưng chàng tò mò nhìn Dany. "Nói thật cho ta nghe, mặt trăng của ta," chàng ra lệnh bằng tiếng Dothraki.

Dany nói cho chàng nghe điều mình làm một cách đơn giản và ngắn gọn bằng tiếng Dothraki để khal có thể hiểu rõ hơn.

Khi cô nói xong, Drogo nhíu mày. "Chiến tranh phải vậy. Giờ đàn bà là nô lệ của chúng ta, nhiệm vụ của chúng là làm chúng ta hài lòng."

"Em sẽ hài lòng nếu họ được an toàn," Dany nói, không biết mình có vượt qua giới hạn không. "Nếu những chiến binh của chàng muốn làm tình với những người phụ nữ đó, hãy làm nhẹ nhàng và lấy họ làm vợ. Hãy cho họ chỗ trong khalasar và để họ sinh con đẻ cái."

Qotho luôn là tay kỵ sĩ tâm phúc độc mồm độc miệng nhất. Chính anh là người cười ầm lên. "Ngựa có sinh con cùng cừu nổi không?"

Có gì đó trong giọng nói của anh ta làm cô nhớ tới Viserys. Dany giận dữ quay sang nhìn. "Rồng vẫn sinh con với ngựa và cừu cũng thế."

Khal Drogo mỉm cười. "Xem nàng đanh đá thế nào kìa!" chàng nói. "Do con trai ta, con ngựa đực sẽ thống trị toàn thế giới, đang thổi lửa trong bụng nàng đây mà. Bình tĩnh đi, Qotho... nếu người mẹ không đốt mông ngươi, con trai sẽ dẫm nát ngươi. Còn ngươi, Mago, im mồm im miệng và tìm con cừu khác đi. Những con kia thuộc về khaleesi của ta." Chàng vươn tay ra cho Daenerys, nhưng vừa giơ tay lên, Drogo đã nhăn mặt vì cơn đau đột ngột và quay đầu đi.

Dany gần như cảm nhận được cơn đau của chàng, vết thương tệ hơn Ser Jorah nói. "Thầy thuốc đâu?" cô hỏi. Khalasar chia làm hai loại: phụ nữ không sinh đẻ được và lũ thái giám chạy việc. Các bà lang lo việc pha chế thuốc và phù chú, thái giám lo việc rèn dao, kim chỉ và đốt củi. "Sao họ không tới thăm bệnh cho khal?"

"Khal đuổi lũ đàn ông không râu tóc đó đi rồi, thưa khaleesi," Cohollo trấn an cô. Dany thấy người kỵ sĩ tâm phúc đó cũng bị thương - một vết cắt sâu ở vai trái.

"Rất nhiều kỵ sĩ bị thương," Khal cứng đầu nói. "Họ cần chữa trị trước. Mũi tên này chỉ như ruồi cắn thôi mà, chắc nó chỉ để lại một vết sẹo mới cho ta khoe với con trai ta thôi."

Dany có thể thấy những thớ thịt ở phần ngực bị mất một mảng da. Máu chảy ra từ nơi mũi tên cắm vào tay chàng. "Khal Drogo không cần chờ đợi," cô tuyên bố. "Jhogo, tìm lũ thái giám và mang chúng tới đây ngay."

"Phu nhân Bạc," giọng phụ nữ đằng sau cô cất lên. "Tôi có thể giúp chữa trị cho Đại Kỵ Sĩ."

Dany quay lại. Người vừa nói là một trong những nô lệ cô vừa thu nhận, người phụ nữ to béo mũi tẹt đã chúc phúc cho cô.

"Khal không cần loại đàn bà ngủ với cừu giúp," Qotho quát. "Aggo, cắt lưỡi ả ta."

Aggo nắm tóc và kề dao vào cổ bà ta.

Dany giơ tay. "Không. Bà ta là của ta. Hãy để bà ta nói."

Aggo hết nhìn cô lại nhìn Qotho. Anh hạ dao xuống.

"Tôi không định làm gì sai cả, thưa các kỵ sĩ dũng mãnh." Người đàn bà đó nói tiếng Dothraki khá tốt. Bộ đồ bà ta mặc trên người từng là thứ vải len tốt nhất và nhẹ nhất, với nhiều họa tiết thêu, nhưng giờ chúng dính đầy bùn đất, máu và tơi tả. Bà ta buộc hết lóp vải áo trên che bộ ngực nặng nề. "Tôi có chút khả năng chữa bệnh."

"Bà là ai?" Dany hỏi.

"Tên tôi là Mirri Maz Duur. Tôi là nữ tư tế của đền thờ này."

"Maegi," 1 Haggo càu nhàu, những ngón tay anh đặt lên thanh arakh. Cái nhìn của anh chứa đựng điều gì đó đen tối. Dany nhớ những câu chuyện kinh khủng mà Jhiqui đã kể cho cô nghe bên bếp lửa. Một maegi có thể ngủ với quỷ và thực hiện tà thuật, họ là những sinh vật độc ác, ghê tởm và không có linh hồn, những kẻ đến với đàn ông trong đêm và hút sinh khí cùng sức mạnh ra khỏi cơ thể họ.

"Tôi là thầy thuốc," Mirri Maz Duuur nói.

"Thầy thuốc cho lũ cừu," Qotho khinh khỉnh. "Hỡi máu mủ của ta, ta ra lệnh giết chết mụ maegi này và đợi người không lông tới."

Dany bỏ qua lời nói của tay kỵ sĩ tâm phúc. Người đàn bà béo tốt, ôn hòa này không giống maegi. "Bà Mirri Maz Duur, bà học y từ đâu?"

"Mẹ tôi cũng là nữ tư tế, bà dạy tôi tất cả những bùa chú và bài hát để làm hài lòng Thần Cừu, bà còn dạy tôi cách tạo ra khói và dấu thom từ lá, rễ cây và quả mọng. Khi tôi còn trẻ và xinh đẹp, tôi cùng đoàn lái buôn tới Asshai gần Vùng Đất Bóng Tối và học phép thuật từ họ. Những con thuyền từ nhiều nơi cập cảng Asshai, vì thế tôi nán lại đó một thời gian dài để học cách chữa bệnh từ những người phương xa. Một ca sĩ của vùng Jogos Nhai đã tặng tôi khúc ca đỡ đẻ, một người phụ nữ du mục giống các vị đây dạy tôi phép thuật của cây cỏ, ngô và ngựa, và một vị học sĩ từ Vương Quốc Hoàng Hôn đã mổ xác và cho tôi xem những bí mật ẩn dưới lóp da."

Ser Jorah Mormont lên tiếng. "Một vị học sĩ ư?"

