NGÀY THỨ NĂM Rạng sáng
người dịch: dung lê
NGÀY THỨ NĂM
rạng sáng
úng, bây giờ đã là sáng sớm rồi”.
Trên con phố nặng trĩu bóng đêm, ánh đèn đường thê lương soi rọi tôi và A Hoàn, có lẽ là do ban nãy chạy điên cuồng, mặt cô ấy bây giờ cũng có chút sắc hồng.
Gió lạnh không ngừng thổi lên người chúng tôi, A Hoàn lạnh tới nỗi run cầm cập, cô ấy chạy từ trong quán rượu ra, trên người là bộ quần áo phục vụ, rõ ràng rất mỏng manh trong thời khắc rạng sáng này.
Vậy là tôi thương hoa tiếc ngọc sát lại gần cô ấy, cô ấy cũng không có ý né tránh, mỉm cười nói: “Cám ơn anh vung kiếm tương trợ”.
Biểu hiện này khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tôi ngây ngô hỏi: “A Hoàn, thế tại sao trước đấy cô phải bỏ chạy chứ?”
“Í! Anh đang nói chuyện với tôi sao?”
“Đúng, A Hoàn”.
“Anh gọi tôi là A Hoàn? Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải là A Hoàn nào cả”. Cô ấy hiện ra chút thất vọng, mở to mắt nói với tôi từng chữ từng chữ một, “Tên tôi là – Lâm U”.
“Lâm U”.
“Đúng, Lâm trong từ rừng cây, U trong từ u hồn”.
Tôi tức khắc ngớ người ra, sao cô ấy lại không phải là A Hoàn mà lại biến thành Lâm U? Hay là tôi thực sự nhận nhầm người rồi? Hoặc chỉ là do trùng hợp, A Hoàn và Lâm U rất giống nhau?
Tuy trong tiểu thuyết của mình tôi hay dùng “thủ đoạn” này, nhưng trong câu chuyện này chắc là sẽ không xuất hiện lại đâu.
Vậy mà Lâm U hiện đang trước mắt tôi, nhìn lại thực sự cũng không giống với A Hoàn mặc áo gió của hai tiếng đồng hồ trước. Tuy vẫn là đôi mắt và khuôn mặt đó, nhưng biểu hiện của cô ấy và điệu bộ nói chuyện hình như lại hoàn toàn biến thành một người khác. Đúng, Lâm U chính là một cô gái phục vụ trong quán rượu, có thể là sinh viên tranh thủ thời gian buổi tối đi làm thêm bên ngoài, hiện này những cô gái như cô ấy chỗ nào chẳng có.
Nhưng A Hoàn lại là u hồn bưu thiếp xuyên suốt thành phố về đêm, A Hoàn vốn không thuộc về nhân gian này.
Họ là hai người thuộc hai thế giới khác nhau.
Lúc này Lâm U đã cười khanh khách trở lại: Ây, ban nãy anh được lắm đấy, dám đổ rượu lên cái đầu trọc của gã khốn đấy. Trước đây mỗi lần hắn lên cơn say điên loạn, chưa từng có ai dám dạy dỗ hắn như vậy cả”.
Tôi chỉ biết cười ngây ngô đáp: “Khà khà! Lúc đó tôi cũng chẳng rõ dũng khí ở đâu ra, đầu nóng lên là liền xông tới”.
“Chao ôi! Lạnh chết đi được”. Cô ấy ôm lấy vai, không ngừng nhảy tưng tưng lên nói, “Được rồi, tôi phải quay lại quán bar đây, túi và điện thoại của tôi vẫn còn ở đó, tôi cũng chẳng muốn không một đồng xu dính túi trở về nhà”.
“Thế cô không sợ cái gã sâu rượu đấy vẫn đang đợi cô sao?”
“Đừng lo, đợi hắn ta tỉnh rượu là sẽ không sao cả. Hơn nữa tôi vào bằng cửa sau mà, hi hi”. Cô ấy nhướn nhướn lông mày, làm mặt hài hước với tôi, vẫy vẫy tay, “Bye bye!”
Sau đó, Lâm U bỏ đi như chạy, chỉ còn lại tôi đứng thẫn thờ ở chỗ đó nhìn theo bóng cô ấy mờ dần dưới ánh đèn đường.
Cứ để cô ấy đi như vậy sao? Bên tai dường như lại vang vọng tiếng hát lúc nửa đêm. Không, bất luận cô ấy là A Hoàn hay là Lâm U, tôi cũng không thể để cô ấy bỏ đi như thế.
Vậy là, tôi âm thầm tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đã lại nhìn thấy bóng cô ấy trong màn đêm, tôi lạng lẽ theo sau cô ấy, cho tới khi nhìn thấy cô ấy đi vào cửa sau của quán bar.
Người trong quán bar vẫn còn rất đông, từ cửa kính sát đất nhìn vào bên trong thì hình như Tôn Tử Sở đã không còn ở đó nữa. Tôi không vào bên trong vì lo gã sâu rượu vẫn đang đợi tôi nên liền ra đứng canh ngoài cửa sau quán bar. May mà trên đỉnh đầu có một lỗ thông hơi của một quán ăn nên đứng ở đây cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Trong thời khắc nửa đêm mà u hồn ẩn hiện này, tôi đợi một mạch tới 12 giờ 30 mới nhìn thấy cửa sau quán bar hé mở, một bóng trắng âm thầm lặng lẽ lách ra.
Cái bóng đó đi tới ngọn đèn đường, tôi đã nhìn rõ chiếc áo gió màu trắng đó, trên đầu còn đội chiếc mũ chụp đầu liền với áo.
A Hoàn!
Quả nhiên là cô ta – u hồn bưu thiếp, cô ấy bước như “bay” tới cong đường phía sau, giống như cơn gió lạnh ban đêm, tuy không hình không bóng nhưng lại khiến người ta hoảng sợ.
Nhịp tim lại vô cớ đập nhanh, tôi cố gắng nín thở, gần như nhón gót bám sát theo sau cô ta. Lúc này tôi cẩn thận lạ thường, sợ rằng sẽ lại để cô ta lặng lẽ chuồn mất, tôi luôn giữ khoảng cách mấy chục mét với cô ta, để bản thân mình núp trong bóng đêm, đảm bảo không bị cô ta phát hiện ra.
Xung quanh đều là những con đường nhỏ, lại thêm cả sắc đêm đông lạnh giá mơ mơ màng màng, tôi hoàn toàn không phân biệt được đông tây nam bắc, nếu như lúc này mà cô ta quẳng tôi lại rồi mất tích, e rằng tôi sẽ rơi vào mê cung mất.
Rẽ tới mấy vòng, cô ta đột nhiên thoắt cái chui vào một con ngõ nhỏ tối om, tôi vội vàng bám theo thì mới phát hiện ra đường trong ngõ rất nhỏ hẹp, nhiều nhất cũng chỉ có thể đủ cho hai người mặt đối mặt đi qua, hơn nữa trên đầu cũng không có đèn đường, trước mặt là màn đêm đặc quánh, giống như rơi vào hang núi vậy.
Tôi quay đầu nhìn lại phía sau, cũng là màn đêm tối thui như vậy, đành phải bất chấp tiếp tục tiến lên phía trước. Con ngõ này dài tới mức kỳ lạ, lẽ nào nơi đầu ngõ là cửa thông tới tầng địa ngục thứ 19 sao?
Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một đường ánh sáng trắng, hóa ra trước mặt là một con đường nhỏ nằm ngang, ánh đèn trắng soi sáng con phố trước mặt cùng ki ốt bưu thiếp cá tính nho nhỏ.
Sao lại quay lại đây rồi? Mấy tiếng trước, tôi vừa mới gặp u hồn bưu thiếp ở đây, bây giờ lại lần nữa quay lại đúng chỗ cũ.
Tôi quay đầu nhìn con ngõ sâu hun hút, chắc có lẽ đây là đường tắt ngắn nhất? A Hoàn mất tích bí ẩn trong gió có lẽ cũng bỏ chạy qua con ngõ này.
Nhưng giờ cô ta lại đi đâu mất rồi?
Đường phố lúc sáng sớm vẫn không một bóng người. Gió lạnh buốt thổi qua góc phố cuộn tung mấy chiếc túi rác màu đen nhảy điệu van-xơ trên mặt đường.
