← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28 TYRION

chúng bắt con trai ta," Tywin Lannister nói.

"Vâng thưa lãnh chúa," Giọng người truyền tin mệt mỏi vì kiệt sức. Trên ngực áo khoác tả tơi, hình con lợn lòi đốm nhà Crakehall bị máu khô che mất một nửa.

Một trong hai người con trai thôi, Tyrion nghĩ. Anh nhấp một ngụm rượu nhưng không nói gì mà chỉ nghĩ về Jaime. Khi giơ tay lên, khuỷu tay nhói đau nhắc anh nhớ tới hương vị ngắn ngủi của chiến trường. Anh yêu anh trai mình, nhưng anh thà đánh đổi tất cả số vàng của Casterly Rock còn hơn ở cùng anh ấy trong rừng Whispering.

Tất cả những thủ lĩnh và tướng đồng minh được cha triệu tới đều im lặng khi nghe tin báo. Căn phòng sinh hoạt chung dài và lạnh lẽo, chỉ có tiếng gỗ nổ lách tách trong lò sưởi.

Sau cuộc hành trình khổ ải không ngừng nghỉ xuống phương nam, một đêm dừng chân ở nhà trọ đã khiến tâm trạng Tyrion khá hơn nhiều... dù anh ước giá mà không phải là quán trọ này với tất cả ký ức về nó. Cha thúc quân đi nhanh đến mức tất cả đều mệt mỏi rã rời và nó đã gây biết bao thiệt hại. Thương binh cố gắng theo kịp hết mức có thể hoặc bị bỏ lại tự sinh tự diệt. Mỗi sáng họ lại bỏ lại thêm vài người bên đường, mãi mãi chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Mỗi buổi chiều vài người nữa gục ngã trên đường. Và mỗi buổi tối có vài kẻ đào ngũ lén bỏ đi nhân lúc trời nhá nhem. Tyrion đôi lúc cũng muốn đi cùng họ.

Anh đang ở trên lầu, hưởng thụ chiếc giường lông ngỗng và hơi ấm từ người Shea thì người cận vệ đánh thức anh dậy và nói rằng có một kỵ binh tới mang theo tin tức không hay từ Riverrun. Vậy là những gì họ làm hóa thành công cốc. Vội vã xuống phía nam, hành quân suốt ngày đêm, những xác chết để lại bên đường... vô ích. Robb Stark đã tới Riverrun nhiều ngày trước rồi.

"Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?" Ser Harys Swyft rên rỉ. "Sao có thể như vậy? Kể cả sau trận rừng Whispering, chúng ta vẫn bao vây được Riverrun với một đội quân mạnh... sao Ser Jaime lại điên rồ quyết định chia quân làm ba doanh trại làm gì? Chắc chắn ngài ta biết làm vậy sẽ đầy họ rơi vào tình trạng dễ bị tấn công thế nào chứ?"

Anh ấy tốt hơn ông là cái chắc, đồ hèn nhát cằm lẹm ạ, Tyrion nghĩ. Jaime có thể mất Riverrun, nhưng anh vẫn tức giận khi nghe Jaime bị phỉ báng bởi loại người như Swyft, một kẻ đi liêm gót giày của người khác, một kẻ mà thành tích lớn nhất đời là gả được cô con gái cằm lẹm y như bố cho Ser Kevan, và vì thế mà bám dính được với nhà Lannister.

"Tôi cũng sẽ làm tương tự," chú anh trả lời với sự bình tĩnh hơn hẳn Tyrion trong trường hợp đó. "Ser Harys, ngài chưa từng thấy Riverrun, hoặc không ngài sẽ biết Jaime không có nhiều lựa chọn trong vấn đề này. Lâu đài nẳm ở cuối dải đất nơi dòng Tumblestone hòa vào dòng Red Fork của sông Trident. Hai nhánh sông này tạo thành hai cạnh hình tam giác, và khi gặp nguy hiểm, nhà Tully sẽ mở cửa xả lũ ở thượng nguồn để tạo nên dòng chảy ở cạnh thứ ba, biến Riverrun thành một hòn đảo. Tường thành thẳng đứng từ mặt nước, và từ các tháp canh, người trong thành có thể quan sát tình hình hàng dặm xung quanh. Để ngăn chúng tiếp cận, chúng ta phải cắm trại ở phía bắc dòng Tumblestone, Red Fork và giữa hai dòng sông về phía tây hào nước. Chúng ta không còn cách nào khác."

"Ser Kevan nói đúng, thưa các ngài," người đưa tin nói. "Chúng tôi đã xây dựng những hàng cọc nhọn xung quanh trại, nhưng thế là chưa đủ, khi chúng tôi không nhận được cảnh báo và dòng sông đổ nước về từ hướng khác. Chúng tấn công trại bắc trước. Không ai ngờ trước được. Marq Piper đã cướp xe hàng tiếp tế nhưng hắn chỉ có tới năm mươi lính là cùng. Ser Jaime đi để đối đầu với họ vào đêm trước... ừm, với những kẻ mà chúng tôi nghĩ là họ. Chúng tôi được thông báo rằng đội quân nhà Stark ở phía đông dòng Green Fork, đang di chuyển xuống phía nam..."

"Và các quân thám thính thì sao?" Mặt Ser Gregor Clegane như tạc từ phiến đá. "Họ không thấy gì sao? Họ không cảnh báo gì sao?"

Người đưa tin mình mẩy dính đầy máu khô lắc đầu. "Quân thám thính của chúng tôi đã biến mất. Chúng tôi nghĩ là do Marq Piper làm. Những người trở về thì không thấy gì."

"Một người không nhìn thấy gì thì không cần dùng mắt nữa," Núi Yên Ngựa tuyên bố. "Khoét mắt chúng và đưa cho những quân thám thính tiếp theo. Nói với hẳn rằng anh mong bốn con mắt sẽ nhìn tốt hơn hai... và nếu không, người tiếp theo sẽ có sáu con mắt."

Lãnh chúa Tywin Lannister quay sang nhìn Ser Gregor. Tyrion thấy trong mắt cha lóe lên một tia sáng, nhưng anh không biết cha tán đồng hay phản đối. Lãnh chúa Tywin thường khá im lặng trong các buổi bàn luận, thích nghe trước khi nói, và Tyrion đang cố bắt chước thói quen này. Nhưng sự im lặng này không bình thường, và ông không nhấp một ngụm rượu nào.

"Ngươi nói chúng tới vào ban tối," Ser Kevan nhắc lại.

Người đàn ông gật đầu. "Cá Đen dẫn đoàn quân tiên phong, xuyên qua hàng phòng ngự và dọn toàn bộ hàng rào phòng thủ mở đường cho đội quân chính. Lúc người của chúng tôi biết chuyện thì đám kỵ sĩ đã ào qua những con mương và phi ngựa vào doanh trại, trên tay sẵn sàng kiếm với đuốc. Tôi đang ngủ ở trại tây, giữa hai dòng sông. Khi chúng tôi nghe thấy tiếng hỗn loạn và thấy lều cháy, Lãnh chúa Brax đã dẫn chúng tôi lên bè và cố chèo sang, nhưng dòng nước đầy chúng tôi xuôi xuống và nhà Tully bắt đầu dùng cẩu đá bẩy đá vào chúng tôi. Một cái bè vỡ vụn và bốc cháy, ba cái khác bị lật, người roi xuống sống và chết chìm... những người bơi được sang kia sông thì bị lính nhà Stark phục kích ở bờ sông."

Ser Flement Brax mặc áo khoác màu đỏ bạc và có vẻ không tin điều mình vừa nghe thấy. "Cha ta..."

"Xin lỗi ngài," người đưa tin nói. "Lãnh chúa Brax mặc áo giáp khi bè bị lật. Ngài ấy rất dũng cảm ạ."

Ồng ta ngu ngốc thì có, Tyrion nghĩ thầm và lắc cốc để nhìn rượu bên trong. Vượt sông trong đêm trên một chiếc bè thô sơ, mặc áo giáp, với đội quân đang đợi ở bờ bên kia - nếu đó là dũng cảm, thì thà anh hèn nhát còn hơn. Anh phân vân liệu Lãnh chúa Brax có thấy mình đặc biệt dũng cảm khi bị giáp nặng kéo xuống làn nước đen không.