"Ông ấy bảo tên mình là Marwyn," người phụ nữ trả lời bằng tiếng phổ thông. "Tới từ biển. Bên kia biển. Ông ấy đến tới từ Bảy Phụ Quốc. Vương Quốc Hoàng Hôn. Ở nơi đàn ông sinh ra từ sắt thép và rồng trị vì. Ông ấy dạy tôi những lời này."

"Một học sĩ ở Asshai," Ser Jorah suy tư. "Nói cho tôi nghe, nữ tư tế, Marwyn đeo vòng cổ thế nào?"

"Một sợi xích quá chặt gần như làm ông ta nghẹn cổ, với rất nhiều mắt xích kim loại khác nhau, thưa Lãnh chúa Iron."

Hiệp sĩ nhìn Dany. "Chỉ có người được đào tạo tại Citadel tại Oldtown mới được đeo sợi xích đó." Ông nói, "và những người như thế biết nhiều thứ về chữa trị."

"Vì sao bà muốn giúp khal của chúng tôi?"

"Mọi người đều là con chiên, hay đó là những gì chúng tôi được dạy," Mirri Maz Duur trả lời. "Thần Cừu gửi tôi tới trái đất này để chữa lành vết thương cho những con cừu của ngài, ở bất cứ nơi nào tôi tìm thấy chúng."

Qotho vung tay tát bà ta một cái rất mạnh. "Chúng ta không phải cừu, maegi."

"Dừng lại," Dany tức giận nói. "Bà ta là của ta. Ta không cho phép ai làm hại bà ta hết."

Khal Drogo nhăn mặt. "Mũi tên phải được rút ra, Qotho ạ."

"Đúng, thưa Đại Kỵ Sĩ," Mirri Maz Duur trả lời và chạm vào gương mặt thâm tím. "Ngực ngài cằn được sát trùng và khâu lại, để vết thương không bị nhiễm trùng."

"Vậy làm đi," Khal Drogo ra lệnh.

"Đại Kỵ Sĩ," người đàn bà nói, "dụng cụ và thuốc thang của tôi đều ở trong đền, nơi sức mạnh chửa trị cao nhất."

"Tôi sẽ giúp ngài, thưa máu mủ của tôi," Haggo đề nghị.

Khal Drogo xua anh ta đi. "Tôi không cần đàn ông giúp," chàng nói, giọng cứng cỏi và kiêu hãnh. Chàng tự mình đứng lên, cao lớn hơn bất kỳ ai. Máu lại chảy xuống ngực, từ vết thương thanh arakh của Ogo để lại trên đầu ngực chàng. Dany nhanh chóng tới bên chàng.

"Em không phải đàn ông," cô thì thầm, "vì thế chàng có thể dựa vào em."

Drogo đặt bàn tay to lớn lên vai cô. Cô đỡ lấy chàng khi họ đi về đền thờ lớn xây bằng bùn. Dany ra lệnh cho Ser Jorah và những chiến binh trong khas canh gác lối vào và đảm bảo không ai đốt tòa nhà này trong khi họ ở trong.

Họ đi qua hàng loạt những căn phòng chờ, vào trong một phòng trung tâm cao dưới mái vòm hình củ hành. Ánh sáng yếu ót chiêu xuống qua những ô cửa sổ ẩn bên trên. Vài ngọn đuốc đang bốc khói trên giá sắt treo tường. Da cừu rải rác trên nền đất. "Đây," Mirri Maz Duur nói chỉ vào bệ thờ là một tảng đá vân xanh lớn trạm khắc hình người chăn cừu và lũ cừu. Khal Drogo nằm lên đó. Bà lão ném một nắm lá khô vào lò lửa, khiến căn phòng ngập tràn khói thơm. "Tốt nhất các ngài nên đợi ở ngoài," bà nói với những người khác.

"Chúng ta là máu mủ của ngài," Cohollo nói. "Chúng ta đợi ở đây."

Qotho bước lại gần Mirri Maz Duur. "Hãy biết điều này. Vợ của Thần Cừu. Nếu bà đụng tới khal bà sẽ phải chịu hậu quả tương tự." Anh ta rút con dao lột da và cho bà ta nhìn lưỡi dao.

"Bà ấy sẽ không làm hại chàng." Dany cảm thấy có thể tin tưởng bà lão chất phác mũi tẹt này; dù sao cô đã cứu bà ta khỏi bi hãm hiếp.

"Nếu các ngài ở lại, vậy hãy giúp đỡ tôi," Mirri nói với các kỵ sĩ tâm phúc. "Đại Kỵ Sĩ quá mạnh. Hãy giữ chặt ngài ấy trong khi tôi rút mũi tên ra." Bà để đám vải vụn của váy rơi xuống eo trong khi mở hộc đồ, và lấy ra chai lọ, dao và kim. Khi đã sẵn sàng, bà ta rút mũi tên ra, vừa làm vừa ngâm nga khúc hát bằng tiếng Lhazareen. Bà ta đun rượu trên lò lửa, và đổ lên vết thương. Khal Drogo chửi rủa nhưng không nhúc nhích. Bà bọc vết thương lại bằng lớp lá ướt và chuyển sang xử lý vết thương trên ngực, bôi lên đó một hỗn hợp màu xanh nhạt trước khi ấp lớp da về chỗ cũ. Khal nghiến răng vào nhau ngăn tiếng thét. Nữ tư tế rút một cầy kim bạc và chỉ lụa ra bắt đầu khâu vết thương. Khi xong, bà ta quết dầu đỏ lên da, phủ lên đó chút lá và dùng da cừu bọc vết thương lại. "Ngài phải cầu nguyện theo tôi và để da cừu nguyên vị trí trong mười ngày mười đêm," bà nói. "Ngài có thể bị sốt, ngứa và sau khi vết thương lành sẽ để lại rất nhiều sẹo."

Khal Drogo đứng dậy và những chiếc chuông rung lên. "Ta sẽ hát về những vết sẹo của ta, bà cừu ạ." Chàng giận dữ gập cánh tay lại.

"Đừng uống rượu hay sữa anh túc," bà ta nhắc nhở. "Ngài có thể bị đau, nhưng ngài phải khỏe mạnh mói chống lại các linh hồn quỷ dữ được."

"Ta là khai," Drogo nói. "Ta nhổ vào đau đớn và thích uống gì thì uống. Cohollo, mang áo của ta tới đây." Ông già nhanh chóng chạy đi.

"Trước đó," Dany nói với bà lão xấu xí người Lhazareen, "ta nghe bà nói tới những khúc hát đỡ đẻ..."

"Tôi biết mọi bí mật về thòi gian lâm bồn, thưa phu nhân Bạc, và tôi chưa để một đứa nhỏ nào chết khi chào đời," Mirri Maz Duur trả lời.