Mọi thứ dường như lại trở về trước màn hình máy tính, con phố lúc rạng sáng trong tập 2 “U hồn bưu thiếp”, ống kính hiện lên trước mắt người xem…
Chỉ có ki ốt bưu thiếp cô độc đứng trước mặt.
Vậy là, tôi bước qua đường tới trước mặt nó. Tuy cửa ki ốt vẫn đang đóng chặt, nhưng tôi dường như đã ngửi thấy mùi của u hồn nào đó.
A Hoàn đang ở trong ki ốt!
Nghĩ tới đây tim tôi lại đập loạn xạ, cô ấy ở trong đó tự chụp ảnh rồi để lại một tấm bưu thiếp mê hoặc người khác. Hay là cô ta ở trong đó biến thành u hồn nhỉ?
Tôi khẽ hít một hơi thật sâu, lúc này sẽ đến lượt cô ta kinh ngạc. Tôi từ từ kéo cửa ki ốt ra thì chỉ thấy bên trong vẫn sáng ngọn đèn trắng, nhưng ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy không phải là người nào đó.
Đúng lúc tôi nghi ngờ cúi đầu xuống thì mới nhìn thấy một cuộn trắng toát đang co rúm lại dưới đất. Hóa ra cô ta đang ngồi xổm dưới sàn, hình như là vùi đầu vào giữa hai đầu gối, áo gió trắng khẽ run rẩy. Chiếc mũ che kín mặt và tóc cô ta, cả người giống như một cuộn u hồn (hoặc cô ta vốn dĩ là u hồn).
Nhìn cảnh tượng này tôi đột nhiên không biết phải làm thế nào: “Cô sao thế?”
Nhưng u hồn bưu thiếp không trả lời, tiếp tục duy trì tư thế đó. Bỗng nhiên, miệng cô ta phát ra tiếng kêu khe khẻ, tôi nghiêng người tỉ mỉ lắng nghe nhưng không hề nghe thấy cô ta nói gì cả.
Không, cô ta không phải là đang nói chuyện, mà là đang khe khẽ nghẹn ngào, giống như con gái thường thút thít khóc lúc tủi thân, giống như có ai bắt nạt cô ta vậy.
Thôi hỏng rồi, không phải cô ta cho rằng tôi bắt nạt cô ta chứ?
Nhưng tôi bỗng nghĩ lại: lẽ nào thành u hồn rồi mà vẫn còn sợ bị người ta bắt nạt sao?
Vậy là tôi cả gan cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô ta, nhưng cô ta vẫn không hề phản ứng lại, tôi chĩ biết run rẩy nắm lấy tay cô ta, cứng đơ kéo cô ta dậy.
U hồn bưu thiếp rút cuộc đứng lên rồi, ánh sáng trắng soi rọi lên khuôn mặt cô ta, trên gò má hình như vẫn đang phản quang lấp lánh.
Đúng rồi, đây là nước mắt của cô ấy.
Trong ki ốt bưu thiếp chật hẹp này, tôi mặt đối mặt nhìn cô ta, chỉ thấy khuôn mặt đó càng thêm trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng có chút hoang mang, trong khoang mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước phản quang, hai vệt nước mắt mờ mờ kéo dài trên má.
Nhược điểm lớn nhất của tôi là trái tim yếu mềm, nhất là không thể nhìn thấy nước mắt con gái. Hình như sự buồn bã trên người cô ấy đã xuyên qua không khí làm tôi bị lây nhiễm, mũi tôi cũng bắt đầu thấy hơi cay cay.
Cứ như vậy chúng tôi bối rối nhìn nhau hồi lâu, tôi đột nhiên thử thăm dò hỏi một câu: “A Hoàn?”
Ánh mắt cô ta vô thức xao động, khe khẽ gật đầu.
Nhưng tôi vẫn phải xác định lại lần nữa, không thì giống ban nãy cô ta thốt ra cái tên “Lâm U”, tôi nhìn vào mắt cô ta hỏi: “Cô là A Hoàn, A Hoàn trên bưu thiếp, đúng không?”
Cô ta vẫn lặng lẽ gật gật đầu.
“Tại sao lại khóc?”
Trong ki ốt lại im lặng hồi lâu, đột nhiên khóe mắt cô ta liếc xuống phía dưới.
Tôi cúi đầu nhìn theo ánh mắt ấy thì phát hiện ra chỗ cô ta vừa ngồi ban nãy có vứt một tấm bưu thiếp nho nhỏ.
Vậy là tôi lập tức nhặt tấm bưu thiếp đó lên, dưới ánh đèn hiện lên một bức ảnh, cô ta trên bức ảnh đang buồn bão nhìn tôi.
Hóa ra ban nãy cô ta tự chụp một bức ảnh ở đây, sau đó in lên bưu thiếp rồi bỏ lại trên sàn, giống như tôi đã từng nhìn thấy trong DV của Tô Thiên Bình. Nhưng tại sao cô ta lại khóc lóc với bức ảnh này?
Tôi không kìm chế được nắm lấy vai cô ta hỏi: “Cô rút cuộc là ai? A Hoàn hay là Lâm U?”
“Lâm U là ai?”
“Không, chính là cô mà. Tôi nhìn thấy cô đi ra từ cửa sau quán bar, lẽ nào trong quán bar đó có hai người giống hệt nhau sao?”
Cô ta hoang mang lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không quen Lâm U mà anh nói”.
“Vậy thì cô làm gì ở trong quán bar đó”
“Tôi không đến nơi anh nói, cũng không hiểu anh đang nói gì cả”.
Lúc này, tôi không thể thương hoa tiếc ngọc được nữa rồi: “Nói cho tôi biết, cô rút cuộc từ đâu tới?”
Trên mặt A Hoàn đã không còn vương lệ, ánh mắt cô ta trở nên kiên cường trở lại, ngẩng đầu xa xăm nói với tôi.
Một thế giới khác.
Đúng, u hồn bưu thiếp đương nhiên là phải đến từ thế giới u hồn. Không biết những u hồn kì lạ này có phải đều sống trong bưu thiếp không nhỉ?
“’Một thế giới khác’ kỳ diệu không gì so sánh nổi mới hay ho làm sao, vậy thì xin hỏi, cô làm cách nào mà lại đến được thế giới này của chúng tôi?”
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường: “Anh không hiểu được đâu”.
Ánh mắt này, giọng điệu này đều khiến tôi bắt đầu có chút bực dọc, tôi cầm bưu thiếp lên nói: “Thế còn cái này thì sao? Tại sao lại vứt nó ra đất?”
“Bởi vì tôi đang tìm kiếm một người”.
“Người đó là ai?”
Ki ốt nhỏ bé lại im lặng hồi lâu, tôi giống như đang thẩm vấn cô ta vậy, cô ta từ từ cụp mắt xuống, nói vô cùng khẽ khàng: “Người tôi yêu”.
Cô ta đang tìm kiếm người cô ta yêu – câu nói này giống như kim đâm vào đầu óc tôi, khiến tôi bỗng chốc nhớ lại khuôn mặt của Tiểu Chi.
Đúng vậy, mỗi người trên thế giới này đều đang tìm kiếm người mà anh ta (cô ta) yêu.
Tôi đột nhiên không biết nên nói gì lúc này, giờ mới nhớ ra bây giờ đã là sáng tinh mơ, tôi cùng một cô gái xa lạ (hoặc là một u hồn), mặt đối mặt, chen chúc trong một ki ốt bé xíu, nghĩ tới là đã muốn mướt mát mồ hôi.
“Xin lỗi, tôi nên đưa cô về nhà thôi”.
Tôi mở cửa ki ốt, nhường A Hoàn ra trước. Lúc này chúng tôi mới phát hiện ra bên ngoài trời đang mưa, tuy là mưa phùn lất phất nhưng những giọt nước mưa lạnh toát rơi lên mặt cũng đủ khiến người ta rúm ró lại.
Thời khắc này, trước mặt là đường phố trong màn mưa đêm, tiếng mưa rơi xung quanh cũng quyện vào nhau, ánh đèn đường thê thảm rọi sáng những sợi mưa, quả đúng như đang tới “một thế giới khac”.
Tôi đã không còn lo sợ cô ta sẽ chạy mất nữa, nhưng cô ta lại thẫn thờ đứng bất động trong màn mưa.
“Nói cho tôi biết, cô ở đâu, tôi sẽ đưa cô về”.