"Trại giữa dòng sông cũng bị tấn công," người đưa tin nói tiếp. "Trong khi chúng tôi cố vượt sông, hai đội kỵ binh nhà Stark tiến tới từ phía tây. Tôi thấy cờ xí hình người khổng lồ bị xích của Lãnh chúa Umber và đại bàng của nhà Mallister, nhưng chính cậu thiếu niên mới là người dẫn đoàn quân, với con sói quái quỷ bên cạnh. Tôi không ở đó chứng kiến, nhưng người ta kể lại con sói đã giết chết bốn người và cắn xé cả tá ngựa. Quân cầm giáo tập họp chống lại đợt tấn công đầu tiên, nhưng khi nhà Tully thấy vậy, họ mở cổng thành Riverrun và Tytos Blackwood đã dẫn một đội quân qua cầu treo và tấn công từ đằng sau."

"Ôi thần thánh lòng lành," Lãnh chúa Lefford chửi thề.

"Greatjon Umber đốt tháp canh chúng tôi đã dựng lên, và Lãnh chúa Blackwood tìm thấy Ser Edmure Tully bị xích cùng những tù nhân khác, và ngài thả tất cả họ ra. Trại phía nam do Ser Forley Prester chỉ huy. Ngài ấy đã rút lui khi thấy những trại kia thất trận, với hai ngàn quân cầm giáo và từng đó cung thủ, nhưng tay lính đánh thuê thành Tyros đã dẫn đội kỵ binh tấn công những quân cầm cờ rồi chạy sang phe kẻ thù."

"Đồ chết bầm." Chú Kevan có vẻ tức giận thì đúng hơn là ngạc nhiên. "Ta đã bảo Jaime đừng tin gã đó. Kẻ chiến đấu vì tiền chỉ trung thành với túi tiền mà thôi."

Lãnh chúa Tywin đan tay đặt dưới cằm. Chỉ có ánh mắt ông đảo qua đảo lại khi lắng nghe. Bộ ria vàng bao lấy khuôn mặt yên tĩnh trông như một chiếc mặt nạ, nhưng Tyrion có thể thấy những giọt mồ hôi bé xíu đọng trên cái đầu cạo nhẵn thín của cha.

"Sao có thể được?" Ser Harys lại rên rỉ. "Ser Jaime bị bắt, vòng vây bị phá... đầy là thảm họa!"

Ser Addarn Marbrand nói, "Tôi chắc chắn chúng ta đều biết ơn ngài vì đã chỉ ra sự thật hiển nhiên đó, thưa Ser Harys. Vấn đề là, chúng ta sẽ làm gì đây?"

"Chúng ta có thể làm gì? Đội quân của Jaime hoặc bị giết hoặc bị giam giữ hoặc bị ném xuống sông làm mồi cho hà bá, và đội quân nhà Stark và nhà Tully chặn đường tiếp tế của chúng ta. Chúng ta bị cắt viện trợ từ phương tây rồi! Họ có thể hành quân đến Casterly Rock nếu muốn, và làm sao mà chúng ta ngăn họ lại được? Các lãnh chúa, chúng ta bị đánh bại rồi. Chúng ta nên đầu hàng để đổi lấy hòa bình."

"Hòa bình ư?" Tyrion trầm tư lắc cốc rượu, uống cạn một hơi rồi ném cái cốc không xuống sàn nhà, vỡ tan tành thành ngàn mảnh. "Đây là hòa bình của ngài, thưa Ser Harys. Cậu cháu họ đáng mến của tôi đã phá tan nền hòa bình mãi mãi khi quyết định dùng đầu lãnh chúa Eddard trang trí Tháp Đỏ. Thà ngài uống rượu bằng cái cổc vỡ kia còn dễ hơn là thuyết phục Robb Stark đồng ý giảng hòa. Cậu ta đang tháng... hay ngài không nhận ra nhỉ?"

"Hai trận chiến không làm nên cả cuộc chiến," Ser Addam khẳng định. "Chúng còn lâu mới thua. Tôi rất vinh dự được tự mình đấu với thằng nhóc nhà Stark đó."

"Có lẽ họ đồng ý tạm thời ngừng chiến, và cho phép chúng ta trao đổi tù binh," Lãnh chúa Lefford đề nghị.

"Trừ khi họ đổi ba lấy một, chúng ta còn có cơ may," Tyrion gay gắt nói. "Và chúng ta trao đổi gì để lấy anh tôi đây? Cái đầu đang thối rữa của Lãnh chúa Eddard à?"

"Tôi nghe nói thái hậu Cersei giữ con gái của quần sư," Lefford lạc quan nói. "Nếu chúng ta trả chị em về cho cậu thanh niên kia..."

Ser Addam khinh bỉ khụt khịt mũi. "Họa điên hắn mới đổi Jaime Lannister lấy hai cô gái."

"Vậy thì chúng ta phải chuộc Ser Jaime bằng bất cứ giá nào," Lãnh chúa Lefford nói.

Tyrion đảo mắt. "Nếu nhà Stark thấy cần vàng, họ có thể nấu chảy áo giáp anh Jaime."

"Nếu chúng ta yêu cầu trao đổi tù binh, họ sẽ nghĩ chúng ta yếu thế," Ser Addam tranh cãi. "Chúng ta phải tẩn công ngay lập tức."

"Chắc chắn những đồng minh trong triều đình có thể tăng cường binh lực cho chúng ta," Ser Harys nói. "Và có ai đó nên về Casterly Rock để xây dựng đội quân mới."

Lãnh chúa Tywin Lannister đứng dậy. "Chúng bắt con trai ta," ông nhắc lại, cắt ngang những lời bàn bạc qua lại như kiếm cắt ngọt mỡ cừu. "Mọi người ra ngoài. Tất cả mọi người."

Vì luôn là một người biết nghe lời nên Tyrion đứng dậy định rời đi cùng những người khác, nhưng cha nhìn anh. "Không phải con, Tyrion. Ở lại. Cả chú Kevan nữa. Những người khác, ra ngoài."

Tyrion trở lại ghế, ngạc nhiên không nói lên lời. Ser Kevan đi qua phòng tới chỗ thùng rượu. "Chú à," Tyrion gọi, "nếu được..."

"Đây." Cha đưa cậu cốc rượu chưa động tới.

Giờ Tyrion thực sự choáng. Anh nhận lấy và uống.

Lãnh chúa Tywin ngồi xuống. "Hai người đã đúng về Stark. Nếu Lãnh chúa Eddard còn sống, chúng ta có thể tạm thời thiết lập hòa bình với Winterfell và Riverrun, hòa bình sẽ cho chúng ta thời gian để đương đầu cùng những người em trai vua Robert. Nhưng ông ta chết rồi..." tay ông nắm lại thành nấm đấm. "Ngu xuẩn. Cực kỳ ngu xuẩn."

"Joff chỉ là một thằng trẻ ranh," Tyrion nhận xét. "Ở tuổi nó con cũng làm vài chuyện ngu ngốc thôi." Cha gay gắt nhìn anh. "Con nghĩ chủng ta nên ăn mừng vì thằng bé vẫn chưa lấy một ả điếm."

Tyrion nhấp rượu, tự hỏi cha sẽ phản ứng thế nào nếu anh ném cái cốc vào mặt ông.

"Tình thế của chúng ta hiện giờ tệ hơn con tưởng," cha nói tiếp. "Có vẻ chúng ta có một vị vua mới."

Ser Kevan có vẻ bối rối. "Cái gì mới cơ? Họ làm gì với Joffrey?"

Một chút khinh bỉ thoáng hiện trên đôi môi mỏng quẹt của Lãnh chúa Tywin. "Chưa... có gì đâu. Cháu nội ta vẫn ngồi trên Ngai Sắt, nhưng tay thái giám có nghe được vài lời đồn đại từ phương nam. Renly Baratheon đã kết hôn cùng Margaery Tyrell tại Highgarden cách đây hai tuần và giờ hắn tuyên bố mình là vua. Cha và các anh em trai của cô dâu đã quỳ gối và thề trung thành với hắn."