"Ta sắp lâm bồn rồi," Dany nói. "Ta muốn bà đỡ đẻ cho con trai ta, nếu bà có thể."

Khai Drogo cười lớn. "Mặt trăng của ta, nàng không phải hỏi một nô lệ, nàng chỉ cần nói thôi. Bà ta sẽ làm theo những gì nàng ra lệnh." Chàng nhảy xuống khỏi bàn thờ đá.

"Nào, máu của ta. Những con ngựa đực đang gọi, nơi này chỉ là đống tro tàn. Giờ là lúc khởi hành rồi."

Haggo đi theo khal rời khỏi đền thờ, nhưng Qotho ở lại thêm một lúc và lăm le nhìn Mirri Maz Duur. "Hãy nhớ lấy, maegi, nếu khal có mệnh hệ gì, ngươi sẽ chung số phận."

"Vâng, thưa kỵ sĩ," bà lão trả lời trong khi thu dọn đống chai lọ. "Thần Cừu sẽ chăm sóc con cừu của ngài."

Trên ngọn đồi nhìn ra vương lộ, một chiếc bàn dài bằng gỗ thông xù xì phủ vải vàng được đặt dưới gốc cây du. Ở đó, bên cạnh lều lớn, Lãnh chúa Tywin đang ăn tối cùng các hiệp sĩ chỉ huy và các tướng đồng minh, lá cờ lớn màu đỏ và vàng tung bay trên đầu họ.

Tyrion tới muộn, người đau nhừ tử vì ngồi trên yên ngựa và bốc mùi chua lòm, nhưng anh vẫn ý thức được trông mình thế nào khi lạch bạch lên chỗ cha. Một ngày trời hành quân quả thực mệt mỏi và dài đăng đẵng. Anh nghĩ mình sẽ uống nhiều vào tối nay. Giờ là chạng vạng, và trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những con đom đóm lập lòe sáng.

Đầu bếp bưng lên năm con lợn sữa, da nướng giòn và nứt ra, trên miệng mỗi con ngậm một loại quả khác nhau. Mùi thơm làm anh ứa nước miếng. "Xin lỗi," anh bắt đầu nói và ngồi xuống băng ghế bên cạnh chú.

"Có lẽ tốt hơn hết ta nên cử con đi chôn người chết, Tyrion," Lãnh chúa Tywin nói. "Nếu con cũng ra chiến trường muộn như tới bàn ăn thì trận đánh đã xong xuôi khi con tới."

"Ồ, chắc chắn cha sẽ dành cho con được một hai gã nông dân thôi mà," Tyrion trả lời. "Đừng nhiều quá, con không muốn bị nói là tham lam đâu." Anh đổ đầy cốc rượu và quan sát người hầu xẻ con lợn. lớp da lợn giòn tan nứt ra dưới lưỡi dao và nước thịt nóng sốt chảy ra. Đây là cảnh tượng đẹp nhất Tyrion từng thấy trong hao nhiêu năm cuộc đời.

"Quân báo của Ser Addam nói đội quân nhà Stark đang di chuyển về phía nam Song Thành," cha cậu thông báo khi người hầu đặt những lát thịt lên đĩa ông. "Đội quân của Lãnh chúa Frey đã họp quân cùng họ. Họ chỉ cách chúng ta một ngày đường hành quần về phương bắc."

"Làm ơn đi Cha," Tyrion nói, "Trời đánh còn tránh miếng ăn mà."

"Chẳng nhẽ ý nghĩ đối mặt với thằng nhóc nhà Stark làm con thoái chí sao, Tyrion? Anh jaime của con rất muốn được tóm cổ thằng nhóc đó."

"Còn con sẽ sớm tóm cổ con lợn này. Robb Stark không mềm bằng nửa con lợn này mà cũng chẳng bao giờ thơm thế này cả."

Lãnh chúa Lefford, một con chim cáu kỉnh phụ trách về quân lương nhoài người lên. "Ta hy vọng sự dũng mãnh của ngài và tính chần chừ không đi cùng nhau, nếu không chúng ta sẽ phí những thanh kiếm tốt."

"Sự dũng mãnh của ta sẽ đặt những thanh kiếm vào noi chúng được sử dụng hữu ích, thưa lãnh chúa thân mến," Tyrion trả lời. Khi anh nói với Lefford rằng anh cần vũ khí và giáp trang bị cho ba trăm người Ulf xuống núi, ông ta làm như anh đang yêu cầu ông ta trao những cô con gái trinh trắng của mình để họ tận hưởng lạc thú không bằng.

Lãnh chúa Lefford nhíu mày. "Ta đã thấy một gã lông lá ngày hôm nay, một gã cứ đòi phải có hai rìu chiến bằng thép đen nặng với hai lưỡi rìu hình bán nguyệt."

"Shagga thích giết người bằng hai tay," Tyrion nói khi đĩa thịt bốc khói được đặt trước mặt anh.

"Hắn vẫn có cây rìu gỗ đeo trên lưng cơ mà."

"Shagga nghĩ ba rìu vẫn tốt hơn hai." Tyrion nhón lấy đĩa muối và rắc lớp dày lên thịt.

Ser Kevan nhoài tới gần. "Chúng ta nghĩ để cháu cùng bọn dân du mục vào đội tiên phong."

Ser Kevan ít khi "nghĩ" gì mà Lãnh chúa Tywin chưa nghĩ trước. Tyrion bỏ khoanh thịt đang xiên bằng dao cho lên miệng xuống. "Quân tiên phong ư?" anh ngờ vực nhắc lại. Hoặc là cha có cái nhìn mói về khả năng của Tyrion, hoặc ông muốn trừ khử cậu con trai này mãi mãi. Tyrion có cảm giác anh hiểu cha muốn thế nào.

"Họ có vẻ tàn bạo," Ser Kevan nói.

"Tàn bạo?" Tyrion nhận ra mình đang nhại lại chú mình như thể một con chim học nói. Cha anh đang quan sát, đánh giá anh qua từng lòi nói. "Hãy để cháu nói cho chú nghe họ tàn bạo thế nào nhé. Đêm qua, một người tộc Anh Em Mặt Trăng đâm một Quạ Đá chỉ vì tranh nhau cái xúc xích. Vì vậy hôm nay khi dựng lều ba người tộc Quạ Đá đã bắt và cứa cổ hung thủ để trả thù. Không biết có phải họ muốn đòi lại cái xúc xích không nữa. Thật là may mắn làm sao, Bronn đã ngăn được Shagga chặt của quý của xác chết, nhưng ulf vẫn đang đòi trả nợ máu, mà Conn và Shagga nhất quyết không chịu trả."

"Khi những người lính bất tuân quân lệnh, lỗi nằm ở người chỉ huy," cha nói.