Nhưng A Hoàn hình như vẫn không nghe thấy, cô ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dường như có vô số những linh hồn đang bay lượn trong đêm mưa.
Tôi thực sự không kìm chế được nữa bèn hét lên bên tai cô ta: “Lẽ nào, cô để chúng ta ở đây ướt mưa cả đêm sao?”
Cô ta lắc lắc đầu, rút cuộc cũng mở miệng: “Tôi không biết”.
“Không biết cái gì?”
Trời ơi, tại sao u hồn nói chuyện đều khiến người ta chẳng biết đâu mà lần vậy nhỉ?
Nước mưa rớt trên mắt A Hoàn, nét mặt cô ấy đầy vẻ mông lung đáp: “Tôi không biết tôi sống ở đâu”.
Câu nói này khiến tôi lập tức muốn té xỉu. Có lẽ nhà của cô ta chính là đêm đen của thành phố này, bay qua bay lại chính là nơi ở của cô ta, thậm chí cái ki ốt bé xíu này chính là nhà của cô ta?
Bây giờ phải làm thế nào đây? Bên cạnh là một u hồn không có nhà để về, còn tôi thì bắt buộc phải tìm ra lý do thực sự khiến Tô Thiên Bình xảy ra chuyện từ chính bản thân cô ta.
Cách duy nhất là đưa cô ta về căn phòng của Tô Thiên Bình.
“Được rồi, tại cô không biết mình sống ở đâu vậy thì tạm thời theo tôi nào”.
Tôi lo lắng sợ cô ấy nghe thấy câu nói này sẽ cự tuyệt, thậm chí sẽ làm chuyện gì đó đáng sợ với tôi, nhưng cô ta bỗng nhiên trở nên dịu dàng, nhìn tôi giống như một cô gái bị thương, không nói đồng ý cũng không từ chối.
Là đồng ý ngầm rồi nhé?
Vậy là, tôi nhẹ nhàng tóm lấy tay cô ấy, thực ra là tóm lấy ống tay áo khoác gió, may mà cô ta không hề phản khảng lại. Tôi kéo cô ấy chạy tới phía dưới một cửa hàng ven đường, ở đây có thể trú mưa, chúng tôi men theo con đường này chạy về phía trước, chẳng mấy chốc đã chạy tới phía dưới cầu vượt Nam Bắc.
Ở đây có rất nhiều tắc xi chạy qua đêm, tôi kéo cô ấy vội vã chạy tới ven đường, vừa vặn chặn được một chiếc tắc xi đưa chúng tôi tới nhà của Tô Thiên Bình.
Cô ấy rất “phục tùng” ngồi hàng ghế phía sau xe, nét mặt vô cảm nhìn ra thế giới bên ngoài cửa sổ. Nước mưa chảy ào ạt trên cửa kính chắn gió, cần gạt nước khẽ khàng gạt sạch chúng đi, làm mờ cả ánh đèn đó trong tầm mắt chúng tôi.
Xa tắc xi chẳng mấy chốc đã dừng lại tại đích đến, tôi đưa A Hoàn đi vào tòa chung cư yên tĩnh đó. Trong hành lang cầu thang tối om, chiếc áo gió màu trắng của cô ấy phát ra những tiếng ma sát khe khẽ, chắc là trước đây khi Tô Thiên Bình đưa cô ấy về đây cũng có cảm giác như vậy nhỉ?
Đến tầng năm, tôi móc chìa khóa mở cửa phòng của Tô Thiên Bình ra, để A Hoàn vào phòng khách cái đã.
Nửa đêm dẫn cô gái xa lạ về phòng, có phải là đầy ẩn ý không nhỉ? Nhưng tôi có còn lựa chọn nào khác đâu? Tôi bật chiếc đèn tù mù trong phòng khách lên, đồng thời mở điều hòa mức to nhất.
A Hoàn rõ ràng có chút căng thẳng, cô ấy ngẩng đầu nhìn xung quanh, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó trên trần nhà.
“Cô đang nhìn gì thế?”
Cô ấy lạnh nhạt nói: “Có rất nhiều con mắt bẩn thỉu đang nhìn tôi”.
A Hoàn nhất định đã cảm nhận được sự tồn tại của những đầu dò đó, tôi chỉ biết bình tĩnh nói: “À, đừng lo lắng, những con mắt đó không thể làm hại cô đâu”.
Cô ấy kéo chiếc mũ trắng xuống, vòng qua hình ngôi sao năm cánh màu trắng trên sàn nhà, tiến thẳng vào phòng ngủ của Tô Thiên Bình. Cô ta cẩn thận nhìn quanh một vòng, nói: “Anh thường xuyên dẫn con gái lạ về nhà?”
“Không! Chưa bao giờ. Cô coi tôi là loại người gì chứ?”
Tôi vẫn muốn nói tiếp chút gì đó, nhưng thực sự không thốt nên lời, thực ra định nói là: “Tôi chẳng qua là thương cô hồn dã quỷ trong đêm mưa gió này”, hoặc là nói "Tôi muốn nhốt cô ở đây để thẩm vấn cô?”
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng to, những cành cây thủy san chốc chốc lại lắc lư đập lên cửa kính. Cô ấy bước ới trước cửa sổ nhìn màu đỏ trên cửa kính, mãi vẫn không nói câu gì.
Tôi bước tới cạnh cô ấy hỏi: “Cô có biết cái kí hiệu này không?”
A Hoàn chỉ lặng lẽ nhìn lên cửa sổ, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Tại sao phải luôn dày vò tôi chứ? Tôi không nín nhịn được nữa bèn tiếp tục hỏi: “Thế cô có biết căn phòng này không?”
Cô ấy quay đầu lại nhìn, ánh mắt chớp chớp nói: “Có lẽ tôi biết đấy”.
Tôi gật đầu, mở ngăn kéo lôi xấp bưu thiếp trong đó ra, đặt trước mặt cô ta hỏi: “Những cái này đều là do cô chụp sao?”
“Đúng vậy, tôi sợ người khác sẽ lãng quên mình”.
Một u hồn lo sợ bị người khác lãng quên? Tô Thiên Bình thực sự đã đoán đúng rồi?
“Cô lo sợ bị người khác lãng quên? Hay nói cách khác là sợ bị thế giới này lãng quên?”
Đột nhiên, ánh mắt của A Hoàn bỗng trở nên mạnh mẽ không gì sánh nổi, cô ta liếc xéo tôi một cái: “Bởi vì tôi sắp chết rồi”.
Lại là câu nói này! Lúc cô ta đối diện với ống kính của Tô Thiên Bình cũng từng nói sinh mệnh của mình chỉ còn lại bảy ngày, bây giờ hơn mười ngày đã qua đi rồi, cô ta vẫn nói rằng mình sắp chết.
Tôi lạnh lùng đáp lại: “Cô rút cuộc sắp chết bao nhiêu lần?”
“Sinh ra bao nhiêu lần thì chết đi bấy nhiêu lần. Sinh một lần không dư, chết một lần không thiếu. Tử chính là diệt sinh, sinh chính là diệt tử”
Đôi môi xanh xám của cô ta từ từ mấp máy, giống như đang niệm kinh văn hay lời nguyền nào đó, âm thanh du dương trầm bổng mà nhịp nhàng, thản nhiên chui tọt vào tai khiến tôi sợ hãi tới mức lùi lại nửa bước.
Tuy giống như đang nghe vè, nhưng dường như tôi vẫn có thể nghe ra chút đạo lý, có lẽ sinh tử trên thế giới này vốn dĩ là như vậy?
Nhưng tôi lập tức lắc đầu, lớn tiếng nói: “Được rồi. Tôi mặc kệ cô sống hay chết, là người hay là ma, bây giờ tôi chỉ muốn biết là cô có quen Tô Thiên Bình không?”
“Tô Thiên Bình?” Ánh mắt A Hoàn nhìn chăm chăm về phía sau lưng tôi, giống như có ai đó đang đứng sau lưng tôi vậy. Tôi hoảng sợ quay đầu lại nhìn, nhưng đến một bóng ma cũng chẳng có, chỉ nghe thấy cô ấy lạnh lùng nói: “Hình như tôi có nhớ cái tên này”.
Tôi vội vã quay đầu lại, nhìn vào mắt cô ta nói: “Cô với cậu ấy có quan hệ thế nào?”
“Tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì cả!”
Từ trong đôi mắt bí ẩn của cô ta, tôi không nhìn thấy bất cứ điều gì giấu giếm – cô ta và Tô Thiên Bình rút cuộc quan hệ thế nào? Bây giờ, điều duy nhất có thể xác định được chính là hình ảnh cô ta xuất hiện trong DV của Tô Thiên Bình, thậm chí còn đối thoại với cậu ấy, điều này rất dễ khiến người khác liên tưởng tới thứ gì đó ẩn ý, là một cuộc gặp gỡ phong lưu sắc dục của Tô Thiên Bình hay là tạo vẻ đa tình dụ sói vào phòng? Đoán mò về sự thật vốn nhiễu nhương như vậy, giống như mê cung của câu chuyện Hoang thôn.
“Cô biết không? Tô Thiên Bình đang nằm trong bệnh viện, đang bị hôn mê sâu, trở thành một người thực vật”.
“Không, anh ta đã chết rồi”.
Giọng điệu của A Hoàn lạnh buốt như ngày đông này, giống như đang nói về cái chết của một con ruồi vậy.
Tim tôi cũng lạnh giá, sự thương cảm vốn dành cho cô ta cũng tan biến: “Cô thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Đúng vậy, Tô Thiên Bình bây giờ chẳng khác gì người chết”.
“Ý tôi muốn nói là… anh ta đã mất đi linh hồn”.
“Mất hồn?”
Tôi rì rầm lặp lại câu nói đó mấy lần, không gắng gượng được nữa nên đành ngồi xuống ghế.
Ánh mắt như lưỡi dao của A Hoàn nhìn xoáy vào mắt tôi, nói: “Anh còn muốn hỏi tôi điều gì nữa?”
“Được rồi, đừng nói tới Tô Thiên Bình nữa, bây giờ hỏi cô về một người khác”.
Nói tới đây tim tôi bất giác lại đập loạn xạ, tôi chỉ biết ép buộc bản thân ngắt lời mình, nuốt chửng cái tên đó vào trong.
Vài giây im lặng.
Mưa rơi to hơn ngoài cửa sổ, nước mưa không ngừng gõ thành tiếng lên kính cửa sổ càng khiến cho căn phòng này hiện rõ sự im lặng đến phát sợ.
A Hoàn bỗng nhiên chủ động tiến về phía tôi hai bước, dịu dàng nói: “Anh muốn hỏi ai?”
Vậy là, môi và lưỡi đã phản bội lại trái tim tôi, rút cuộc tôi đã thốt ra cái tên đó…
Tiểu Chi
Cái tên đẹp đẽ này giống như luồng điện từ trong miệng tôi phát ra, bỗng chốc đập vào mắt A Hoàn khiến cô ấy lập tức nhắm mí mắt lại và khẽ run lên.
Đúng vậy, trong DV của Tô Thiên Bình, A Hoàn đã từng nói: “Anh có muốn gặp Tiểu Chi không?”, câu nói này quả là có sức mê hoặc ghê gớm đối với tôi, tôi nghĩ cái đó mới chính là động lực khiến tôi muốn tìm kiếm u hồn bưu thiếp. Nhưng A Hoàn lập tức lấy lại sự bình tĩnh, đôi mắt mở to, hỏi tôi “Anh biết Tiểu Chi sao?”
Tôi trịnh trọng gật gật đầu: “Không sai, biết tới nỗi khắc cốt ghi tâm! Biết tới nỗi cả kiếp này cũng không sao quên được!”
Cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, giống như đang nhìn bóng cô ấy trong con ngươi của tôi vậy, hoặc là đang nhìn thấy linh hồn tôi trong giây phút này đang kích động.
Đột nhiên, A Hoàn gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi”.
“Cô hiểu gì?” Tôi lại đứng lên, gần như lao tới bên tai cô ấy nói: “Cô biết tôi là ai rồi chứ?”
A Hoàn dường như không buồn để ý, chỉ quay đầu đi, lạnh nhạt nói: “Có lẽ, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã biết anh là ai”.
“Thế cô nói tôi là ai?”
“Là người sáng tạo ra Tiểu Chi trong mộng tưởng chữ nghĩa”.
Câu trả lời của cô ấy lại lần nữa khiến tôi ngớ người ra. Sáng tạo ra Tiểu Chi trong mộng tưởng chữ nghĩa? “Mộng tưởng chữ nghĩa” không phải là tiểu thuyết sao? Cô ấy nói tôi là người sáng tạo ra Tiểu Chi trong tiểu thuyết, cũng có nghĩa nói tôi chính là tác giả của “Quán trọ Hoang thôn”.
Hóa ra, A Hoàn đã biết tôi là ai rồi, tại sao cô ta lại biết được nhỉ? Tôi chưa từng tiết lộ với cô ấy thân phận của mình, lẽ nào cô ta nhận ra điều đó trong mắt tôi? Hay là cô ta có ma thuật nào đấy nhìn xuyên thấu linh hồn người khác?
“Cô nói không đúng! Không phải tôi sáng tạo ra Tiểu Chi trong mộng tưởng chữ nghĩa, mà là Tiểu Chi đã sáng tạo ra mộng tưởng chữ nghĩa của tôi”.
“Có lẽ vậy, có lẽ anh vốn dĩ đã sống trong mộng cảnh rồi”.
Mộng cảnh? Tôi đột nhiên nhớ tới cuốn "Hủy diệt mộng cảnh". Đúng vậy, mộng cảnh yếu đuối nhường vậy, những người sống trong mộng cảnh đều nhạy cảm và yếu đuối.
Có lẽ là do đã quá muộn, thần kinh tôi lúc này cũng có chút không minh mẫn, luận điệu thì linh tinh nên đành phải gắng gượng nói: “Nhưng Tiểu Chi không phải là giấc mơ”.
Anh muốn gặp Tiểu Chi không?
Lần này thì tới lượt luồng điện phát ra từ miệng A Hoàn, tức khắc bắn vào tai tôi khiến tôi đông cứng lại thành một pho tượng.
Mười mấy giây qua đi, pho tượng rút cuộc đã tan chảy, tôi lắc người vài cái, đáp: “Tôi muốn gặp Tiểu Chi”.
“Bất luận phải trả giá thế nào sao?”
Đầu óc tôi lập tức trống rỗng, chỉ còn lại hai chữ “Tiểu Chi”: “Đúng vậy, bất luận phải trả giá thế nào đi chăng nữa”.
A Hoàn khẽ thở dài nói: “Anh sẽ gặp được cô ấy”.
Nhưng tôi liền hấp tấp không buông tha, hỏi ngay: “Khi nào? Ở đâu? Gặp thế nào?”
“Anh không phải vội vã, tôi sẽ nói với anh”.
“Không, hãy nói với tôi ngay bây giờ”.
Cô ta lắc đầu, cụp mắt xuống nói: “Xin lỗi, tôi mệt rồi”.
Câu nói này hình như có tác dụng thôi miên, bản thân tôi cũng lập tức thấy mệt mỏi vô cùng, đầu óc mơ màng nặng trĩu sắp không thể gắng gượng được nữa.
Đúng vậy, bây giờ đã là hai giờ sáng, mưa đêm ngoài cửa sổ cũng không biết sẽ rơi tới bao giờ.
Lúc này tôi mới cảm thấy bối rối, lập tức lùi lại một bước, nói: “Người nói xin lỗi đáng lẽ phải là tôi. Nếu như cô đồng ý, có thể ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, tôi ngủ trên sô pha bên ngoài là được rồi”.
Nói xong câu này lòng tôi cũng rất thấp thỏm bất an, không biết cô ấy có cho rằng tôi có ý đồ gì không nhỉ?
Vẫn may, cô ấy gật gật đầu nói: “Vậy thì anh ra ngoài trước đi”.
“Được, sáng ngày mai nhớ kể cho tôi nghe chuyện của Tiểu Chi”.
A Hoàn không đồng ý cũng chẳng từ chối nhìn tôi, sau khi tôi ra khỏi phòng ngủ, cô ấy lập tức đóng cửa phòng lại, còn khóa chặt bên trong giống như để phòng trộm vậy.
Tôi tự mình lẩm bẩm: “Đây có phải là nhà cô đâu nhỉ”.
Nhưng cũng chẳng phải là nhà của tôi. Tôi khẽ thở dài một tiếng, mệt mỏi đổ người lên ghế sô pha.