"Tin tức này không hay rồi," Khi Ser Kevan nhíu mày, những nếp nhăn trên trán chú sâu như những hẻm núi vậy.

"Con gái ta ra lệnh cho chúng ta phải tới Vương Đô ngay lập tức, để bảo vệ Tháp Đỏ khỏi vua Renly và hiệp sĩ Flowers." Mồm ông mím lại. "Ra lệnh cho chúng ta. Nhân danh nhà vua và hội đồng."

"Vua Joffrey đón nhận tin tức thế nào?" Tyrion hỏi với sự khoái trá cực kỳ.

"Cersei không nói," Lãnh chúa Tywin đáp. "Con bé sự thằng nhóc sẽ tự mình thân chinh đi đánh Renly."

"Với đội quần nào?" Tyrion hỏi. "Con hy vọng cha không định đưa cho thằng bé đội quân này chứ?"

"Thằng bé bảo sẽ dùng Đội Gác Thành," Lãnh chúa Tywin nói.

"Nếu thằng bé dùng đội gác, hàng phòng thủ của thành phố sẽ bị bỏ không," Ser Kevan nói. "Và với Lãnh chúa Stannis đang ở đảo Dragonstone..."

"Đúng." Lãnh chúa Tywin nhìn con trai. "Ta cứ nghĩ con là một thằng hề, Tyrion, nhưng có vẻ ta đã sai."

"Sao hả cha," Tyrion nói, "nghe giống một lời khen ngợi lắm đấy chứ." Anh thận trọng nhoài người lên. "Stannis phản ứng sao? Hắn là anh chứ không phải Renly. Hắn cảm thấy sao về lời tuyên bố của cậu em trai?"

Cha anh nhíu mày. "Từ đầu ta đã có cảm giác Stannis nguy hiểm hơn tất cả những người khác cộng lại. Nhưng hắn vẫn án binh bất động. Ồ, Varys có nghe vài chuyện về hắn. Stannis đang đóng tàu, Stannis thuê lính đánh thuê, Stannis đã liên minh cùng Asshai? Điều đó có nghĩa gì? Tin nào mới là đúng?" Ông khó chịu nhún vai. "Kevan, mang bản đồ tới đây."

Chú Kevan làm theo. Lãnh chúaTywin trải và vuốt thẳng tờ bản đồ da. "Jaime làm chúng ta lâm vào tình thế khó khăn rồi. Roose Bolton và tàn quân ở phía bắc chúng ta. Kẻ thù của chúng ta có được Song Thành và Moat Cailin. Robb Stark đóng quân ở phía tây, như vậy chúng ta không thể rút quân vê Lannisport hay thành Rock trừ khi chúng ta quyết định chiến đấu. Jaim bị bắt và toàn bộ đội quân do nó chỉ huy đã bị xóa sổ. Thoros thành Myr và Beric Dondarion tiếp tục quấy phá lực lượng tiếp tế lương thực. Phía đông chúng ta là nhà Arryn, Stannis Baratheon ở đảo Dragonstone, phía nam là Highgarden và Storm's End đang hiệu triệu quân đồng minh."

Tyrion cười nham hiểm. "Hãy lạc quan chút đi cha. ít nhất Rhaegar Targaryen đã chết rồi."

"Ta đã hy vọng con cho chúng ta nhiều hơn là những câu nói đùa, Tyrion," Lãnh chúa Tywn Lannister nói. Ser Kevan nhíu mày nhìn bản đò, trán càng lúc càng nhăn lại. "Robb Stark giờ đã có được sự ủng hộ của Edmure Tully và những Lãnh chúa dòng Trident. Tổng lực của chúng mạnh hơn chúng ta. Và với Roose Bolton đẳng sau... Tywin, nếu chúng ta còn ở lại đây, em e rằng chúng ta sẽ kẹt giữa ba kẻ thù."

"Anh không định ở lại đây. Chúng ta phải hoàn thành công việc với Lãnh chúa Stark trẻ tuổi trước khi Renly Baratheon có thể tiến quân từ Highgarden xuống. Bolton không làm anh bận tâm. Hắn là người cẩn trọng và chúng ta đã buộc hắn phải cẩn trọng hơn trên dòng Green Fork. Hắn sẽ từ từ mới đuổi theo chúng ta. Vì thế... ngày mai, chúng ta sẽ tới Harrenhal. Kevan, anh muốn đội tiên phong của Ser Addam đi trước che chắn đường cho chúng ta. Cho ngài ta bao nhiêu người ngài ta cần và bố trí thành những nhóm bốn người một. Anh không muốn thấy ai biến mất."

"Vâng, nhưng... sao lại là Harrenhal? Đó là noi xui xẻo và hiểm trở. Vài người bảo nó bị nguyền rủa."

"Kệ họ," Lãnh chúa Tywin nói. "Bảo Ser Gregor đi trước cùng với toán cướp của hắn. Cử cả Vargo Hoat cùng toán kỵ binh và Ser Amory Lorch đi nữa. Mỗi đội sẽ có ba trăm ngựa. Nói với họ rằng anh muốn thấy vùng châu thổ cháy rụi từ Mắt Thần tới Red Fork."

"Vâng," Ser Kevan nói rồi đứng dậy. "Em sẽ nói với họ." Chú cúi dẫu và tiến ra cửa.

Khi còn lại hai người với nhau, Lãnh chúa Tywin liếc nhìn Tyrion. "Những kẻ mọi rợ của con chắc cũng thích đi cướp bóc một chút. Nói với họ rằng họ có thể đi cùng Vargo Hoat và lấy bất cứ thứ gì họ muốn - hàng hóa, hoa màu, đàn bà, bất cứ thứ gì rồi thiêu trụi những thứ còn lại."

"Bảo Shagga và Timett cướp bóc khác nào giống như bảo một con gà gáy đi vậy," Tyrion nhận xét, "nhưng con thích để họ ở cạnh con hơn." Họ có thể ngang ngạnh và kém văn minh, nhưng lũ sơn tặc đó thuộc về anh, và anh tin họ hơn bất cứ người lính nào của cha. Anh không có ý định giao nộp họ.

"Vậy tốt nhất con nên học cách kiểm soát họ. Ta không muốn chúng đi cướp bóc thành phố đâu."

"Thành phố nào?" Tyrion bối rối."Thành phố nào ạ?"

"Vương Đô. Ta sẽ đưa con tới thành."

Đó là điều cuối cùng Tyrion Lannister muốn dây vào.

Anh với tay lấy cốc rượu nhấp một chút và ngẫm nghĩ. "Con sẽ làm gì ở đó?"

"Cai trị," cha nói ngắn gọn.

Tyrion cười toáng lên. "Chị gái xinh đẹp của con chắc sẽ có vài lời về chuyện này đây!"

"Kệ nó muốn nói gì thì nói. Nó cần quản lý con trai nó trước khi thằng bé giết hết chúng ta. Ta cho rằng đó là lỗi của mấy con khỉ trong triều đình - anh bạn Petyr của chúng ta, Grand Maester đáng kính, và cả Lãnh chúa Varys không có của quý. Họ khuyên Joffrey kiểu gì khi thằng bé phạm hết sai lầm này tới sai lầm khác vậy? Sao lại phong gã Janos Slynt đó làm lãnh chúa chứ? Cha hẳn là một gã đồ tể mà họ lại cho hắn cả Harrenhal. Harrenhal, đó là nơi của vua! Đáng ra hắn không bao giờ được phép đặt chân tới vùng đất đó. Ta nghe nói hắn lấy hình ngọn giáo dính máu làm biểu tượng. Nếu là ta, ta sẽ chọn con dao phay dính máu." Cha không hề cao giọng nhưng Tyrion nhìn thấy sự tức giận trong đôi mắt lấp lánh. "Và phế truất Selmy nữa chứ, họ có hiểu chuyện không vậy? Đúng, ông ấy đã già, nhưng cái tên Barristan Dũng Cảm vẫn vang danh trong vương quốc. Ông ta mang vinh dự đến người.