Anh Jaime luôn luôn biết cách khiến ngưòi ta phục tùng mình, hoặc thậm chí chết nếu cần. Tyrion không có khả năng đó. Anh mua lòng trung thành bằng vàng và dùng tên mình để buộc người ta nghe lời. "Một người to xác hơn có thể khiến kẻ khác sợ, đó là điều ngài đang nói đúng không?"

"Lãnh chúa Tywin Lannister quay sang em trai. "Nếu lính của con trai anh không chịu tuân lệnh, có lẽ tiên phong không phải vị trí dành cho nó. Chắc chắn nó thích ở hậu phương, trông giữ quân trang cho chúng ta hơn."

"Đừng tử tế với con như thế, cha à," anh giận dữ nói. "Nếu cha không còn mệnh lệnh nào cho con, con sẽ đi tiên phong."

Lãnh chúa Tywin ngắm nghía thằng con lùn. "Ta không nói tới lệnh. Con sẽ phục vụ dưới quyền của Ser Gregor."

Tyrion cắn một miếng thịt và nhai ngấu nghiến, rồi giận dữ nhổ ra. "Con thấy rằng mình không đói," anh nói và vụng về trèo xuống ghế. "Xin thứ lỗi, thưa các lãnh chúa."

Lãnh chúa Tywin gật đầu cho anh đi. Tyrion quay đầu bỏ đi mất. Anh biết mọi người đang dán mắt nhìn anh lạch bạch đi xuống đồi. Một trận cười ầm ĩ vang lên sau lưng anh, nhưng anh không nhìn lại. Anh mong họ bị nghẹn thịt lợn hết cho rồi.

Hoàng hôn buông xuống, phủ lên những lá cờ xí một màu đen. Doanh trại nhà Lannister nẳm trải dài hàng dặm giữa dòng sông và vương lộ. Ở giữa rừng người ngựa và cây cối thế này, con người ta rất dễ lạc, và Tyrion lạc thật. Anh đi qua cả tá lều trại lớn và cả trăm bếp lửa. Những con đom đóm nhấp nháy giữa những căn lều như những ngôi sao đi lạc, Anh ngửi thấy mùi xúc xích tỏi cay nồng và mằn mặn, thật quyến rũ làm dạ dày anh sôi lên ùng ục. Ở phía xa, anh nghe có người hát khúc hát dâm dục nào đó. Một người phụ nữ khúc khích chạy qua anh, trần truồng bên dưới áo choàng đen, gã tình nhân say xỉn của ả loạng choạng bước qua những rễ cây. Xa hơn chút nữa, hai lính cầm giáo đang hướng về phía con suối, tập phi giáo trong cảnh nắng gằn tắt, trên bộ ngực trần lấm tấm mồ hôi.

Không ai nhìn anh. Không ai nói chuyện với anh. Không ai để ý tới anh. Anh bị bao quanh bởi những người thề trung thành với nhà Lannister, một đội quân hai mươi ngàn lính tinh nhuệ, nhưng anh vẫn cô đơn.

Khi nghe tiếng cười đùng đục của Shagga vang lên trong bóng tối, anh đi theo đó tới chỗ tộc Quạ Đá ở một góc nhỏ lẫn với màn đêm. Conn con trai Coratt giơ cốc rượu lên vẫy anh. "Tyrion lùn ơi! Nào tới ngồi sưởi đi, ăn thịt với Quạ Đá nào. Ghúng tôi có thịt bò."

"Tôi thấy rồi, Conn con trai Coratt ạ." Những cái xác động vật to tướng màu đỏ au được xiên trên một thân cầy con và quay tròn trên lửa. Chắc chắn nó là một cây con. Máu và mỡ nhỏ thành giọt xuống lửa khi hai Quạ Đá quay miếng thịt. "Cảm ơn. Hãy mang cho tôi một ít sau khi nấu xong." Nhìn qua anh cũng biết con vật này đã bị giết trước trận chiến. Anh đi tiếp.

Mỗi bộ lạc đều có một bếp lửa riêng. Tai Đen không ăn cùng Quạ Đá, Quạ Đá không ăn cùng Anh Em Mặt Trăng, và không ai ăn cùng Lửa Thiêu. Ngôi lều khiêm tổn anh lấy ra từ kho của Lãnh chúa Lefford được dựng ở giữa bốn bếp lửa. Tyrion thấy Bronn đang uống rượu cùng vài người hầu mới. Lãnh chúa Tywin đã cho anh ta một người giữ ngựa và một nhóc giúp việc để làm những gì anh cần và thậm chí còn bảo anh ta lấy một cận vệ. Họ ngồi xung quanh bếp lửa. Một cô gái gầy nhỏ, tóc đen, nhìn không tới mười tám tuổi, đang ở cùng họ. Tyrion nhìn mặt cô ta trong chốc lát, trước khi anh thấy xương cá lẫn vào đống tro tàn. "Mọi người ăn gì vậy?"

"Cá hồi ạ," người giữ ngựa nói. "Bronn bắt được ạ."

Cá hồi, anh nghĩ. Lợn sữa. Quỷ tha ma bắt cha mình đi. Anh ai oán nhìn đống xương còn bụng thì réo lên ầm ĩ.

Cận vệ của anh, một cậu bé mang cái tên không may mắn Podrick Payne đã khiến anh kìm lại không nói thành tiếng. Cậu nhóc này là họ hàng xa với Ser Ilyn Payne, đao phủ của nhà vua... và cũng câm bặt giống ông ta, dù không phải do thẳng nhóc đó không có lưỡi. Tyrion đã bắt nó thè lưỡi ra một lần, chỉ để cho chắc. "Chắc chắn cháu có lưỡi," anh đã nói. "Rồi sẽ có ngày cháu phải dùng tới nó."

Lúc này, anh không có kiên nhẫn bắt cậu thiếu niên này mở mồm, vì anh nghĩ nó sẽ giáng cho anh một cầu nói đùa ác ý. Tyrion quay sang cô gái. "Có phải cô ta không?" anh hỏi Bronn.

Cô ta duyên dáng đứng dậy và nhìn xuống anh từ độ cao trên một mét rưỡi. "Đúng, thưa ngài, và cô ấy có thể tự nói chuyện được, nếu ngài đồng ý."

Anh nghiêng đầu sang một bên. "Ta là Tyrion Nhà Lannister. Mọi người gọi ta là Quỷ Lùn."

"Mẹ tôi đặt tên tôi là Shae. Mọi người gọi tôi... như thế."

Bronn cười ầm lên và Tyrion cũng phải mỉm cười. "Vào lều đi Shae, nếu cô đồng ý." Anh nâng tấm trướng lên để cô ta bước vào. Khi vào trong anh quỳ xuống thắp nến.