Nhìn về phía phòng ngủ, chỉ thấy một cánh cửa phòng lạnh lẽo, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì. Không biết cô ta làm gì trong đó, đang ngủ trên giường của Tô Thiên Bình hay là trấn thủ thâu đêm trước cửa sổ?
Trời ơi, tại sao tôi lại tưởng tượng một cô gái trẻ (hoặc u hồn) cách một tấm cửa đang làm gì trong cái thời khắc sáng sớm này?
Phải chăng cô ta sẽ không biến thành không khí rồi mất tích chứ?
Không nghĩ về A Hoàn nữa, có lẽ sáng ngày mai sẽ biết được tin tức về Tiểu Chi từ cô ta.
Lúc này mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, giống như có người đẩy mạnh tôi một cái, khiến tôi chìm trong đại dương mộng mị.
Dưới đáy biền sâu, vang vọng tiếng hát của nữ yêu…
Ngày
Lại nằm mơ rồi.
Đáng tiếc mộng cảnh lần này lại mơ hồ đến như vậy, mơ hồ đến nỗi sau đó không tài nào có thể nhớ lại được. Bây giờ điều duy nhất có thể khẳng định được là, giấc mơ đó liên quan tới Hoang thôn.
Thực tế là tiếng chuông điện thoại đã đánh thức tôi dậy, tôi tóm lấy điện thoại nổi lên trên biển mộng, mắt nhắm mắt mở nghe máy: “Alô?”
“Tôi Tôn Tử Sở đây, đêm qua cậu rút cuộc sao rồi?”
Chắc là do vẫn chưa tỉnh ngủ, tôi chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cái gã này tự nhiên gọi điện tới đánh thức đã khiến người ta có chút không vui rồi: “Đêm qua? Tôi chả nhớ gì hết cả”.
“Không phải chứ? Tôi còn nhớ, cậu tối qua không uống rượu mà, sao lại quên nhanh thế? Tôi nhìn thấy cậu kéo cô gái đó chạy ra khỏi quán bar mà, sau đó tôi cũng chạy đuổi theo cậu, nhưng lượn mấy vòng mà không thấy cậu đâu cả, thực sự không yên tâm nên mới gọi cho cậu đây”.
Lúc này tôi đã tỉnh táo hơn một chút: “Ô, là việc đấy à. Anh yên tâm đi, tôi không sao”.
“Thế cô gái đó sao rồi? Có phải để ý đến cô ta rồi không?”
Tôn Tử Sở rút cuộc đã lộ ra đuôi hồ ly, hóa ra là anh ta “quan tâm” cái này đây.
“Xời…”, khi sắp thót ra “Cô ấy đang ở đây” thì tôi đột ngột ngậm miệng lại, ấp úng trả lời, “Anh đừng nói linh tinh, tôi là loại người đấy sao?”
“Biết người biết mặt không biết tâm”. Anh ấy cười vang trong điện thoại, nghe mà khiến người ta nổi cả da gà, “Được rồi, cậu không sao là tốt rồi, có gì tiến triển thì nói với tôi. Bye bye!”
Từ từ buông điện thoại xuống, tim lại đột nhiên đập loạn xạ. Đúng rồi, A Hoàn đang ở trong căn phòng này. Tôi đứng phắt dậy trên ghế sô pha thì mới phát hiện ra đã là 8 giờ sáng.
Cửa phòng ngủ vẫn đóng im im, tôi chỉ biết gõ nhẹ cửa phòng, nhưng bên trong không có bất cứ phản ứng gì.
Chắc là A Hoàn vẫn đang ngủ? Nghĩ tới đây tôi có chút ngại ngùng, nhưng vẫn ra sức gõ mấy cái rồi gọi mấy câu: “A Hoàn”, nhưng bên trong vẫn im lặng như tờ.
Trong lòng lại bắt đầu lo lắng, tôi thử vặn nấm cửa, không ngờ là cửa đã mở ra, hóa ra cửa phòng ngủ không hề khóa.
Cẩn thận, rón rén bước vào trong, căn phòng vẫn giống hệt tối qua, đèn vẫn sáng, khăn trải giường giống như mới tinh chưa có ai động tới.
Còn A Hoàn đã mất tích như không khí vậy.
Lần này tim tôi lại như chìm xuống đáy giếng, ào một tiếng mà nước bắn lên cai tít tắp. Tôi nhìn chằm chằm vào căn phòng trống trơn, bên tai văng vẳng tiếng mưa đông rả rích.
Có lẽ cô ta đích thị là u hồn bưu thiếp, bây giờ đã trở lại bưu thiếp?
Đột nhiên, mí mắt tôi lại nhói lên như bị chọc.
Là kính cửa sổ!
Cả đêm mưa to khiến cho kính cửa sổ phủ kín hơi nước, giống như được che lên một lớp voan thần bí. Bên cạnh màu đỏ đó, lại xuất hiện thêm một kí hiệu y hệt như vậy.
Nhưng này không phải là màu đỏ, mà là dùng ngón tay vẽ lên tấm kính phủ đầy hơi nước, khi hơi nước mất đi nó cũng sẽ biến mất.
Tôi run rẩy bước tới cạnh cửa sổ, nhìn được “sinh” ra bởi màn hơi nước.
Mưa to từ đêm qua cho tới tận sáng sớm, bây giờ đã không có dấu vết tạnh ráo nào, hơi nước mông lung trên kính cửa sổ làm mờ ảo cả thế giới bên ngoài.
Còn nhớ những ngày mưa lúc còn nhỏ, tôi cũng thường dùng ngón tay vẽ lên cửa kính. Vậy thì kí hiệu trước mắt tượng trưng cho điều gì đây?
Lúc này trên kính cửa sổ đã có hai rồi, một cái màu đỏ tươi diện mạo dữ tợn, còn cái kia lại trong suốt trong hơi nước. Chúng xếp hàng cạnh nhau trông giống như hai con mắt trợn tròn lên, nhìn chằm chằm vào tôi đang há hốc mồm kinh ngạc.
Nghĩ tới “con mắt”, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên khung cửa sổ, ở đó cũng giấu một “con mắt” kim loại. Đúng rồi, có lẽ tôi có thể phát hiện ra điều gì đó từ trong chiếc đầu dò.
Tôi lập tức mở máy tính của Tô Thiên Bình ra, khi biểu tượng Windows xuất hiện, miệng tôi lầm rầm “nhanh lên, nhanh lên”. Màn hình vừa hiện lên là đã vào ngay hệ thống giám sát, quả nhiên tất cả đầu dò đều đang trong trạng thái hoạt động.
Tìm hình ảnh giám sát tối qua, tôi lập tức chuyển cảnh tới góc độ của đầu dò trong phòng ngủ, chính thời gian tới hai giờ sáng nay. Trên màn hình hiện ra một hình ảnh – trong góc độ hơi có chút biến dạng, tôi đang đối diện với ống kính đứng ở cửa phòng ngủ, còn A Hoàn quay lưng lại phía ống kính nói chuyện với tôi.
Sau đó A Hoàn đóng cửa phòng ngủ lại, thậm chí còn khóa lại từ bên trong, rồi cô ta quay người hướng ra ngoài cửa sổ, đầu dò vừa vặn chiếu lên đúng khuôn mặt cô ta.
Lần đầu tiên nhìn thấy mặt cô ta trong camera, cảm giác rất khác so với trong DV và con người thật của cô ta. Có lẽ do hình ảnh đầu dò quay lại hơi mờ ảo, hơn nữa lại không có âm thanh, với một góc độ biến hình dị dạng đã khiến cho A Hoàn trên màn hình trở nên hơi đáng sợ (nói thực là hầu như bất cứ ai ở trong đó nhìn đều rất hung tợn), và những động tác không có âm thanh càng giống diễn kịch câm hơn.
Biểu hiện của cô ta bình tĩnh lạ thường, chỉ có đôi mắt là không ngừng liếc ngang liếc dọc, thể hiện rất rõ cô ta đã chú ý tới đầu dò này, cô ta bước tới dưới cửa sổ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nó. Khuôn mặt biến dạng đối diện với ống kính càng trở nên đáng sợ, hai con mắt ở chính giữa hiện lên rất to, còn thân hình lại hiện lên vô cùng nhỏ.