Ông ta phục vụ. Có ai có thể nói điều tương tự về Chó Săn không? Con chó ăn dưới bàn, người không ngồi cùng nó trên băng ghế." Ông chỉ vào mặt Tyrion. "Nếu Cersei không thể khống chế thằng bé, con phải làm. Và nếu hội đồng chơi chúng ta..."

Tyrion biết. "Gươm giáo," anh thở dài. "Những cái đầu. Và những bức tường thành."

"Ta thấy con cũng học được đôi chút từ ta."

"Nhiều hơn là cha biết đó." Tyrion bình thản trả lời. Anh uống hết cốc rượu và trầm tư đặt cái cốc sang một bên. Anh không dám thừa nhận mình cảm thấy đôi chút hài lòng. Một phần khác trong anh nhớ lại trận chiến ở thượng nguồn sông, và tự hỏi liệu anh có phải giữ cánh trái nữa không? "Sao lại là con?" anh nghiêng đầu hỏi. "Sao không phải chú Kevan? Hoặc Ser Addam, Ser Flement hay Lãnh chúa Serrett? Sao không phải một người... cao to hơn?"

Lãnh chúaTywin đột ngột đứng lên. "Vì con là con trai ta."

Thế là anh biết. Cha đã hy sinh anh ấy, anh nghĩ. Đồ con hoang, ông nghĩ rằng Jaime chết chắc và tôi là tất cả những gì ông còn. Tyrion muốn tát ông ta, muốn nhổ vào mặt ông ta, muốn rút dao và đâm thẳng vào tim xem nó có phải làm bằng vàng khối như những gì dân thường đồn đại không. Nhưng anh vẫn ngồi đó, im lặng và bình tĩnh.

Những mảnh cốc vỡ bị nghiền nát dưới gót giày Lãnh chúa Tywin khi ông ra khỏi phòng. "Một điều cuối," ông nói khi đi tới cửa. "Con không được mang con điếm đó tới triều đình."

Tyrion ngồi một mình rất lâu trong phòng sinh hoạt chung sau khi cha đi khỏi. Cuối cùng anh trèo lên gác mái ấm áp dưới tháp chuông. Trần nhà khá thấp, nhưng nó chẳng là gì với một người lùn. Từ cửa sổ, anh có thể thấy giá treo cổ cha anh dựng ở sân. Cơ thể bà chủ quán trọ chầm chậm đung đưa theo gió, làn da bong tróc để lộ cả thịt.

Shae ngái ngủ thì thầm và lăn về phía anh khi anh ngồi trên cạnh giường lông vũ. Anh cho tay vào chăn và ve vuốt bộ ngực mềm mại, và cô mở choàng mắt. "Lãnh chúa của em," cô nói với một nụ cười mơ màng.

Khi thấy đầu ngực cô cương lên, Tyrion hôn cô. "Ta định mang nàng tới Vương Đô đó, bé yêu ạ," anh thì thầm.

Con ngựa cái hí khe khẽ khi Jon Snow buộc chặt đai ngựa. "Bình tĩnh nào, cô bé" cậu khẽ khàng nói và chạm vào con ngựa để trấn an nó. Gió thổi hun hút qua chuồng ngựa, phả hơi thở lạnh lẽo chết chóc lên mặt Jon, nhưng cậu không để ý. Cậu nhảy lên lưng ngựa, những ngón tay mang sẹo cứng nhắc và vụng về. "Bóng Ma," cậu gọi, "tới đây nào." Và con sói chạy tới, mắt đỏ như hai hòn than.

"Jon, làm ơn đi mà. Cậu đừng làm chuyện này."

Cậu lên ngựa, nắm chặt cương trong tay rồi quay lại nhìn ra màn đêm. Sarmvell Tarly đứng ở cửa chuồng ngựa, mặt trăng tròn vành vạnh ngay sau lưng. Cái bóng của cậu ta như bóng một người khổng lồ, đổ dài và đen xì. "Tránh ra, Sam."

"Jon, cậu không thể" Sam nói. "Mình sẽ không để cậu đi đầu."

"Mình không muốn làm cậu bị thương," Jon nói. "Tránh ra Sam, không mình đạp lên cậu đấy."

"Cậu sẽ không làm vậy. Cậu phải nghe mình. Làm ơn..."

Jon thúc ngựa lao thẳng ra cửa. Trong tích tắc Sam đứng tại chỗ, khuôn mặt tròn và trắng bệch như mặt trăng, mồm há hốc vì sửng sốt. Khi con ngựa gần phi đến, cậu ta nhảy sang một bên đúng như Jon dự tính, loạng choạng rồi ngã xuống. Con ngựa nhảy qua và lao vào màn đêm.

Jon đội mũ trùm và để con ngựa tự dẫn đường.

Hắc Thành im ắng và tĩnh lặng, Bóng Ma lặng lẽ đi bên cạnh cậu. Cậu biết trên Tường Thành đẳng sau có những người lính đang canh gác, nhưng mắt họ hướng về phương bắc chứ không phải phương nam. Không ai thấy cậu đi, không ai trừ Sam Tarly, đang cố đứng dậy khỏi nền đất bẩn trong chuồng ngựa cũ. Cậu hy vọng Sam không bị thương khi ngã như vậy. Cậu ta quá nặng và vụng về, nếu có gãy cổ tay hay trật mắt cá cũng chẳng có gì lạ. "Mình đã cảnh báo rồi," Jon nói lớn. "Dù sao mình cũng chẳng việc gì phải lo cho cậu ta." Cậu nắm tay lại, duỗi ra, rồi lại nắm vào. Chúng vẫn đau, nhưng thật tốt khi không bị băng bó nữa.

Ánh trắng dát bạc lên những ngọn đồi khi cậu đi theo vương lộ ngoằn ngoèo. Cậu cần đi xa Tường Thành hết mức có thể trước khi họ nhận ra cậu đã biến mất. Ngày mai cậu sẽ rời đường cái, đi tắt qua cánh đồng, bụi rậm và sông suối để cắt đuôi họ, nhưng lúc này tốc độ quan trọng hơn mưu mẹo. Chắc chắn họ sẽ đoán ra nơi cậu định tới.

Gấu Già quen với việc thức dậy khi tia nắng đầu tiên vừa chiếu rọi, vì thế Jon còn thòi gian tới bình minh để đi càng xa càng tốt.... nếu Sam Tarly không bán đứng cậu. Cậu nhóc béo mập đó là người có trách nhiệm và rất dễ bị dọa, nhưng cậu ta yêu quý Jon như yêu quý anh em mình. Nếu bị tra hỏi, Sam hẳn sẽ khai ra, nhưng Jon không nghĩ cậu ta đủ can đảm để tới tháp Maegor đánh thức ông Mormont dậy.

Khi Jon không mang bữa sáng tới cho Gấu Già, họ sẽ vào phòng và tìm thấy Móng Dài trên giường. Thật khó để bỏ nó lại, nhưng Jon không đến mức đánh đổi tự trọng mà cầm nó đi. Kể cả Jorah Mormont cũng không làm chuyện đó khi quyết định bỏ trốn. Chắc chắn tướng Mormont sẽ tìm thấy một người xứng đáng với thanh kiếm này hơn. Jon thấy tệ khi nghĩ về ông già đó. Jon biết việc cậu đào ngũ sẽ xát muối vào vết thương vẫn chưa lành về người con trai. Cậu không nên làm thế này để đáp lại sự tin tưởng của ông, nhưng cậụ đâu còn cách nào khác. Dù làm gì, cậu vẫn có cảm giác mình đang phản bội một ai đó.

Kể cả lúc này, cậu cũng không biết mình có đang làm một việc cao cả không. Người miền nam suy nghĩ đơn giản hơn. Họ sẽ tới nói chuyện cùng các thầy tu, một người sẽ nói cho họ nghe ý nguyện của thần thánh và giúp họ biết đúng sai. Nhưng nhà Stark thờ cựu thần, những vị thần không tên, và nếu cây mẹ có nghe thấy, chúng cũng không nói được.

Khi vệt sáng cuối cùng ở Hắc Thành biến mất sau lưng, Jon cho ngựa phi nước kiệu. Cậu còn cả một hành trình dài phía trước và chỉ có duy nhất một con ngựa. Dọc vương lộ có một số pháo đài và làng mạc, cậu có thể đổi con ngựa này lấy một con khác nhưng với điều kiện cô nàng không bị thương hay lăn ra chết.