Cuộc đời của một chiến binh chẳng là gì nếu không có thứ gì đó để bù đắp. Dù ở trong doanh trại, anh vẫn phải có người đi vào trại cùng. Cuối chuyến hành quần, Tyrion đã nhờ Bronn đi tìm hộ một gái làng chơi. "Tôi thích một cô gái nào đó trẻ một chút, mặt mũi xinh đẹp nhất anh có thể tìm thấy," anh đã nói vậy. "Và nếu cô ấy thi thoảng cũng tắm rửa, tôi sẽ hài lòng hơn. Nếu không, hãy tắm cho cô ta. Anh nhó" phải nói cho cô ta biết tôi là ai, và cảnh báo cho cô ta tôi như thế nào." Jyck thường không gặp rắc rối trong chuyện đó. Thi thoảng khi lần đầu tiên nhìn thấy anh, bất cứ ánh mắt cô gái làng chơi nào cũng có điều gì đó... khiến Tyrion Lannister không muốn thấy lại.

Anh giơ nến và nhìn cô. Bronn chọn khá lắm; cô ta có đôi mắt thỏ non và thân hình mảnh mai, ngực nhỏ săn chắc và một nụ cười lúc xấu hổ, lúc xấc xược, lúc độc ác. Anh thích thế.

"Em có phải tự cởi đồ không ạ?" cô hỏi.

"Đọi tới lúc đã. Cô còn trinh không, Shae?"

"Còn ạ, nếu như điều đó làm chàng hài lòng," cô khiêm nhường nói.

"Điều làm ta hài lòng là sự thật về cô, cô gái ạ."

"Em hiểu, nhưng như thế chàng sẽ mất tiền gấp đôi."

Tyrion thấy rẳng họ vô cùng họp nhau. "Ta là người nhà Lannister. Vàng ta có nhiều, và cô sẽ thấy ta vô cùng hào phóng... nhưng ta cần nhiều hơn là thứ cô có giữa hai chân, dù ta cũng muốn nó nữa. Cô sẽ ở cùng lêu với ta, rót rượu cho ta, cười đùa với ta, xoa chân cho ta sau một ngày dài... và ta sẽ giữ cô lại một ngày hay một năm tùy thuộc vào việc cô có lôi thằng khác lên giường trong khi chúng ta ở cùng nhau không."

"Ổn thôi." Cô ta vươn tay xuống gấu váy và kéo váy qua đầu một cách dễ dàng rồi ném sang một bên. Bên dưới lớp áo váy là một Shae trọn vẹn. "Nếu lãnh chúa không thổi tắt nến, chàng sẽ tự làm bỏng ngón tay mình đấy."

Tyrion thổi nến, nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng kéo cô lại gần. Cô cúi xuống hôn anh. Miệng cô có mùi mật ong và dinh hương, những ngón tay cô khéo léo và thành thục lần xuống tháo bỏ quần áo anh.

Khi anh đi vào trong cô, cô thì thầm những lòi lẽ âu yếm và những tiếng thở dốc khe khẽ gợi tình. Tyrion nghi ngờ cô ta giả vờ, nhưng cô ta làm quá tốt nên chẳng vấn đề gì cả. Thế là đủ rồi.

Khi Tyrion nhìn cô nằm yên tĩnh trong vòng tay anh, anh nhận ra anh cần cô ta. Cô hay một ai đó giống cô. Gần một năm nay anh không ăn nẳm với phụ nữ, kể từ khi anh khởi hành tới Winterfell cùng anh trai và vua Robert. Có thể ngày mai hay ngày kia anh sẽ chết, và nếu vậy, anh thích nghĩ tới Shae hơn tới cha mình, Lysa Arryn hay phu nhân Catelyn Stark.

Anh có thể cảm thấy bộ ngực mềm mại đang đè lên cánh tay anh khi cô nằm cạnh anh. Cảm giác thật tuyệt. Một khúc hát vang lên trong đầu anh. Anh khẽ huýt sáo.

"Sao vậy, lãnh chúa?" Shae thì thầm bên tai anh.

"Không có gì," anh nói. "Chỉ là một khúc hát ta học từ khi còn bé thôi. Ngủ đi, bé yêu."

Khi cô nhắm mắt và hơi thở sâu đều dần, Tyrion khẽ đứng dậy, cố không đánh thức cô. Anh trần truồng chuệnh choạng bước ra ngoài, bước qua người cận vệ và đi quanh lều tìm nước tắm.

Bronn ngồi khoanh chân bên gốc cây hạt dẻ, gằn noi họ buộc ngựa. Hẳn ta ngồi mài kiếm, vẫn tỉnh táo như thường; tay lính đánh thuê này dường như không ngủ như người bình thường. "Anh tìm thấy cô ta ở đâu?" Tyrion hỏi khi tè.

"Tôi cướp cô ta từ một tay hiệp sĩ. Gã đó thề sẽ cướp cô ta lại, nhưng tên anh đã làm hẳn đổi ý... kèm theo con dao tôi kề vào cổ hẳn."

"Tuyệt," Tyrion nói cộc lốc và vẩy những giọt nước tiểu cuối cùng. "Hình như tôi chỉ bảo anh tìm gái cho tôi, chứ không bảo anh tìm kẻ thù cho tôi."

"Ai chẳng thích những cô nàng xinh đẹp," Bronn nói. "Tôi rất vui lòng được đem trả cô ta nếu anh thích một ả điếm móm mém."

Tyrion tập tễnh tới gần chỗ hắn ngồi. "Là cha tôi thì chắc chắn ông sẽ bảo rằng anh thật xấc xược và bắt anh xuống làm ở hầm mỏ đó."

"May cho tôi là anh không phải cha anh," Bronn trả lời. "Tôi thấy có một cô mụn đầy mũi. Anh thích không?"

"Cái gì, và để anh tan nát trái tim vì mất người yêu sao?" Tyrion đáp trả. "Tôi sẽ giữ Shae lại. Anh có nhớ mặt gã hiệp sĩ kia không? Tôi không muốn hắn ở bên tôi khi tham chiến."

Bronn đứng dậy, uyển chuyển như mèo và quay kiếm trên tay. "Anh sẽ có tôi bên cạnh anh khi tham chiến đấy, chú lùn ạ."

Tyrion gật đầu. Không khí ban đêm thật ấm áp. "Nếu tôi sống sót qua trận chiến này, anh thích gì cũng được."

Bronn ném thanh trường kiếm từ tay phải sang tay trái, cố chém thử. "Ai lại muốn giết những kẻ như anh chứ?"

"Cha tôi chẳng hạn. Ông ta bắt tôi vào đội tiên phong."