Lúc này, A Hoàn trong camera rõ ràng biến thành một con quái vật đầu to chân nhỏ. Cô ta nhìn xoáy vào mắt đầu dò, thực ra cũng là nhìn xoáy vào tôi đang ngồi trước màn hình máy tính, cảm giác giống như đang mặt đối mặt với tôi vậy. Cô ta đang nhìn vào mắt tôi, hình như còn đang nói gì đó với tôi, nhưng tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Sau đó, cô ta quay người bỏ đi khỏi đầu dò, đi đi lại lại vài vòng trong phòng ngủ của Tô Thiên Bình, hình như không có vẻ gì là buồn ngủ cả.
Cuối cùng, A Hoàn ngồi trước màn hình máy tính, cũng chính là vị trí hiện nay tôi đang ngồi, đầu dò không thể nhìn thấy màn hình máy tính, chỉ có thể nhìn thấy màn hình không ngừng chớp nháy, gần như chỉ có ánh sáng màu xanh da trời chiếu sáng mặt cô ta.
Nhìn cô ta đang ngồi trước màn hình máy tính trong hình ảnh, tôi không kìm chế được cũng đã ngẩng đầu lên nhìn “con mắt” trong khung cửa sổ, chắc là dáng vẻ tôi trong camera cũng như thế này đây.
Tôi không biết A Hoàn xem gì trong máy tính, chỉ thấy cô ta không ngừng kích chuột, gần như không động tới bàn phím. Trời ơi, chắc không phải là nửa đêm nhàn rỗi vô vị tới nỗi chơi điện tử chứ nhỉ? Hoặc là đang xem những DV do Tô Thiên Bình quay? Ít nhất cô ta cũng không xem được “U hồn bưu thiếp”, trừ khi cô ta cũng biết mật mã.
Do không nhìn rõ cô ta đang làm gì, nên tôi đã sử dụng chức năng tua nhanh, cho tới khi cô ta tắt máy tính đi. Tôi nhìn qua thời gian trên camera, lúc đó vừa đúng 3 giờ sáng.
Trong đầu dò tà ác này, biểu hiện của A Hoàn trở nên quái dị lạ thường, cộng thêm cả toàn thân trắng toát, rõ ràng là một u hồn. Cô ta lặng lẽ đứng im một lúc, hình như đang suy ngẫm một vấn đề nào đó.
Cuối cùng, cô ta từ từ bước tới trước cửa sổ. Góc độ của đầu dò không thể hướng về phía dưới kính cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy A Hoàn đưa tay về phía trước, nhìn từ tư thế cô ấy chuyển động cánh tay thì chắc là đang vẽ một vòng tròn trên kính cửa sổ.
Tiếp đó cô ấy lùi lại một bước và nhìn lên cửa kính, hình như là đang chiêm ngưỡng “tác phẩm” của mình.
Tại sao cô ta lại làm như vậy? Hay là màu đỏ kia vốn là do chính cô ta vẽ? Nhưng cũng có khả năng khác, cô ta chẳng qua là thấy tò mò nên cũng bắt chước vẽ nó lên cửa kính mà thôi.
A Hoàn trên màn hình lúc này đội mũ trùm đầu lên, cẩn thận mở cửa phòng ngủ. Cô ấy nhìn ngó phòng khách tối om một lúc, rồi rón ra rón rén bước ra khỏi cửa phòng và tiện tay đóng cửa lại.
Nhìn căn phòng trống hươ trống hoắc dưới ống kính, tôi lập tức chuyển hình ảnh tới phòng khách. Vậy là, trên màn hình hiện lên góc độ mà đầu dò quay lại được trong phòng khách, tôi lại chỉnh thời gian tới 3 giờ sáng.
Quả nhiên, trong phòng khách xuất hiện một tia sáng, đó là do cửa phòng ngủ mở để lộ ra, nhưng sau đó đã đóng ngay lại. Trong phòng khách tối om chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mờ ảo.
Tôi lập tức tắt camera trong phòng khách đi, rồi chuyển tiếp hình ảnh tới góc phía trên thềm cửa ra vào, vẫn là thời gian 3 giờ sáng. Ở đây, có thể nhìn thấy vài tia sáng yếu ớt, tôi thấy cửa phòng từ từ mở ra, bóng trắng “bay” ra ngoài, còn cánh cửa khép lại.
A Hoàn đã đi như vậy sao? Cô ta rút cuộc là người hay là u hồn? Tại sao phải bỏ đi không lời từ biệt? Tôi còn có thể gặp lại cô ta không?
Tất cả những dấu hỏi đều trào lên trước mắt khiến tôi bực bội không yên bèn đứng phắt dậy, giống như dã thú trong lồng không ngừng lượn vòng trong đó.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng dày đặc. Tôi quay đầu lại nhìn kình cửa sổ, hai sinh đôi đang chọc thẳng vào mắt tôi.
Toàn thân tôi mềm nhũn ra, ngồi xuống. Giây phút này, Tô Thiên Bình đối với tôi mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng nhất là Tiểu Chi – u hồn tàu điện ngầm mà tôi ngày đêm thương nhớ.
A Hoàn hỏi tôi muốn gặp Tiểu Chi không? Có lẽ cô ta vốn đã biết quan hệ của tôi và Tiểu Chi, giữa u hồn bưu thiếp và u hồn tàu điện ngầm chắc cũng tồn tại sự ăn ý nào đấy nhỉ? Ý nghĩ hoang đường này đến nay đã ăn sâu vào tâm can khiến tôi thực sự tin tưởng, không còn hoài nghi gì nữa cả.
Đúng vậy, Tiểu Chi chính là u hồn tàu điện ngầm.
Hơn nửa năm trước, khi truyện ngắn “Hoang thôn” của tôi mới được đăng, tôi đã nhận được e-mail của một nhân vật bí ẩn tự xưng là “Nhiếp Tiểu Sảnh”, cô ấy chỉ ra rất nhiều chỗ thiếu sót trong truyện và còn nhắc đến rất nhiều câu chuyện về Hoang thôn, đều là những điều mà tôi mắt thấy tai nghe.
Sau đó, dưới sự giúp đỡ của người anh họ làm cảnh sát là Diệp Tiêu, tôi đã tóm được nhân vật bí ẩn bám theo tôi trong bóng tối ở ga tàu điện ngầm – Nhiếp Tiểu Sảnh. Không ngờ, cô ấy lại là một cô gái rất xinh đẹp, tôi gọi cô ấy là Tiểu Sảnh, và đôi mắt chỉ có trong liêu trai của cô ấy đã thực sự hút hồn tôi.
Bối cảnh chủ yếu của “Quán trọ Hoang thôn” chính là ngôi nhà cổ mang tên “Quán trọ Hoang thôn”, đáng tiếc rằng ngôi nhà này đã bị san bằng và hiện đang xây dựng thành tào cao ốc bốn mươi tầng.
Nửa năm trước, để bóc trần bí mật Hoang thôn, tôi đã bất chấp tất cả để dọn tới ngôi nhà cổ đó. Tiểu Sảnh tự nói rằng cô ấy không chốn nương thân nên cũng đã dọn tới đấy ở. Tuy cùng sống với nhau vài ngày dưới một mái nhà, nhưng tôi luôn ngủ trên phòng tầng ba, và để Tiểu Sảnh ở trong căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ dưới tầng hai.
Tất cả những ngôi nhà cổ đóng cửa để không đều luôn có những câu chuyện và truyền thuyết thần bí kể mãi không hết, quán trọ Hoang thôn cũng vậy. Tôi và Tiểu Sảnh đã trải qua biết bao nhiêu chuyện khiến nhiều người không sao tin nổi, và đã phát hiện ra rất nhiều bí mật mà người khác không thể tưởng tượng nổi…
Thực tế, Tiểu Sảnh chính là Tiểu Chi. Cô ấy hiểu rằng bản thân mình chỉ thuộc về Hoang thôn, không thuộc về nhân gian này, và cũng không thể ở bên cạnh tôi. Tiểu Sảnh (Tiểu Chi) rút cuộc đã đau khổ rời xa tôi, tôi không biết cô ấy có trở lại Hoang thôn nữa hay không, nhưng tôi vẫn luôn tin rằng cô ấy vẫn còn ngao du đâu đó trong đường hầm tàu điện ngầm tối tăm.