Cậu cũng sẽ cần quần áo mới; đúng hơn, cậu phải trộm quần áo. Cậu mặc đồ đen từ đầu tới chân; giày cưỡi ngựa, quần ống túm và áo trấn thủ vải thô, áo gi lê da không tay và áo choàng len dày. Thanh trường kiếm và dao găm mang bao da chuột chũi đen và áo giáp cùng mũ treo trên yên ngựa cũng màu đen nốt. Chỉ cần để lộ ra một chút trong những thứ này cũng khiến cậu mất mạng nếu như bị bắt. Một người lạ mặt mặc đồ đen sẽ bị tất cả làng mạc và pháo đài phía bắc Neck nghi ngờ. Một khi những con quạ của Maester Luwin cất cánh mang tin đi, Jon biết cậu không còn an toàn. Kể cả ở Winterfell. Bran có thể muốn cho cậu vào, nhưng Maester Luwin hiểu chuyện hơn. Ông sẽ khóa cổng và đuổi Jon đi, và ông nên làm vậy. Tốt hơn hết đừng nên tới đó.

Nhưng cậu vẫn nhớ lâu đài rõ như thể cậu mới ròi khỏi đó hôm qua; những bức tường cao bằng đá hoa cương; Đại Sảnh đượm mùi khói, mùi chó và thịt nướng, thư phòng của cha, căn phòng trên tháp cậu thường nằm ngủ. Một phần trong cậu không muốn gì hơn được nghe lại tiếng cười của Bran, được ăn những miếng bánh thịt bò-và-thịt xông khói của chú Gage, nghe câu chuyện về những đứa con của rừng rậm và Florian Ngốc Nghếch của Già Nan.

Nhưng cậu không rời Tường Thành vì những điều đó; cậu ròi đi bởi dù thế nào cậu vẫn là con của Cha, là em trai Robb. Được tặng một thanh kiếm, cả một thanh kiếm tốt như Móng Dài cũng không thể biến cậu thành người nhà Mormont được. Cậu cũng không phải Aemon Targaryen. Ông lão đã lựa chọn ba lần, và cả ba lần ông ta đều chọn danh dự, nhưng đó là ông ấy. Kể cả lúc này, Jon cũng không thể biết vị học sĩ chọn ở lại vì ông ấy yếu đuối và hèn nhát hay vì ông ấy mạnh mẽ và là một người đàn ông chần chính. Nhưng cậu hiểu ông lão muốn nói gì; cậu rất hiểu.

Tyrion Lannister đã nói rẳng hầu hết con người đều chối bỏ sự thật hơn là đối diện với nó, nhưng Jon đã chán với việc chối bỏ rồi. Cậu là chính cậu; Jon Snow, một đứa con hoang, một kẻ phá bỏ lòi thề, một đứa mồ côi mẹ, không bạn bè và đáng bị nguyền rủa. Hết phần đời còn lại - dù nó dài ngắn ra sao - có thể cậu phải chấp nhận làm kẻ ngoài cuộc, chỉ im lặng đứng trong bóng tối và không dám nói tên thật của mình. Dù đi tới bất cứ nơi nào trong Bảy Phụ Quốc, cậu cũng phải sống trong dối trá, luôn nơm nớp sợ bị tố giác. Nhưng không sao, miễn cậu được ở bên anh trai để trả thù cho cha.

Cậu nhớ Robb y như lần cuối thấy anh đứng trong sân tập, tuyết tan ra trên mái tóc nâu vàng. jon có lẽ sẽ phải cải trang và bí mật tới gặp anh. Cậu cố tưởng tượng vẻ mặt Robb khi biết cậu là ai. Anh trai sẽ lắc đầu và mỉm cười, và anh sẽ nói... anh sẽ nói...

Cậu không thể tưởng tượng ra nụ cười của anh. Dù cố gắng thế nào cậu cũng không tưởng tượng ra nổi. Cậu thấy mình đang nghĩ tới kẻ đào ngũ mà cha đã chặt đầu vào ngày họ tìm thấy lũ sói tuyết. "Con đã nói," Lãnh chúa Eddard đã nói với cậu. "Con thề, trước các anh em con, trước các cựu thần và tân thần." Chú Desmond và bác Tom Bự đã lôi gã lên gốc cây, đôi mắt Bran mở to như cái chén, và Jon phải nhắc em giữ chặt con ngựa. Cậu nhớ cái nhìn trên mặt cha khi anh Theon Greyjoy mang Băng Đao tới, cái cách anh Theon đá cái đầu kẻ xấu số khi nó lăn tới chân anh.

Cậu tự hỏi liệu Lãnh chúa Eddard sẽ làm gì nếu kẻ đào ngũ là chú Benjen chứ không phải kẻ xa lạ rách rưới tơi tả đó. Liệu chuyện có khác đi không? Chắc chắn, chắc chắn phải khác rồi... và chốc chắn anh Robb sẽ chào đón cậu. Anh ẩy phải làm vậy, nếu không...

Cậu không dám nghĩ tiếp, vết thương đau buốt, nhói tận sâu trong những ngón tay khi cậu nắm lấy dây cương. Jon thúc ngựa phi nước đại, chạy dọc xuống vương lộ như thể chạy trốn khỏi những nỗi nghi ngờ. Jon không sợ chết, nhưng cậu không muốn chết theo kiểu bị trói gô lại và chặt đầu như một kẻ cướp. Nếu phải chết, cậu muốn chết với một thanh kiếm trong tay và giết những kẻ đã sát hại cha cậu. Cậu không phải một người Stark thực thụ, chưa bao giờ là vậy... nhưng cậu có thể chết như một người nhà Stark. Hãy để người đời nói cha Eddard Stark có bốn người con trai, chứ không phải ba.

Bóng Ma đi theo cậu suốt nửa dặm với cái lưỡi đỏ thè ra khỏi miệng. Người và ngựa rạp xuống để phi nhanh hơn. Con sói đi chậm rồi dừng lại quan sát, mắt đỏ lóe lên dưới ánh trăng. Nó biến mất ở đẳng sau, nhưng Jon biết nó vẫn đi theo.

Ánh sáng rải rác thấp thoáng qua rừng cây phía trước, ở cả hai bên đường: thị trấn Mole. Có tiếng chó sủa và cậu nghe thấy tiếng những con la khò khè trong chuồng, nhưng ngôi làng khá yên tĩnh. Đôi chỗ có ánh lửa lò sưởi hắt qua khung cửa sổ, nhưng không nhiều.

Thị trấn Mole lớn hơn vẻ bề ngoài, nhưng ba phần tư nằm dưới lòng đất, trong những căn hầm ấm áp được nối với nhau bằng một mê cung đường hàm. Kể cả nhà thổ cũng ở dưới đó, chẳng có gì trên mặt đất ngoài những gian nhà gỗ không lớn hon nhà xí là mấy, với đèn đỏ treo trên cửa. Trên Tường Thành, anh nghe mọi người gọi gái điếm là "những báu vật bị chôn vùi". Cậu tự hỏi liệu có anh em áo đen nào xuống đây tối nay không. Đó cũng là phá vỡ lời thề, nhưng chẳng ai quan tâm mấy. Mãi tới khi đi khỏi làng Jon mới dám đi chậm lại. Tới lúc đó cả cậu lẫn con ngựa đều toát mồ hôi. Cậu run rẩy xuống ngựa, bàn tay bị bỏng đau đớn. Một đụn tuyết bám trên cây sáng lên dưới ánh trăng, nước từ trên nhỏ giọt xuống tạo thành những vũng nước nhỏ. Jon ngồi xổm, chụm hai tay vào nhau lấy nước. Cậu uống và vã nước lên mặt tới khi mặt ngứa râm ran. Những ngón tay cậu đau hơn mấy hôm trước và đầu cũng nặng trịch. Mình đang làm đúng, cậu tự nhủ, vì sao mình lại thấy tệ vậy nhỉ?