"Tôi cũng sẽ làm thế. Người đàn ông nhỏ bé với cái khiên lớn. Anh làm bia tập bẳn tốt đấy."

"Tôi thấy anh vui vẻ nhỉ," Tyrion nói. "Chắc tôi điên rồi."

Bronn tra kiếm vào vỏ. "Anh điên thật mà."

Khi Tyrion trở về lều, Shae gối lên cánh tay và ngái ngủ lẩm bẩm, "Em thức dậy và lãnh chúa của em đã bỏ đi mất."

"Giờ lãnh chúa của em về rồi đây." Anh nằm cạnh cô.

Tay cô chạm tới giữa hai chân anh và làm anh cương cứng. "Đúng vậy," cô thì thầm và vuốt ve anh.

Anh hỏi cô về gã hiệp sĩ mà Bronn đã cướp cô từ tay hắn, một tên tùy tùng nhỏ của một tiểu quý tộc vô danh nào đó. "Chàng không phải sợ hẳn đâu," cô gái nói trong khi những ngón tay vẫn bận rộn với của quý của anh. "Hắn nhỏ bé thôi mà."

"Vậy ta thì sao?" Tyrion hỏi. "Người khổng lồ chắc?"

"Ồ đúng đấy," cô thì thào, "chàng là người khổng lồ nhà Lannister của em." Cô lại cưỡi lên người anh và trong một lúc, cô gần như làm anh tin vào điều cô nói. Tyrion ngủ với nụ cười vướng vấn trên môi...

...và thức dậy trong bóng tối vì tiếng kèn trompet om sòm. Shae lay vai anh. "Lãnh chúa," cô thì thào. "Thức dậy đi. Em sợ."

Anh ngái ngủ ngồi dậy và tung chăn ra. Tiếng kèn vang vọng trong đêm, nghe dữ dội và giục giã, như thể muốn nói nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên. Anh nghe những tiếng hét, tiếng gươm giáo rổn rảng, tiếng ngựa hí, dù chẳng có tiếng động gì liên quan tới một trận chiến. "Tiếng kèn của cha ta," anh nói. "Tập họp. Ta nghĩ Stark còn cách đầy một ngày đường chứ nhỉ."

Shae hoảng sợ lắc đầu. Mắt cô ta mở to và trắng dã.

Tyrion rên rỉ đứng dậy và đi ra ngoài, la hét với người cận vệ. Những làn sương mù cuộn lên trong đêm như những ngón tay dài lả lướt trên mặt sông. Người và ngựa mò mẫm trong cảnh lạnh giá của hừng đông; ngựa được đóng yên, hàng chất đầy lên xe, lửa dụi tắt. Tiếng kèn lại tiếp tục vang lên: nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên. Những hiệp sĩ nhảy lên lưng ngựa trong khi bộ binh vừa đeo thắt lưng mang kiếm vừa chạy. Khi anh thấy Pod, cậu bé vẫn còn đang ngáy khe khẽ. Tyrion đá vào cạnh sườn cậu ta. "Giáp của ta," anh nói, "và nhanh lên." Bronn mặc giáp phi ngựa ra khỏi màn sương mù, đầu đội mũ trụ. "Anh biết chuyện gì xảy ra không?" Tyrion hỏi.

"Thằng nhóc nhà Stark đã tiến đánh chúng ta rồi," Bronn nói. "Nó đã bí mật tới vương lộ trong đêm, và giờ quân đội của nó chỉ còn cách đây một dặm về phương bắc, dang bố trận rồi."

Nhanh lên, tiếng kèn thúc giục, nhanh lên nhanh lên nhanh lên.

"Kiểm tra xem lũ sơn tặc lên lưng ngựa chưa," Tyrion chui lại vào lều. "Quần áo ta đâu?" anh quát lên với Shae. "Ở đó, không áo da cơ, chết tiệt. Đúng rồi. Mang giày cho ta."

Khi anh mặc xong quần áo, cận vệ của anh mang đúng bộ áo giáp anh cần tới. Tyrion có một bộ giáp đẹp, tấm hộ tâm dày dặn, được tạo hình tuyệt hảo phù họp với thân hình dị dạng của anh. Nhưng thánh Alas ơi, bộ đồ đó đang được bảo quản tốt tại Casterly Rock, còn anh thì không có nó. Anh phải gom góp những thứ đầu thừa đuôi thẹo trong xe đồ của Lãnh chúa Lefford: giáp xích dài và mũ da, bọng che cổ của một hiệp sĩ đã tử trận, găng tay và xà cạp mang cá cùng đôi bốt sắt mũi nhọn. Một vài món được trang trí, một số khá đơn giản; nhưng không cái nào họp với cái nào, hay vừa vặn gì cả. Tấm hộ tâm được thiết kế cho người to con hơn; với cái đầu quá khổ của anh, họ tìm một mũ trụ hình cái xô trên có một mũi giáo tam giác cao dài ba centimét.

Shae giúp Pod kéo khóa và cài móc. "Nếu ta chết, hãy khóc cho ta nhé," Tyrion nói với cô gái điếm.

"Làm sao chàng biết được em có khóc hay không? Chàng chết rồi mà."

"Ta sẽ biết."

"Em tin chàng sẽ biết." Shae đội mũ trụ xuống và Pod buộc nó vào bọng che cổ. Tyrion đeo thắt lưng nặng nề vì cộng thêm trọng lượng của đoản kiếm và dao găm. Tới lúc đó, người trông ngựa cũng mang con ngựa chiến tới. Pod đưa cho anh một tấm khiến bằng gỗ cứng bọc thép. Cuối cùng họ đưa cho anh cây rìu chiến. Shae lùi lại nhìn anh một lượt. "Lãnh chúa của em trông thật đáng sợ."

"Lãnh chúa của em giống một chú lùn mặc giáp chắp nối lung tung," Tyrion cay đắng trả lời, "nhưng cảm ơn vì' nàng đã tử tế với ta. Podrick, nếu chúng ta thua, hãy đưa quý cô đây về nhà an toàn." Anh dùng rìu vẫy chào cô, thúc ngựa và phi đi mất. Bụng dạ anh quặn đau. Đẳng sau, những người tùy tùng vội vã hạ lều của anh xuống. Những tia nắng đỏ nhàn nhạt bắt đầu xuất hiện khi mặt tròi nhô lên ở đường chân trời. Bầu trời phương tây nhuộm màu huyết dụ điểm xuyết những vì sao nhấp nháy. Tyrion băn khoăn liệu đây có phải lần cuối cùng anh được thấy bình minh không... và liệu đó có phải dấu hiệu của hèn nhát không nhỉ. Liệu anh Jaime có bao giờ nghĩ tới cái chết trước khi trận chiến bắt đầu không?