Đúng vậy, tôi hy vọng sẽ gặp lại Tiểu Chi, đấy là sự hấp dẫn lớn nhất mà A Hoàn dành cho tôi.
Giờ đây, bất luận phải trả giá thế nào đi chăng nữa, tôi đều muốn làm sáng tỏ sự việc này – vì Tiểu Chi và cũng vì bản thân mình.
“Tiểu Chi!”
Tôi khẽ gọi tên cô ấy, đây là lễ truy điệu cuối cùng của quán trọ Hoang thôn.
Mưa ngoài cửa sổ nhắc nhở rằng tôi đang ở chốn nào, vậy là tôi trở vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Sau đó vào bếp, lấy bánh mì chiều tối qua đem tới, đây coi như là bữa sáng của tôi rồi.
10 giờ sáng, đúng lúc tôi không tài nào dứt ra khỏi kí ức thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, nó giống như chiếc điều khiển khiến tôi nhảy dựng lên khỏi ghế.
Lẽ nào u hồn bưu thiếp lại đến rồi? Không, tôi nghĩ cô ta ko thể xuất hiện giữa ban ngày được.
Tôi chạy tới cửa phòng đắn đo một lúc, nhưng tiếng chuông cửa lại vang lên thúc giục. Tôi cẩn thận mở cửa phòng thì phát hiện người đứng ngoài cửa là Xuân Vũ.
Hóa ra là cô ấy ư, tôi nhẹ cả người, mời Xuân Vũ vào phòng.
Xuân Vũ mặc một chiếc áo khoác màu đen, đầu chiếc ô không ngừng nhô ra những giọt nước, cô ấy vẫn thận trọng như vậy, tỉ mẩn nhìn phòng khách rồi nói: “Tôi biết anh vẫn còn ở đây, hôm nay thế nào?”
“Chán thậm tệ!”
“Đúng, tôi cũng thấy, sắc mặt anh rất kém”. Xuân Vũ chầm chậm đi vào phòng ngủ, lắc lắc đầu nói, “Thế nên tôi mới tới thăm anh”.
Đúng, bây giờ tôi đã quyết định sẽ nói tất cả những gì mình biết cho Xuân Vũ nghe, có lẽ cô gái cẩn trọng, thông minh và kiên cường này sẽ cho tôi rất nhiều sự giúp đỡ mang tính then chốt.
Nhưng ánh mắt Xuân Vũ đã dừng lại trên kính cửa sổ, trên do A Hoàn dùng tay vẽ ra. Đột nhiên, cô ấy quay đầu lại nhìn vài vòng xung quanh, hình như đã phát hiện ra điều gì đó.
Tiếp theo cô ấy ngửi ngửi máy tính của Tô Thiên Bình, chau mày nói: “Đêm qua, có cô gái nào tới đây?”
Tôi cuống cả lên không biết phải nên nói gì, có phải cô ấy ngửi thấy mùi của A Hoàn không nhỉ? Có lẽ trên phương diện này, phụ nữ thường nhạy cảm hơn rất nhiều so với đàn ông.
“Được rồi, tôi thừa nhận!”, tôi lảng tránh ánh mắt của Xuân Vũ, “Nhưng tuyệt đối không phải là cái chuyện do cô tưởng tượng ra, cô gái đó thực ra là – u hồn bưu thiếp”.
Xuân Vũ kinh ngạc: “Chính là cô gái trên bưu thiếp mà anh cho tôi xem?”
“Cũng chính là người mà cô từng mơ thấy ở Hoang thôn”.
Ác mộng dường như lại dâng trào trong lòng Xuân Vũ: “Người đó thật sự tồn tại sao?”
“Không sai, tên của cô ta là A Hoàn”. Vừa mới thốt ra cái tên này, tim tôi bỗng giật thót lên một cái, tôi quay đầu nhìn căn phòng nói, “Cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên tối qua đã khiến tôi đưa cô ấy về căn phòng này, nhưng cô ấy chẳng mấy chốc đã bỏ đi rồi. Bất luận cô có tin hay không, sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi”.
Sau đó, tôi kể lại nguyên xi cho Xuân Vũ nghe về tất cả những DV mà Tô Thiên Bình cất giấu, còn cả chuyện tối hôm qua đến sáng sớm hôm nay, cuộc gặp gỡ kỳ dị giữa tôi, A Hoàn và Lâm U.
Giống như đang nghe kể về một bộ tiểu thuyết kinh dị mới, Xuân Vũ mất hơn nửa tiếng đồng hồ nghe hết toàn bộ câu truyện do tôi tường thuật lại, tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cô ấy hít một hơi thật sâu nói: “Đây không phải là một giấc mơ của anh chứ?”
Câu nói của cô ấy khiến tôi vô cùng chán nản, tôi quay đầu lại chỉ lên trên kính cửa sổ nói: “Cái kí hiệu trong hơi nước kia là do A Hoàn dùng ngón tay vẽ đấy”.
“Ai cũng có thể làm được như vậy”.
“Đúng rồi, tôi có thể cho cô xem cái này”.
Tôi lập tức kéo Xuân Vũ tới trước máy tính, bật lại hệ thống giám sát, bật lại lần nữa toàn bộ hình ảnh giám sát lúc sáng sớm mà mình vừa xem ban nãy lên cho cô ấy xem.
Trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh phòng ngủ, bóng người màu trắng mờ ảo lắc lư dưới đầu dò, cho tới khi khuôn mặt A Hoàn chính diện với ống kính thì sắc mặt Xuân Vũ lập tức trắng bệch ra.
Tuy khuôn mặt trong đầu dò biến dạng, xem ra cổ quái và buồn cười, nhưng Xuân Vũ vẫn nhận ra – đôi mắt đặc biệt nổi bật chính giữa trung tâm màn hình.
Môi cô ấy run rẩy nói: “Đúng vậy, chính là đôi mắt này! Cái người mà tôi đã mơ thấy ở Hoang thôn”.
Tôi không muốn để Xuân Vũ bị kích động thêm nữa nên lập tức tắt hệ thồng giám sát. Xuân Vũ nhắm mắt lại hồi lâu, có lẽ cô ấy đang hồi tưởng lại đêm Hoang thôn.
Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng to, cây thủy sam cao gầy lắc lư trong gió mưa, như thế lúc nào cũng có thể đổ xuống ngay được.
Tôi khẽ nói: “Cô có còn sợ không?”
Xuân Vũ rút cuộc cũng đã mở to mắt, gật đầu nói: “Đúng, đây là sự khủng khiếp vĩnh viễn không bao giờ có thể xóa nhòa”.
“Không sao cả, có khủng hoảng mới có kiên cường, cô đã đủ kiên cường rồi”.
“Không, tim tôi vẫn vô cùng yếu đuối”.
“Đừng nói những điều đó nữa”. Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức lôi cuốn "Hủy diệt mộng cảnh" ra đặt trước mặt Xuân Vũ nói, “Cô đã từng nghe nói về tác giả này chưa? Ông ấy trước đây là giáo sư của trường đại học S của các cô đấy”.
Cô ấy chạm vào tên tác giả trên bìa sách nói: “Hứa Tử Tâm? Tôi nhớ người này. Vào năm tôi mới thi vào đại học S, giáo sư Hứa đã từng dạy chúng tôi môn tự chọn tâm lý học”.
“Là khi cô học năm thứ nhất? Đó là việc tròn ba năm trước, cô có thể nói qua ấn tượng của mình về ông ấy không?”
“Giáo sư Hứa để lại cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc. Ông rất phong độ, diễn thuyết rất say sưa trên bục giảng. Trước đây tôi chưa từng tiếp xúc với môn tâm lý học, nhưng sau khi nghe ông giảng bài thì luật sư hiểu biết thêm rất nhiều, rõ ràng là ông đã mở ra cho tôi một thế giới mới. Tới tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in nội dung tiết học hôm đó, giáo sư Hứa giảng về mộng”.
"Mộng?”
Cái từ này đã quấn chặt lấy tôi.
“Đúng vậy. Giáo sư Hứa nói rằng ông rất sùng bái Signmund Freud, nhưng với ‘Giải thích giấc mơ’ ông lại có cách lý giải khác, ông cho rằng, bên cạnh việc giấc mơ là sự đạt được tâm nguyện ra thì nó giống cánh cửa sổ để con người hướng tới một thế giới khác”.
“Nghĩa là sao?”