Con ngựa đổ mồ hôi, vì thế Jon dắt nó đi dạo một lúc. Đường không đủ rộng cho hai kỵ sĩ đi sóng đôi, mặt đường chằng chịt những con rạch nhỏ và lổn nhổn dá. Đi qua đây quá nguy hiểm, không cẩn thận là ngã gẫy cổ. Jon tự hỏi cậu bị làm sao. Chẳng nhẽ cậu muốn chết sớm?

Trong rừng bỗng có tiếng gào thét của con vật gì đó làm cậu phải ngước lên nhìn. Con ngựa lo lắng hí vang. Có phải con sói của cậu đã tìm được con mồi không? Cậu chụm tay lại và gọi. "Bóng Ma!" cậu hét. "Bóng Ma, lại đây." Chỉ có một con cú đập cánh bay lên trả lời cậu.

Jon nhíu mày tiếp tục dẫn con ngựa đi suốt nửa tiếng đồng hồ cho tới khi nó khô mồ hôi. Bóng Ma không xuất hiện. Jon muốn lên ngựa đi tiếp, nhưng cậu lo con sói bị mất tích. "Bóng Ma," cậu gọi tiếp. "Mày đâu rồi? Tới đây! Bóng Ma!"

Không một thứ gì trong rừng có thể gây khó dễ cho loài sói tuyết, kể cả một sói tuyết chưa trưởng thành, trừ khi... không, Bóng Ma không dại gì mà đi tấn công một con gấu, mà nếu có một bầy sói gần đây thì thế nào Jon cũng nghe thấy tiếng tru của chúng.

Cậu quyết định phải dừng lại để ăn. Thức ăn sẽ làm yên dạ dày và để Bóng Ma đuổi kịp. Cậu chưa gặp nguy hiểm gì; Hắc Thành vẫn đang say giấc nồng. Trong tủi bên yên ngựa, cậu tìm thấy bánh quy, một miếng pho mát, và một quả táo khô. Cậu mang theo cả thịt bò muối và một lát thịt hun khói lấy trộm trong nhà bếp, nhưng cậu cần để dành thịt tới ngày mai. Nếu hết thịt cậu sẽ phải đi săn, điều đó sẽ khiến cậu đi chậm lại.

Jon ngồi dưới tán cây, ăn bánh quy và pho mát trong khi con ngựa lang thang ăn cỏ dọc vương lộ. Cậu ăn trái táo cuối cùng. Quả táo hơi nhũn nhưng dù sao nó vẫn còn vị chua chua và nhiều nước. Cậu nhấm nháp tới phần lõi thì nghe thấy những tiếng động - tiếng ngựa hí từ phương bắc. Jon nhảy dựng lên và chạy tới chỗ con ngựa. Liệu cậu có chạy kịp không? Không, họ đã đến quá gần, chắc chắn họ nghe thấy tiếng cậu, và nếu họ tới từ Hắc Thành thì...

Cậu dẫn con ngựa tránh khỏi đường cái, nấp dưới hàng cây tùng rậm rạp. "Yên lặng nào," cậu thì thào nói và cúi người nhòm qua những cành cây. Nếu thần thánh rủ lòng thương, những kỵ sĩ kia sẽ đi qua. Cũng có thể họ chỉ là những người dân thị trấn Mole, những nông dân trên đường ra cánh đồng, ai mà biết họ làm gì giữa đêm cơ chứ...

Cậu lắng nghe tiếng ngựa càng lúc càng gần hơn. Cậu đoán có ít nhất năm sáu người. Giọng họ vang vọng qua rừng cây.

"...chắc chắn cậu ta đi đường này chứ?"

"Khó đoán lắm."

"Mọi người biết đấy, cậu ta có thể đi về hướng đông. Hoặc rời đường cái đi xuyên qua rừng. Nếu là tao, tao sẽ làm vậy."

"Trong lúc trời tối a? Ngu ngốc. Nếu mày không gãy cổ vì ngã ngựa thì cũng đi lạc một vòng và trở lại Tường Thành vào sáng hôm sau thôi."

"Không đâu." Grenn có vẻ tức giận. "Ta chỉ cần đi theo hướng nam, bọn mày nhìn những vì sao là biết hướng nam ở đâu ngay."

"Nếu trời nhiều mây thì sao?" Pyp hỏi.

"Vậy tao sẽ không đi."

Một giọng khác vang lên. "Chúng mày biết tao sẽ ở đâu không? Tao sẽ ở trong thị trấn Mole, cố đào cho ra mấy kho báu bị chôn vùi." Tiêng cười khùng khục của Toad vang khắp rừng cây. Con ngựa của Jon khịt mũi.

"Tất cả trật tự đi," Haider nói. "Tao nghĩ mình vừa nghe thấy gì đó."

"Đâu? Tao chằng nghe thấy gì cả." Lũ ngựa dừng lại. "Mày còn không thể nghe thấy mày xì hơi nữa là."

"Tao có thể," Grenn khẳng định.

"Im mồm!"

Tất cả đều im lặng lắng nghe. Jon thấy mình đang nín thở. Đó là Sam, cậu nghĩ. Cậu ta không tới gặp Gấu Già, nhưng cũng không đi ngủ mà đánh thức tất cả các bạn khác dậy. Quỷ tha ma bắt chúng nó chứ. Tới lúc trời sáng, nếu không ở trên giường thì chính chúng cũng trở thành những kẻ đào ngũ. Chúng nó nghĩ cái gì vậy?"

Sự im lặng cứ kéo dài mãi. Từ nơi Jon náu mình, cậu có thể nhìn thấy thấp thoáng cẳng chân ngựa qua những cành cây. Cuối cùng Pyp lên tiếng. "Mày nghe thấy gì?"

"Tao cũng không biết," Haider thừa nhận. "Một tiếng động, ta nghĩ đó là con ngựa nhưng..."

"Ở đây chẳng có gì cả."

Jon liếc thấy có vật gì màu trắng di chuyển trong rừng cây. Lá cây xào xạc và Bóng Ma bất chợt nhảy ra từ bóng tối khiến con ngựa của Jon giật mình hí lên.

"Đó!" Halder hét.

"Tao cũng nghe thấy!"

"Đồ phản bội," Jon nói với con sói tuyết khi nhảy lên lưng ngựa. Cậu quay đầu ngựa phóng vào rừng cây, nhưng họ đã chặn đầu cậu khi cậu vừa đi được vài mét.

"Jon!" Pyp hét theo.

"Dừng lại," Grenn nói, "Cậu không thể cắt đuôi tất cả bọn mình đâu."

Jon quay ngựa nhìn thẳng vào mặt họ và rút kiếm. "Lùi lại. Mình không muốn làm ai bị thương, nhưng mình sẽ làm vậy nếu các cậu ép mình."

"Một chọi bảy ư?" Halder ra hiệu. Những cậu bé tản ra và bao vây lấy cậu.

"Các cậu muốn gì đây?" Jon hỏi.

"Chúng mình muốn cậu quay trở lại nơi cậu thuộc về," Pyp nói.

"Mình thuộc về anh mình."

"Giờ chúng mình là anh em của cậu," Grenn nói.

"Cậu thừa biết họ sẽ chặt đầu cậu nếu bắt được cậu." Toad cười lo lắng và nói tiếp. "Điều này thật ngu ngốc hệt như những điều Bò Rừng hay làm vậy."

"Tao không ngu," Grenn nói. "Tao không phá vỡ lời thề. Tao nói lòi và giữ lời."

"Các cậu cũng vậy," Jon bảo. "Các cậu không hiểu sao? Họ giết cha mình. Đây là chiến tranh, anh Robb đang chiến đấu ở châu thổ sông..."

"Chúng mình biết," Pyp nghiêm túc nói. "Sam đã kể hết rồi.

"Chúng mình rất tiếc về chuyện cha cậu," Grenn nói, "nhưng không sao cả. Một khi cậu đã thề, cậu không thể bỏ đi dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra."

"Mình phải đi," Jon nóng nảy nói.

"Cậu đã thề rồi," Pyp nhắc nhở. "Cậu nói giờ ca gác của tôi bắt đầu. Nó sẽ không kết thúc cho tới ngày tôi chết."

"Tôi sẽ sống và chết trong ca trực," Grenn gật đầu nói thêm.