Tiếng tù và vang lên từ xa xa, với âm điệu ai oán lạnh xương sống. Đám sơn tặc trèo lên những con ngựa núi gầy nhẳng, la thét chửi rủa và kể những câu chuyện tục tĩu. Vài người có vẻ vẫn ngà ngà say. Mặt tròi đang lên làm tan sương mù trong khi Tyrion dẫn đoàn người ra đi. Những bó cỏ đẫm sương đêm, như thể một một vị thần nào đó đã rải những viên kim cương lên trên mặt đất. Đám sơn tặc đi ngay sau anh, mỗi tộc đi ngay sau chỉ huy của mình.

Trong ánh bình minh, đội quân của Lãnh chúa Tywin Lannister bung ra như một bông hồng thép với những chiếc gai phát sáng.

Chú anh đi ở giữa. Ser Kevan đã treo cờ biểu tượng của mình trên vương lộ. Với bao tên treo ờ thắt lưng, những cung thủ xếp thành ba hàng dài từ phía đông sang phía tây đường, kéo dây cung bình tĩnh chờ đợi. Giữa họ, đội cầm lao xếp thành hình vuông; đằng sau họ là hàng hàng lớp lóp bộ binh cầm giáo, kiếm và rìu. Ba trăm thiết kị bao quanh Ser Kevan cùng các tướng đồng minh Lefford, Lydden và Serrett cùng những người hầu cận trung thành của họ.

Cánh phải toàn là kỵ binh, với bốn ngàn người, trang bị vũ khí tới tận răng. Hơn ba phần tư số hiệp sĩ thuộc đội đó, họp lại như một nắm đấm thép khổng lồ. Ser Addam Marbrand chỉ huy. Tyrion thấy lá cờ của ông ta bay phấp phới khi người cầm cờ trải nó ra: hình một cái cây cháy trên nền vàng và khói. Đẳng sau ông ta là lá cò" kỳ lân tím của Ser Flement, lợn lòi đốm của Crakehall, gà tre của Swyft và nhiều lá cờ khác nữa.

Cha anh đang đứng trên đồi. Xung quanh ông là đội quân dự bị một đội quân lớn với năm ngàn tinh binh gồm cả kỵ binh lẫn bộ binh. Lãnh chúa Tywin hầu như luôn luôn tự chọn chỉ huy và đội dự bị; ông sẽ ở trên cao

quan sát trận chiến, chuyển lực lượng của mình vào thời điểm và vị trí cần thiết nhất.

Kể cả từ xa, cha anh trông vẫn thật lộng lẫy. Bộ giáp của lãnh chúa Tywin Lannister đang mặc khiến bộ giáp mạ vàng của Jaime chẳng là gì. Áo choàng của ông được khâu lại từ không biết bao nhiêu lóp vải vàng, nặng tới mức nó chỉ hơi lay động khi ông bước đi, dài tới mức gần như che hết thân sau con ngựa chiến khi ông ngồi trên lưng ngựa. Không một khuy cài nào có thể chịu nổi sức nặng đó, vì thể áo choàng được cố định bẵng một cặp đầu sư tử cái trong tư thế chuẩn bị phóng lên ở hai bên cầu vai. Đi cùng với chúng là một con sư tử đực với bộ bờm vĩ đại đang gầm thét và giơ móng vuốt nằm trên mũ trụ của Lãnh chúa Tywin. Cả ba con sư tử đều đúc bằng vàng với mắt bằng hồng ngọc. Áo giáp ông bằng thép nặng, tráng men đỏ sậm, găng tay sắt và xà cạp được dát vàng. Những tấm bảo vệ tạo hình mặt trời vàng, tất cả những khuy thắt được mạ vàng, và thép đỏ đánh bóng tới mức sáng như lửa dưới ánh bình minh.

Tyrion có thể nghe tiếng trống thùng thùng của kẻ thù. Anh vẫn nhớ rõ Robb Stark, ngồi trên chiếc ghế cao của cha cậu trong Đại Sảnh thành Winterfell, với thanh kiếm tuốt trần sáng loáng trong tay vào lằn cuối gặp mặt. Anh vẫn nhớ những con sói tuyết đã nhảy xổ vào anh từ trong bóng tối, và đột nhiên anh lại thấy chúng, đang nhe răng gầm gừ vào mặt anh. Liệu cậu bé kia có mang những con sói đi cùng không? Ý nghĩ đó làm anh khó chịu.

Những người phương bắc hẳn phải mệt mỏi sau chuyến hành trình dài không ngơi nghỉ. Tyrion băn khoăn cậu thiếu niên kia nghĩ gì. Cậu ta có ý định tập kích họ khi họ đang ngủ không? Chắc là không; dù người ta có nói gì về Tywin Lannister đi nữa, cũng không ai dám nói ông là dồ ngốc.

Đội tiên phong đang bài binh ở bên tay trái. Anh thấy lá cờ hình ba con chó trên nền vàng trước. Ser Gregor ngồi trên con ngựa lớn nhất mà Tyrion từng thấy. Bronn liếc qua gã và cười toe toét. "Hãy luôn đi theo gã to xác vào chiến trường."

Tyrion cay đắng nhìn gã lính đánh thuê. "Vì sao?"

"Chúng là mục tiêu tuyệt vời. Hẳn sẽ thu hút tầm nhìn của tất cả cung thủ trên chiến trường."

Tyrion cười lớn và nhìn Núi Yên Ngựa bằng ánh mắt khác. "Tôi phải thú nhận, mình chưa bao giờ nhận định theo hướng đó."

Clegane không quan tâm lắm tới vẻ ngoài; gã mặc giáp thép màu xám xịt, xước xát vì sử dụng nhiều và không có biểu tượng hay hình trang trí gì. Hắn dùng thanh đao hai lưỡi chỉ huy binh lính vào vị trí, vung vẩy nhẹ nhàng như thể người ta cầm dao găm vậy. "Ai dám chạy, ta chém chết," gã gằm lên khi thấy Tyrion. "Quỷ Lùn! Vào cánh trái. Bám sát dòng sông. Nếu ngài có thể."

Cánh trái. Nếu muốn tấn công phía bên sườn, nhà Stark cần ngựa chạy được trên nước. Tyrion dẫn lính về bờ sông. "Nhìn đi," anh hét và dùng rìu chỉ. "Sông kìa." Một màn sương trắng giăng trên mặt nước, dòng nước xanh rêu chảy lờ lững bên dưới. Những khúc nông đấy bùn đất và phủ đầy rong rêu. "Dòng sông này của chúng ta. Dù chuyện gì xảy ra, hãy đứng gần nguồn nước. Bao giờ cũng phải quan sát nó. Không được để kẻ thù len vào giữa chúng ta và dòng nước. Nếu chúng làm bẩn nước của chúng ta, hãy chặt của quý của chúng và vứt cho cá rỉa."