“Lúc đó tôi cũng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy lời ông nói vô cùng đặc sắc, giống như tiểu thuyết của anh vậy, có kinh dị, có lịch sử và còn có cả mật mã”.
Tôi chỉ biết bật cười đau khổ: “Ha ha, đừng có cười nhạo tôi nữa, được không?”
"Nhưng, kể từ đó trở đi tôi không bao giờ gặp lại giáo sư Hứa nữa”.
“Bởi vì ông ấy tự sát rồi, vào ba năm trước”. Tôi tới bên cửa sổ, nhìn lên trên cửa kính phủ đầy hơi nước, bổ sung thêm một câu. “Đến nay vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác”.
Xuân Vũ rùng mình một cái: “Thảo nào không nhìn thấy ông nữa – anh nói là vẫn chưa phát hiện ra thi thể của giáo sư Hứa? Lẽ nào anh nghi ngờ có khả năng ông ấy vẫn còn sống?”
“Không biết, có lẽ khả năng nào cũng đều có thể xảy ra”.
“Tại sao lại hỏi tôi điều này? Anh cho rằng giáo sư Hứa ba năm trước có liên quan tới việc này sao?”
"Không sai, ví dụ cái đó…”
Tôi giơ tay chỉ lên trên kính cửa sổ, lật chương 2 của cuốn "Hủy diệt mộng cảnh" ra, đưa cho Xuân Vũ xem cái kí hiệu này trên sách rồi chỉ ào những kí hiệu Lương Chử thần bí phía dưới.
“Trên tấm thẻ biên nhận bưu kiện của người mê sách gửi cho anh hình như cũng có kí hiệu giống hệt thế này phải không?” Xuân Vũ cúi đầu chăm chú nhìn, nói: “Trong giống như mấy người lùn đang nhảy múa”.
“Không, chúng tượng trưng cho lăng mộ vua Lương Chử cổ xưa, chỉ có ý nghĩa của cái kí hiệu vòng tròn cuối cùng là vẫn chưa biết mà thôi”.
“Bởi vậy anh cho rằng giáo sư Hứa là bước đột phá mấu chốt?”
Tôi gật đầu khẳng định: “Ngoài u hồn bưu thiếp ra. Hứa Tử Tâm cũng là một manh mối quan trọng”.
“Được thôi, vậy thì tôi sẽ về trường hỏi xem sao. Tôi có vài người bạn học khoa tâm lý học của trường S, họ đã từng là học sinh của giáo sư Hứa”.
“Vậy thì tốt quá, thậm chí tôi còn cảm thấy, Tiểu Chi có khả năng cũng liên quan tới ông ấy”.
Câu nói này khiến Xuân Vũ vô cùng kinh ngạc: “Tại sao?”
“Bởi vì tấm thể biên nhận bưu kiện bí ẩn của người mê sách tôi đưa cho cô xem có in ảnh của Tiểu Chi ở mặt sau, còn họ tên và địa chỉ mặt trước đều là những kí hiệu kỳ quái đó”.
Xuân Vũ đột nhiên im lặng, cô ấy quay đầu nhìn ra ngoài cừa sổ hồi lâu mới cất giọng xa xăm: “Anh vẫn không thể quên được cô ấy, phải không?”
“Đúng vậy, tất cả những gì tôi làm bây giờ đã không còn chỉ vì sự sống chết của bản thân, mà còn vì cô – Xuân Vũ, và cả Tiểu Chi!”
“Anh vẫn không ngừng tìm kiếm cô ấy sao?”
Tôi thẫn thờ gật đầu: “Tôi tin rằng Tiểu Chi vẫn đang chờ đợi tôi ở một nơi nào đó trên thế giới này và A Hoàn cũng đã nói với tôi rằng, cô ấy có thể đưa tôi đi gặp Tiểu Chi”.
“Anh tin không?”
“Bất cứ chuyện gì liên quan tới Tiểu Chi, tôi đều tin”.
So với sự mê muội của tôi, ánh mắt của Xuân Vũ lại tự tin trấn tĩnh lạ thường, cô ấy lạnh lùng nói: “Đừng có mê muội cố chấp nữa, Tiểu Chi đã chết rồi. Cứ cho rằng cô ấy là u hồn trong đường hầm tàu điện ngầm đi chăng nữa, thì vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quay trở lại”.
“Đừng nói nữa, tôi không còn lựa chọn nào cả”.
“Dù là như thế, nhưng tôi sẽ hết sức giúp đỡ anh, bản thân anh cũng phải kiên cường lên”.
Ngữ khí của Xuân Vũ trở nên mạnh mẽ như vậy, vừa vặn tương xứng với chiếc áo khoác gió màu đen sạch sẽ gọn gàng đang mặc, có lẽ cô ấy không còn là một cô gái yếu đuối cần phải bảo vệ nữa rồi.
“Cô thực sự khiến tôi phải nhìn bằng ánh mắt khác đấy, đáng ra tôi phải an ủi cô mới đúng”. Tôi vẫn tiếp tục lắc đầu, khẽ nói: “Xin lỗi, Xuân Vũ, cô đừng có tham gia vào đó nữa, trực giác của tôi nói với tôi rằng cô ấy sẽ không sao cả, nhanh chóng tránh xa khỏi tôi đi”.
“Đừng nói như thế. Nếu như anh thực sự không chắc chắn, chúng ta thậm chí có thể tới Hoang thôn lần nữa!”
Tôi tức khắc trợn trừng mắt: “Cô nói cái gì? Tới Hoang thôn lần nữa? Thật sự không thể tin nổi câu này lai được thốt ra từ miệng cô đấy”.
“Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ rồi, ai là người gây ra rắc rối thì người đấy phải tự giải quyết, tất cả đều phát sinh từ đó, nên cần phải kết thúc ở đó”.
Nghe ra thì có lý, nhưng làm thì lại rất khó – Trở lại Hoang thôn? Tôi còn nhớ trong phần mở đầu của cuốn “Quán trọ Hoang thôn”, tôi còn khuyên nhủ tất cả các bạn độc giả rằng, bất luận họ bị kích động đến thế nào chăng nữa, đều không nên tới Hoang thôn, nếu không sẽ phải tự mình gánh chịu hậu quả!
“Tôi không biết, có lẽ ngày mai sẽ tới tìm cô”.
“Được thôi, điện thoại của tôi lúc nào cũng bật máy”. Xuân Vũ vẫn còn muốn nói điều gì đó, định thốt ra nhưng rồi lại thôi, chỉ thở dài một tiếng: “Tôi đi trước đây!”
Nhìn theo Xuân Vũ ra khỏi cửa, tôi cảm thấy toàn thân mệt mỏi ra rời, nỗi cô đơn tuyệt vọng trào dâng trong lòng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy sương khói mông lung.
Ái chà, sắp tới trưa, bụng lại đói rồi.
Hai tiếng đồng hồ sau.
Mưa vẫn đang rơi, không khí ngập tràn hơi nước lọt vào trong phòng không chừa một khe hở nào, rồi lại xuyên vào huyết quản và kinh mạch của con người. Mùa đông năm nay vô cùng lạnh lẽo âm u, nghe nói, màu đông ấm áp kéo dài liên tục trong vòng mười sáu năm qua đã kết thúc rồi.
Một giờ chiều, tôi ăn xong bữa trưa bên ngoài, rồi trở lại căn phòng của Tô Thiên Bình. Vừa vặn gặp “bà Tư béo” chủ nhả ngoài cửa, tôi nhét cho bà ta 400 tệ coi như là tiền thuê nhà tạm thời trong vòng một tuần.
Lập cà lập cập mở điều hòa, tôi chợt phát hiện ra vẽ bằng ngón tay trên kính cửa sổ đã biến mất rồi, hơi nước lại phủ kín mặt kính này, chỉ còn lại màu đỏ chói mắt.
Sinh mệnh của nó ngắn ngủi quá, giống như hơi nước đang tồn tại khắp nơi đây.
Buổi chiều rảnh rỗi, tôi lấy cuốn "Hủy diệt mộng cảnh" của Hứa Tử Tâm ra, lật tới chương 4 của cuốn sách, tên chương sách này là “Mộng và Hoàn”.
Cái tên này lập tức khiến tôi liên tưởng tới điều gì đó, nhưng tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều mà cứ thế đọc tiếp.
Câu đầu tiên của phần mở đầu chư