"Các cậu không cần nói, mình cũng nhớ rõ ràng như các cậu vậy." Giờ cậu đang tức giận. Vì sao họ không để cậu bình yên ra đi chứ?

"Tôi là tay kiếm của bóng đêm." Giọng Halder lảnh lót.

"Tôi là người quan sát trên Tường Thành." Toad nói lớn.

Jon chửi rủa tất cả. Họ không thèm để ý. Pyp thúc ngựa tới gần hơn và ngầm nga, «Tôi là ngọn lửa thiêu rụi đêm đông, là ánh sáng mang bình minh tới, là tù và đánh thức những người đang ngủ say, là tấm khiên bảo vệ vương quốc. Tôi cống hiến cuộc đời và danh dự cho Đội Tuần Đềm, cho đêm nay và bao nhiêu đêm khác."

"Lùi lại," Jon cánh báo và vung kiếm. "Mình nói thật đó Pyp." Họ không mặc giáp, và cậu sẽ cắt họ thành từng mảnh nếu cần thiết.

Matthar đã vòng ra sau cậu. Cậu ta hòa giọng cùng những người khác. «Tôi cống hiến cuộc đời và danh dự cho Đội Tuẫn Đêm."

Jon thúc ngựa quay lộn ra đằng sau. Những cậu bé đã bao quanh cậu, tiến lại gần từ mọi phía.

"Cho đêm nay..." Halder tiến tới từ bên trái.

... và bao nhiêu đêm khác," Pyp kết thúc. Cậu vươn tay nắm lấy dây cương của Jon. "Vậy đây là lựa chọn của cậu. Giết mình, hoặc trở về cùng mình."

Jon giơ kiếm lên... và không còn cách nào khác ngoài hạ kiếm xuống. "Quỷ tha ma bắt cậu đi," cậu nói. "Quỷ tha ma bắt tất cả các cậu."

"Chúng mình phải trói tay cậu lại hay cậu sẽ đưa bọn mình thanh kiếm và chúng ta cùng về?" Halder hỏi.

"Mình sẽ không chạy, nếu đó là điều cậu thực sự muốn hỏi." Bóng Ma tiến ra sau bụi cây và Jon lườm nó. "Mày giúp đỡ được nhiều nhỉ," cậu nói. Đôi mắt đỏ thẫm nhìn cậu như hiểu hết mọi chuyện.

"Chúng ta phải nhanh lên," Pyp nói. "Nếu chúng ta không về trước bình minh, Gấu Già sẽ ngắt đầu chúng ta mất."

Trên đường quay trở lại, Jon Snow hầu như chẳng để tâm vào điều gì. Đường về có vẻ ngắn hơn đường xuôi xuống phía nam, có lẽ vì đầu óc cậu đang lang thang ở nơi khác. Pyp đi đầu dẫn đoàn, lúc phi nước đại, lúc lại thong dong, cứ chạy đêu đều rồi lại đột ngột chuyển sang phi nước kiệu. Thị trấn Mole xuất hiện rồi biến mất ở đẳng sau, ánh đèn đỏ bên ngoài nhà thổ mờ nhạt dần. Họ vẫn còn thời gian. Còn một tiếng nữa đến bình minh thì Jon thoáng thấy những tòa tháp của Hắc Thành ở phía trước, tối đen tương phản với màu trắng dài rộng của Tường Thành. Lần này trông nó không giống nhà nửa.

Họ có thể đưa cậu về, Jon thầm nghĩ, nhưng họ không thể bắt cậu ở lại. Trận chiến chưa thể kết thúc ngay ngày mai, hoặc ngày kia, và các bạn cậu không thể theo dõi cậu cả ngày lẫn đêm. Cậu sẽ chờ thời cơ, khiến họ nghĩ rằng cậu quyết định ở lại... và sau đó, khi họ lơi là, cậu sẽ bỏ đi tiếp. Lần sau cậu sẽ tránh xa vương lộ. Cậu có thể đi về phía đông Tường Thành, có lẽ đi xa về phía biển, đó là một chuyên hành trình dài hơn nhưng an toàn hơn. Hoặc cậu sẽ đi theo hướng tây về phía rặng núi, sau đó đi qua những ngọn đèo về phía nam. Đó là đường đi của dân du mục, hiểm trở và nguy hiểm, nhưng ít nhất không ai có thể đuổi theo cậu. Cậu sẽ không bị lạc trong phạm vi cách thành Winterfell hoặc vương lộ một trăm dặm.

Sarmvell Tarly đang đợi họ trong trại ngựa cũ, ngồi dựa lưng vào kiện cỏ, lo lắng tới mất ngủ. Cậu ta đứng lên và phủi cỏ khô đi. "Mình... mừng là họ đã tìm thấy cậu, Jon ạ."

"Mình thì không," Jon xuống ngựa.

Pyp nhảy khỏi lưng ngựa và nhìn vào bầu trời đang hửng sáng với vẻ khó chịu. "Sam, giúp bọn mình cho lũ ngựa đi nghỉ với," cậu nhóc nhỏ thó nói. "Chúng mình còn cả một ngày dài, đã thế lại không được nghỉ ngơi, nhừ vào Lãnh chúa Snow cả đấy."

Khi bình minh lên, Jon đi tới nhà bếp như mọi khi. Chú Hobb Ba Ngón không nói gì khi đưa bữa sáng của Gấu Già cho cậu. Hôm nay là ba quả trứng luộc kĩ với bánh mỳ nướng, một khoanh thịt lợn nướng và một đĩa mận khô. Jon mang thức ăn tới Tháp Vua. Cậu thấy ông Mormont đang ngồi trên bệ cửa sổ và viết gì đó. Con quạ đi đi lại lại trên vai ông và lầm bẩm, "Ngô, ngô, ngô." Nó kêu ré lên khi Jon bước vào. "Để thức ăn lên bàn," Gấu Già ngước mắt lên. "Ta muốn uống chút bia."

Jon mở cửa sổ, với tay lấy can bia ngoài bậu cửa và đổ vào sừng. Chú Hobb cho cậu một quả chanh vẫn còn lạnh từ ngoài Tường Thành. Jon vắt mạnh, nước chanh chảy xuống qua những kẽ ngón tay. Ông Mormont ngày nào cũng uống bia pha nước chanh, và nói rằng đó là lý do răng ông vẫn khỏe.

"Chắc chắn cháu rất yêu cha mình," ông Mormont nói khi Jon mang cái sừng tới. "Những thứ chúng ta yêu quý bao giờ cũng hủy hoại chúng ta. Cháu nhớ ta nói với cháu điều đó lúc nào không?"

"Cháu nhớ," Jon ủ rũ đáp. Cậu không thích nói về cái chết của Cha, kể cả với ông Mormont.

"Có vẻ cháu sẽ không bao giờ quên được. Sự thật nghiệt ngã luôn in đậm trong tâm trí chúng ta. Mang đĩa thức ăn tới đây. Lại thịt lợn nữa sao? Vậy cũng được. Trông cháu mệt mỏi lắm. Đi dưới ánh trăng mệt thế à?"

Cổ họng Jon khô khốc. "Ngài biết ư?"

"Biết," con quạ đậu trên vai ông Mormont nhại lại. "Biết"

Gấu Già khịt mũi. "Cháu nghĩ họ chọn ta làm Tướng chỉ huy Đội Tuần Đêm vì ta dốt như cục bột chắc? Aemon nói cháu sẽ đi. Ta nói với ông ấy rằng cháu sẽ trở lại. Ta hiểu những người lính và những cậu con trai của ta. Danh dự bắt cháu đặt chân lên vương lộ... và danh dự sẽ mang cháu về."

"Bạn bè mang cháu về," Jon nói.

"Ta nói là danh dự của cháu sao?" Mormont ngắm nghía đĩa thức ăn.

"Họ giết cha cháu. Ngài muốn cháu khoanh tay đứng nhìn sao?"

"Nếu đúng như vậy, chúng ta muốn cháu làm đúng như những gì cháu đã làm." Ông Mormont ăn thử quả mận rồi nhổ ra. "Ta ra lệnh cho đội gác theo dõi cháu. Cháu ra đi ai cũng biết. Nếu những người anh em của cháu không mang cháu về, kiểu gì cháu cũng bị bắt, nhưng không phải bởi anh em của cháu. Trừ khi ngựa của cháu mọc cánh như quạ. Có không?"