Shagga cằm rìu ở cả hai tay. Hắn đập nó vào nhau chan chát. "Người lùn!" hắn hét. Những Quạ Đá khác hưởng ứng, rồi đến Tai Đen và Anh Em Mặt Trăng. Lửa Thiêu không hét, nhưng họ khua kiếm giáo. "Người lùn! Người lùn! Người lùn!"

Tyrion quay ngựa theo vòng tròn để nhìn toàn cảnh chiến trường. Mặt đất nhấp nhô và không bằng phẳng; đất gần sông mềm nhão, hơi dốc lên phía vương lộ, sau đó là tới đoạn đá sỏi mấp mô kéo dài. Vài cây mọc lưa thưa ở sườn đồi, nhưng hầu hết đất đai khá trống trải và trơ trụi. Tim anh hòa cùng nhịp đập của tiếng trống, và bên dưới những lớp áo bảo hộ túa mồ hôi lạnh. Anh quan sát Ser Gregor Núi Yên Ngựa khi anh ta đi dọc hàng ngũ vừa hét vừa chỉ trỏ. Cánh quân này cũng toàn kỵ binh, nhưng ở bên phải là những kỵ sĩ mặc giáp xích và những tay lính cầm thương, đội tiên phong bố trận ở phía tầy bao gồm những cung thủ trên lưng ngựa mặc áo gi lê da, một lực lượng lớn những tay lính đánh thuê và kỵ binh không chính quy, những nông dân cưỡi trên ngựa chuyên cày bừa tay cầm lưỡi hái và những thanh kiếm gỉ của cha ông, những cậu bé được huấn luyện dang dở tới từ cảng Lannisport, Tyrion cùng đội sơn tặc.

"Làm mồi cho quạ rồi," Bronn thì thầm bên cạnh anh, nói ra điều Tyrion không dám nói. Anh chỉ có thể gật đầu. Cha mất trí rồi sao? Không có lao, quá ít cung thủ, chỉ có một nhúm hiệp sĩ, những kẻ vũ khí thô sơ và không mặc giáp, được chỉ huy bởi một tên cục súc không đầu óc bị cơn giận xui khiến... sao cha có thể mong một đội quân ô họp thế này giữ được cánh trái chứ?

Anh không còn thòi gian mà nghĩ. Tiếng trống quá gần như bò dưới da thịt anh và khiến tay anh giần giật. Bronn rút thanh trường kiếm, và đột nhiên kẻ địch xuất hiện trước mặt họ, tràn xuống từ trên đỉnh đồi, rầm rập tiến đến dưới bức tường khiên và lao.

Quỷ tha ma bắt, nhìn họ xem, Tyrion nghĩ, dù anh biết cha mình có nhiều lính hơn. Những chỉ huy cưỡi trên lưng thiết kị, quân cầm cờ cưỡi ngựa với lá cờ xí phấp phới trên cao. Anh thoáng thấy hình nai sừng tấm nhà Hormvood, mặt tròi nhà Karstark, rìu chiến của Lãnh chúa Cerwyn, và nằm đấm sắt của nhà Glovers... cùng hai tòa tháp nhà Frey, mang màu xanh lơ trên nền xám. Thế mà cha anh dám cam đoan rằng Lãnh chúa Frey sẽ không chịu động binh đầu. Lá cờ trắng nhà Stark với hình con sói tuyết xám dường như đang nhảy lên khi những lá cờ uốn lượn bay phấp phới xuất hiện khắp chiến trường. Thằng nhóc đâu nhỉ? Tywin băn khoăn.

Tiêng tù và vang lên. Haroooooooooooooooooooooooo, vang vọng âm trầm và lạnh người như thể một cơn gió thổi từ phương bắc tới. Tiếng kèn trum pét nhà Lannister đáp trả, da-DA da-DA da-DAAAAAAAAA, lanh lảnh và thách thức, nhưng không hiểu sao Tyrion cảm thấy tiếng kèn nhỏ hơn, căng thẳng hơn. Anh cảm thấy dạ dày chộn rộn, chỉ muốn nôn ra; anh mong mình sẽ không chết vì nôn ọe. Khi tiếng tù và dứt, những tiếng rít vang lên trong không trung; một trận mưa tên bay xuống từ bên phải, nơi những cung thủ đang đứng bên đường. Quân phương bắc vừa lao tới vừa la hét, trong khi hàng trăm, hàng ngàn mũi tên trút xuống như mưa và những tiếng hét biến thành tiếng gào thét, vô số binh lính loạng choạng rồi ngã xuống. Tới lúc đó, đợt tên thứ hai bay tới, và những cung thủ lại đặt mũi tên thứ ba lên dây cung.

Tiếng kèn trompet lại vang lên, da-DAAA da-DAAA da-DA da-DA daDAAAAAAA. Khi Ser Gregor vẫy thanh kiếm to tướng và hét ra lệnh, hàng ngàn giọng nói vang lên hưởng ứng. Tyrion thúc ngựa hòa chung vào dòng cộng hưởng đó, đội trung phong xông lên. "Vì dòng sông!" anh hét lên với sơn tặc. "Hãy nhớ, giữ dòng sông." Anh vẫn dẫn đầu khi họ chạy nước kiệu, tới khi Chella hét rầm trời và phi qua anh, còn Shagga rút lên chạy theo. Những sơn tặc khác đuổi theo họ và Tyrion hít bụi.

Một vành đai quân địch cầm giáo dẫn đầu, hai hàng chướng ngại vật bằng thép đợi họ đằng sau những cái khiên gỗ sồi cao có hình mặt trời của nhà Karstark. Gregor Clegane là người đấu tiên tới, dẫn theo một mũi tấn công gồm những cựu chiến binh mặc giáp. Một nửa số ngựa dừng khựng lại ở giầy cuối cùng trước hàng giáo. Những người khác chết do mũi giáo nhọn đâm xuyên qua ngực. Tyrion thấy rất nhiều người ngã xuống. Ngựa chiến của Núi Yên Ngựa lồng lên do mũi giáo nhọn sượt ngang cổ, rồi ngã vật xuống dưới những mũi giáo lao đến từ mọi phía. Núi Yên Ngựa chẳng hê hấn gì, cầm thanh đại đao hai lưỡi đứng dậy.

Shagga lao vào khe hở trước khi hàng khiên tản ra tránh con ngựa giãy chết, những Quạ Đá khác bám sát theo. Tyrion hét, "Lửa Thiêu! Anh Em Mặt Trăng! Đi theo tôi!" nhưng hầu hết họ đểu đã vượt qua anh. Anh thoáng thấy Timett c