"Không ạ." Jon thấy mình như một thằng ngốc.

"Đáng tiếc thật, chúng ta có thể sử dụng một con ngựa như thế."

Jon đứng thẳng dậy. Cậu tự nhủ với mình rằng cậu sẽ chết hiên ngang; ít nhất cậu có thể làm được điều đó. "Cháu biết tội đào ngũ bị xử chết, thưa chỉ huy. Cháu không sợ chết."

"Chết!" con quạ hét.

"Cũng không sợ sống, ta mong là vậy" Mormont dùng dao cắt miếng thịt và đưa một miếng cho con chim. Cháu vẫn chưa đào ngũ. Cháu vẫn đứng ở đây. Nếu chúng ta chặt đầu mọi cậu bé chạy tới thị trấn Mole trong đêm thì chỉ có ma canh gác Tường Thành mà thôi. Nhưng có thể mai cháu sẽ bỏ trốn tiếp, hoặc hai tuần nữa. Có đúng không? Cháu định làm như thế đúng không nào?"

Jon im lặng.

"Ta nghĩ vậy." Ông Mormont đập vỏ trứng. "Cha cháu đã chết rồi. Cháu nghĩ cháu mang ông ấy về được không?"

"Không ạ," cậu rầu rĩ trả lời.

"Tốt," ông Mormont nói. "Chúng ta, cháu và ta, đã thấy người chết sống lại, và đó không phải thứ ta muốn thấy lần nữa." Ông ăn hai miếng hết quả trứng và nhổ phụt chút vỏ trứng còn sót lại. "Anh trai cháu ở ngoài chiến trường với tổng lực phương bắc sau lưng. Bất cứ một tướng đồng minh nào cũng chỉ huy một đội quân lớn hơn số lính trên Tường Thành. Vì sao họ cần cháu giúp chứ? Cháu là một chiến binh dũng mãnh, hay cháu có một con yêu tinh trong túi quần để phù phép cho thanh kiếm?"

Jon không trả lời. Con quạ đang mổ quả trứng. Nó cắm cái mỏ vào lỗ hổng rồi lôi lòng trắng ra nuốt chửng.

Gấu Già thở dài. "Cháu không phải người duy nhất bị chiến tranh làm ảnh hưởng. Dù muốn hay không, em gái ta đã hành quân trong đội quân của anh cháu cùng những cô gái khác, phụ nữ trong bộ đồ giáp của đàn ông. Maege đã già cả tóc bạc nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ, ngang bướng và nóng tính. Nói thật, ta không thể ở cạnh bà già đó, nhưng không có nghĩa là ta không yêu quý cô em gái của ta như cháu yêu các em gái cùng cha khác mẹ của mình." Ông Mormont nhíu mày bóp vỡ vụn vỏ quả trứng còn lại. "Hoặc có lẽ vậy. Dù thế nào, ta cũng rất buồn, ta sẽ rất đau khổ nếu cô ấy chết, nhưng cháu sẽ không thấy ta đào ngũ đâu. Ta đã thề như cháu vậy. Chỗ của ta là ở đây... chỗ của cháu ở đâu hả cháu trai?"

Cháu chẳng có chỗ nào cả, Jon muốn nói, cháu là thằng con hoang, cháu không có quyền, không có tên, không có mẹ, và thậm chí chẳng còn cha. Nhưng cậu không dám nói ra. "Cháu không biết."

"Ta biết," Tướng chỉ huy Mormont nói. "Những cơn gió mùa đông đang thổi mạnh, Snow. Bên ngoài tường thành, bóng tối đang kéo dài hơn. Cotter Pyke viết thư rằng những đoàn hươu sừng tấm lớn đang di cư xuống phía nam hoặc sang phía đông về biển, cả voi ma mút cũng vậy. Ông ấy cũng nói một trong những người lính đã phát hiện những vết chần lớn, hình dáng kỳ dị cách Trạm Gác Đông chưa tới ba dặm. Đội biệt kích của Tháp Đêm tìm thấy những ngôi làng bỏ hoang, và ban đêm Ser Denys nói họ thấy ánh lửa trên núi, một đống lửa lớn cháy từ lúc hoàng hôn cho tới khi bình minh. Quorin Halfman tóm được một tên ở sâu trong Hẻm Núi, và gã đó thề rằng Mance Rayder đang rải quân tới một số pháo đài bí mật mới kiên cố, và để làm gì thì chỉ có chúa mới biết. Cháu nghĩ chú Benjen của cháu là lính biệt kích duy nhất chúng ta mất trong năm qua ư?"

"Ben Jen," con quạ ré lên, đầu lắc lư làm ít trứng rơi khỏi mỏ nó. "Ben Jen. Ben Jen."

"Không ạ," Jon nói. Còn những người khác nữa. Rất nhiều người khác nữa.

"Cháu nghĩ cuộc chiến của anh cháu quan trọng hơn chúng ta sao?" ông lão quát.

Jon cắn môi. Con quạ vỗ cánh. "Chiến tranh, chiến tranh, chiến tranh, chiến tranh," nó kêu.

"Không đâu," Mormont nói. "Thần thánh che chở chúng ta, cháu không mù và cháu cũng không ngu. Khi thấy xác chết đi săn đêm, cháu nghĩ chuyện đó có ảnh hưởng tới kẻ ngồi trên Ngai Sắt không?"

"Không." Jon không cần nghĩ cũng biết.

"Cha cháu đã đưa cháu tới với chúng ta, Jon ạ. Vì sao?"

"Vi sao? Vì sao? Vì sao?" con quạ nhại lại.

"Tất cả những gì ta biết là máu của Tiền Nhân chảy trong huyết quản nhà Stark. Tiền Nhân xây dựng Tường Thành, và họ vẫn nhớ những thứ người khác đã quên lãng. Và con thú của cháu... nó đã dẫn chúng ta tới gặp những sinh vật kia, cảnh báo cháu về cái thầy ma trên cầu thang. Ser Jaremy chắc chắn sẽ bảo đó là chuyện ngẫu nhiên, nhưng Ser Jaremy đã chết còn ta thì không." Tướng Mormont dùng mũi dao chọc miếng thịt. "Ta nghĩ định mệnh của cháu là ở đây, và ta muốn cháu cùng con sói của cháu đi với chúng ta khi chúng ta vượt khỏi Tường Thành."

Lời ông Mormont nói làm Jon rùng mình vì phấn khích. "Vượt Tường Thành ạ?"

"Cháu nghe rồi đó. Ta muốn đi tìm Benjen Stark, dù anh ta còn sống hay đã chết." Ông nhai rồi nuốt. "Ta không định ngoan ngoãn ngồi đây mà đợi tuyết và gió lạnh đâu. Chúng ta phải biết chuyện đang xảy ra. Lằn này Đội Tuần Đêm sẽ đi theo đoàn, chống lại vua-ngoài-Tường-Thành, Ngoại Nhân, và bất cứ thứ gì ngoài đó. Ta muốn tự mình chỉ huy." Ông chỉ mũi dao vào ngực Jon. "Theo lẽ thường, quản gia của Tướng chỉ huy sẽ kiêm vai trò cận vệ... nhưng ta không muốn mỗi sáng thức dậy lại tự hỏi mình xem cháu có chạy mất không. Vì thế ta muốn hỏi cháu, Lãnh chúa Snow, và cháu phải trả lời ngay. Cháu là anh em của Đội Tuần Đêm... hay chỉ là thằng con hoang muốn chơi đùa trong cuộc chiến?"

Jon Snow đứng thẳng người và hít một hơi dài. Tha thứ cho con, Cha ơi. Robb, Arya, Bran... hãy tha thứ cho anh, anh không thể giúp mọi người. Ồng ấy nói đúng. Anh phải ở đây. "Cháu... thuộc về ngài, thưa chỉ huy. Lính của ngài. Cháu thề. Cháu sẽ không bỏ chạy nữa."

Gấu Già khụt khịt mũi. "Tốt. Giờ thì đeo kiếm vào."